Cuồng Thám

Chương 229: Chương 229LẠI CÓ THÊM THU HOẠCH BẤT NGỜ





“Ui chao! Đội trưởng Kim!” Triệu Ngọc còn chưa bước vào phòng làm việc thì đã cất to giọng gào khóc: “Đội trưởng Kim! Tôi đến thăm ông đây... Hu hu hu...”

Đột nhiên nghe thấy tiếng la ó của Triệu Ngọc, mọi người trong phòng lập tức đứng sang hai bên, nhường đường cho hắn.

Triệu Ngọc cúi đầu chạy đến trước mặt đội trưởng Kim, khóc rống lên như khóc tang: “Đội trưởng Kim à! Ông bất hạnh quá! Ông nhìn ông xem, bị bệnh nặng như thế mà không nói cho chúng tôi biết một tiếng. Ui cha, tim của tôi... đau quá đi mất!”

“Hả?” Nghe hắn nói vậy, đội trưởng Kim cảm thấy đầu mình như phình to ra. Ông ta vội nháy mắt với Triệu Ngọc, ý bảo hắn đừng có nói lung tung.

Nhưng Triệu Ngọc đến là để trả thù, đâu có thèm quan tâm đến phản ứng của ông ta. Hắn bỗng nói với mọi người xung quanh bằng giọng thảm thiết: “Mọi người còn chưa biết tin gì sao? U xương giai đoạn cuối đấy! Ui chao... Ông trời thật không có mắt. Tại sao lại để đội trưởng Kim mắc căn bệnh quái ác này chứ!”.

“Cái gì!?” Những người có mặt trong phòng làm việc đều sững người ra, ai nấy đều trừng mắt nhìn nhau một cách ngạc nhiên.

“Không hiểu sao?” Triệu Ngọc lên tiếng: “Chính là bệnh nan y đấy! Nói cho mọi người biết, cho dù bây giờ lão Kim có cưa chân đi thì cũng chỉ còn sống được bốn tháng nữa thôi! Nhưng ông ấy không muốn thêm phiền phức, nên nói sao cũng không chịu cưa!”

“Này... Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Dường như lão Kim đã nhận ra được sự khác thường của hắn, vội lên tiếng giải thích: “Cậu nghe nhầm rồi, tôi chỉ bị hoại tử khớp chân thôi...”

“Ngài Kim à!” Triệu Ngọc đâu thể để cho ông ta có thời gian giải thích. Hắn vội chạy đến trước mặt lão Kim, ôm lấy chân ông ta rồi khóc rống lên: “Ngài cao thượng quá đi! Một người oai phong hùng dũng, chí công vô tư như ngài sao lại mắc phải căn bệnh này chứ!? Ngài còn muốn giấu bọn tôi bao lâu nữa? Mọi người...” Triệu Ngọc vội vẫy tay gọi những người khác: “Mọi người, mau đến gặp đội trưởng Kim đi! Kẻo mai mốt không được gặp nữa!”

“Hả? Cái gì...”

“Lão Kim...”

“Bệnh nan y...”

“Triệu Ngọc!” Lão Kim muốn trút hết cơn giận ra, nhưng do mình lừa người ta trước nên bây giờ cũng chỉ đành kìm nén lại. Ông ta tức đến nỗi méo cả mồm.

“Ngài Kim à!” Triệu Ngọc vẫn chưa hả hê: “Ngài yên tâm, bây giờ tôi có tiền rồi. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua một cỗ quan tài xịn nhất cho ngài! Tôi sẽ đích thân khiêng quan tài cho ngài... Ôi ngài Kim à... Ông trời ghen ghét nhân tài mà...”

Triệu Ngọc khóc sướt mướt, khóc đến chết đi sống lại, nước mắt nước mũi tèm lem hệt như đang khóc tang.

Lúc này, các cảnh sát điều tra ở đây đều đã hoàn hồn lại, vội chạy đến hỏi thăm lão Kim. Nhân cơ hội đó, Triệu Ngọc chui ra khỏi đám đông rồi chạy về phía cửa!

Hắn đứng lại ở ngay cạnh cửa rồi đưa tay lau nước mắt nước mũi trên mặt. Đến khi nghe thấy những tiếng hỏi thăm rối rít của các cảnh sát và những lời giải thích lộn xộn của lão Kim, Triệu Ngọc mới lén bật cười hả hê.

Hì hì...

Đại ca Kim, ông mà cũng có ngày hôm nay sao!? Tục ngữ có câu, thiếu nợ ai thì sớm muộn gì cũng phải trả. Lúc trước ông dám lừa tôi, bây giờ chịu khó gánh chịu hậu quả đi... Hì hì...

Triệu Ngọc vui sướng quay về phòng làm việc tổ A, đúng lúc này lại gặp Miêu Anh từ trong phòng đi ra.

Cô vừa thấy hắn thì liền né sang một bên như đang tránh ôn thần vậy.

“Ủa?” Trái lại, Triệu Ngọc lại chẳng biết xấu hổ mà lên tiếng chào hỏi: “Cô Miêu, cô có việc gì vậy? Có rảnh không? Nói chuyện tí đi? Này? Đừng có đi mà?”

“Cút!!!” Miêu Anh giận dữ thốt ra một chữ duy nhất này rồi vội vàng bỏ đi giống như chạy trốn.

Cảnh tượng vừa rồi lại trùng hợp bị Lý Bối Ni bắt gặp. Lần này, nhận thức của cô lại bị đảo lộn lần nữa. Xem ra sự lì lợm của Triệu Ngọc đã đạt đến mức thượng thừa rồi, ngay cả một bậc thầy huấn luyện thú như Miêu Anh cũng không làm gì hắn được!

Triệu Ngọc nhìn xung quanh một lượt, phát hiện chỉ có một mình Lý Bối Ni ở trong phòng làm việc bèn chạy đến hỏi cô. Hắn muốn biết lúc nãy Miêu Anh vào đây để làm gì?

“Tổ trưởng Miêu nói là,” Lý Bối Ni đáp: “vì lúc trước cứ mãi lo điều tra án, cô ấy còn chưa có dịp mời mọi người ăn cơm. Cho nên tối nay cô ấy muốn mời các đồng nghiệp của Đội Trọng án đi ăn cơm ở Sơn Trại Lão Tần, nhờ em thông báo cho mọi người biết!”.

Mời ăn cơm!?

Triệu Ngọc suy nghĩ một chút. Sơn Trại Lão Tần là một trong số những nhà hàng tiêu biểu của Tần Sơn, vừa khó đặt chỗ mà giá cả lại rất đắt. Chỉ có những người giàu có lắm tiền mới chọn chỗ này để đãi tiệc mà thôi. Miêu Nhân Phụng này ra tay hào phóng thật!

“Hừm...” Triệu Ngọc đảo mắt một vòng, vội hỏi: “Bối Ni à, vậy Miêu Nhân Phụng, à không, tổ trưởng Miêu có nói gì khác nữa không? Cô ấy có yêu cầu gì đặc biệt không, chẳng hạn...”

Lý Bối Ni là một người thông minh, lập tức nghe hiểu được ý của Triệu Ngọc. Cô vội lên tiếng trả lời: “Tổ trưởng Miêu chỉ nói là mời tất cả đồng nghiệp trong Đội Trọng án, không có chỉ rõ là không được mời anh! Nhưng em cảm thấy, nếu anh mà không đi thì tổ trưởng Miêu sẽ vui mừng lắm đấy!”

“Vui mừng?” Triệu Ngọc bật cười: “Sao có thể để cô ta vui vẻ được? Cho dù cô ta không mời thì anh cũng đi, hì hì...”

“Lưu manh...” Lý Bối Ni lẩm bẩm trong miệng rồi than thở: “Đàn anh à, bây giờ anh nổi tiếng quá rồi đấy! Từ vụ án chặt tay, bắt giữ Dương Văn Đào, phá vụ án thảm sát, bây giờ lại phá được một vụ án lớn như vụ án Miên Lĩnh! Sao nào, có phải trong lòng anh cảm thấy phấn khích lắm đúng không? Em nghe nói, lúc nãy mấy người Lương Vạn Càn đã chuyển tiền thưởng đến Cục Cảnh sát rồi. Tuy số tiền đó không thuộc hết về anh nhưng chắc phần của anh cũng không nhỏ đâu nhỉ?”

“Ồ, vậy hả?” Tuy ngoài mặt Triệu Ngọc tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Hắn vội hỏi Lý Bối Ni về những thông tin mới nhất của vụ án.

Lý Bối Ni nói cho hắn biết là người nhà của Lương Tư Tư đã gặp được cô ta rồi. Tuy Lương Tư Tư đã bị Hách Cương hành hạ nhiều năm, tâm lí bất ổn nhưng khi nhìn thấy đứa con đã mất tích hai mươi sáu năm vẫn còn sống, cha mẹ cô ta vẫn cảm thấy vô cùng an ủi.

Bác sĩ nói là tình trạng của Lương Tư Tư không tệ như mọi người nghĩ. Nếu như có thể chữa trị đúng cách thì cô ta vẫn còn có cơ hội hồi phục bình thường lại được.

Tin chắc rằng dưới sự giúp đỡ của người nhà, Lương Tư Tư sẽ từ từ khá lên.

Ngoài ra còn có một tin mới nữa, đó là về Cao Thiến. Sau khi biết tin em họ Cao Dương của mình có tham gia vào vụ án bắt cóc Miên Lĩnh, hơn nữa ông ta còn giết con mình, bà ta tức đến nỗi bệnh tim tái phát. Hiện giờ bà ta đã được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, nhưng nghe nói tình trạng không mấy khả quan.

Rất có thể vụ án Miên Lĩnh này sẽ kéo thêm một nạn nhân mới vào.

Lý Bối Ni còn nói là lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát đã biết rõ hết mọi chuyện. Vì người nhà của năm nạn nhân này đều có sức ảnh hưởng nhất định ở Tần Sơn, các sếp lo rằng họ sẽ trả thù con cháu của Hám Văn Quân và Hách Cương.

Vì thế Cục phó Loan đã liên hệ với một số lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát, tập hợp đám người Lương Vạn Càn lại, tổ chức một buổi lễ an ủi quy mô nhỏ. Một mặt là để khuyên giải họ, mặt khác là để bày tỏ rằng bên phía cảnh sát sẽ trừng trị tội phạm một cách nghiêm minh. Họ sẽ dốc hết toàn lực hòng ngăn tình thế chuyển biến xấu đi.

Do vụ án này tương đối nghiêm trọng nên Hách Cương đã được chuyển đến nhà tù Tần Nam. Ông ta bị giam giữ theo chế độ đối tượng tình nghi phạm tội nặng nhất, việc thẩm vấn cũng được giao cho phòng Cảnh sát hình sự của Cục thành phố thực hiện.

Nghe nói, nhờ phạm vi thẩm vấn rộng hơn và số lượng chứng cứ nhiều hơn, nên ngoại trừ vụ án Miên Lĩnh, những hành vi phạm pháp khác của Hách Cương cũng dần được đưa ra ánh sáng.

Người này quả thật rất tàn ác. Trong những cuộc cạnh tranh trên thị trường, ông ta cũng từng làm rất nhiều việc phi pháp, gây ra những ảnh hưởng khá nghiêm trọng.

Triệu Ngọc nghĩ rằng, nếu bên phía cảnh sát đã nắm được những bằng chứng phạm tội này của Hách Cương, vậy thì chứng cứ ông ta hối lộ quan viên cấp tỉnh e rằng cũng nằm trong số đó rồi.

Nếu vậy, nhiệm vụ bí mật của Tô Dương chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Giữa trưa, cảnh sát thủ đô báo tin là Hám Văn Quân tự sát không thành, bây giờ đã tỉnh lại rồi. Thông qua việc thẩm vấn, ông ta đã nhận hết tội lỗi của mình trong vụ án Miên Lĩnh, hiện đang bị áp giải đến Tần Sơn.

Cuối cùng, tên đồng loã giết người cùng với Hách Cương này cũng phải nhận sự trừng trị thích đáng.

Buổi chiều, dưới sự chuẩn bị kĩ càng của phía cảnh sát, một cuộc họp báo có quy mô lớn nhất từ trước đến nay đã được tổ chức. Tất cả những chi tiết liên quan đến vụ án Miên Lĩnh đều được chính thức công bố với công chúng.

Việc phá được một vụ án khó bậc nhất Tần Sơn chắc chắn sẽ trở thành tin nóng trên các tờ báo, thành chủ đề bàn luận sôi nổi của toàn thành phố, toàn tỉnh và thậm chí là cả nước.

Tuy nhiên, mặc dù Cục Cảnh sát đang rất bận nhưng Triệu Ngọc thì lại khá nhàn rỗi. Hắn ngồi trong phòng làm việc hết cả ngày, ngoại trừ việc đợi bữa cơm của Miêu Anh ra thì không có việc gì khác để làm nữa.

Trong lúc rảnh rỗi, hắn bắt đầu soạn lại túi đạo cụ trong đầu, định kiểm kê lại một lần.

Thực tế chứng minh rằng, những món đạo cụ này món nào cũng có điểm đặc biệt cả. Vì thế tốt nhất là bản thân mình nên nắm được đặc tính của chúng, để trong lúc nguy cấp có thể phát huy hiệu quả tối đa.

Nào ngờ trong lúc kiểm tra túi, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện. Thật không ngờ cả máy định vị tàng hình và máy nghe lén tàng hình đều chưa hết thời gian sử dụng!

Trên máy định vị vẫn đang hiển thị vị trí của Hách Cương, còn máy nghe lén thì vẫn đang thu âm những tin tức của Địch Lâm Lâm.

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay mình. Phải rồi, thời gian sử dụng của cái máy này có thể kéo dài đến 48 tiếng, bây giờ vẫn còn dư một ít thời gian!

Hắn bỗng cảm thấy tò mò, muốn nghe ngóng thử xem cô Địch Lâm Lâm này có đang lén lút hẹn hò với Tạng Kiệt không? Có lẽ hắn sẽ tìm được chút ít niềm vui từ việc này chăng?

Vì thế, hắn lập tức bật nút nghe lén lên.

“Chồng ơi!” Vừa mới bật lên liền nghe thấy giọng nũng nịu của Địch Lâm Lâm: “Em phải tra đến khi nào chứ? Ai mà biết được chiếc xe bị trầy xước khi nào? Bảo em từ từ xem hết đống băng ghi hình này, đến bao giờ mới xem xong được chứ?”

“Hỏi thừa!” Có một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên cạnh: “Xe của anh là Audi Q7 đấy! Em có biết vết xước đó mà tự sửa thì phải tốn bao nhiêu tiền không? Mau tìm đi, chắc chắn có thể tìm được! Anh mà tìm ra đứa nào làm trầy xe anh, anh sẽ bắt chẹt nó đến chết mới thôi!”

Ồ...

Triệu Ngọc hiểu mang máng. Đây là đoạn đối thoại giữa Địch Lâm Lâm và chồng cô ta, xe của bọn họ bị người ta làm trầy, bây giờ đang xem lại đoạn băng ghi hình của camera hành trình!

Triệu Ngọc không có hứng thú gì với những việc vặt vãnh như thế, vội tìm nút định tắt máy nghe lén đi. Nào ngờ khi hắn sắp tắt máy thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đầy hoảng sợ của Địch Lâm Lâm: “Wow! Chồng ơi! Anh mau qua đây, qua đây. Anh xem thử... cái này là gì vậy?”

Địch Lâm Lâm kêu lên như thế khiến cho Triệu Ngọc thấy khá hứng thú. Hắn bèn tiếp tục nghe họ nói chuyện.

“Cái gì vậy? Đang làm gì vậy chứ! Mờ quá...” Dường như mắt của chồng Địch Lâm Lâm không được tốt lắm.

“Không phải!” Có vẻ như Địch Lâm Lâm đang chỉ vào màn hình và nói với vẻ ngạc nhiên: “Rõ ràng là có người bị bắt cóc mà! Anh nhìn này, còn nhét cái người đó vào trong cốp sau nữa! Em tua lại cho anh xem...”

Vài giây sau, trong máy nghe lén lại truyền đến tiếng hét của Địch Lâm Lâm: “Ôi trời ơi, cái người bị bắt cóc này... Đây chẳng phải là... Hầu Mãnh sao!?”

— QUẢNG CÁO —