Trong lúc ngủ, Triệu Ngọc đã bị một cơn ác mộng đánh thức, cả người lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thì ra lần này hắn lại nằm mơ thấy Miêu Anh. Hắn thấy mình mặc áo tàng hình đi làm chuyện xấu, định cưỡng bức cô. Hắn đã cởi hết quần áo trên người cô rồi, mà lần này dây khóa của áo tàng hình cũng có thể kéo mở ra được.
Thế nhưng hắn lại quên mất một điểm mấu chốt quan trọng, thời gian sử dụng của áo tàng hình chỉ có một phút. Hắn còn chưa kịp bắt đầu làm gì thì áo tàng hình đã hết thời gian sử dụng rồi. Kết quả là hắn bị Miêu Anh đập cho một trận tơi bời... Đập đến nỗi làm hắn tỉnh cả ngủ, kêu gào thảm thiết.
A...
Đến khi phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, Triệu Ngọc mới hoàn hồn lại.
Trời đất ơi!
Dọa chết ông rồi!
Hắn đưa tay lau mồ hôi liên tục, vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng rõ ràng là hắn có tật giật mình, nên cảm giác giống như là đã thật sự làm gì có lỗi với Miêu Anh vậy.
Hắn nhìn lên đồng hồ. Bây giờ chỉ mới 4 giờ, trời còn chưa sáng.
Tuy Triệu Ngọc ngủ mơ màng nhưng lại không hề nghe thấy tiếng báo hiệu kết thúc của hệ thống. Sau khi kiểm tra túi đạo cụ, hắn phát hiện mình lại có thêm một cái chìa khoá vạn năng. Món đồ này thật sự rất hữu ích, cho dù là khoá gì đi nữa cũng có thể mở ra một cách dễ dàng, hơn nữa còn không cần lãng phí thời gian gì cả.
Hắn nằm xuống định ngủ tiếp, nhưng vì có quá nhiều chuyện phải bận tâm nên hắn không tài nào ngủ được nữa. Cuối cùng, hắn đành phải ngồi dậy châm thuốc mở quẻ bói.
Sau khi ho sặc sụa xong, hắn mở được một quẻ “Chấn Đoái”. Chấn lôi đoái trạch, lôi trầm trạch hạ, vô hưởng bất ba, khanh lộc cổn cổn, dữ thế bất kiệt. (Chấn là sét Đoái là nền, sét chìm bên dưới nền, không gây ra tiếng vang cũng không thể tạo ra dao động, tài lộc cuồn cuộn như nước, cả đời không hết).
Quẻ “Chấn Đoái”?
Tính đến thời điểm này, hắn đã liên tục mở được ba quẻ Chấn rồi. Triệu Ngọc cảm thấy, rất có thể hôm nay sẽ có tin tốt liên quan đến địa vị. Mà hôm nay Cục Cảnh sát sẽ tổ chức một cuộc họp tuyên dương, có khi nào lúc đó lãnh đạo sẽ tuyên bố giao cho mình đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ B không?
Ha ha...
Lưu Trường Hổ cút đi chỗ khác, Miêu Anh trở thành đội trưởng, mình thì lên chức tổ trưởng. Như vậy... chẳng phải Miêu Anh sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình sao?
Hắn nhớ lại, trong bữa cơm tối qua ở Sơn Trại Lão Tần, Miêu Anh đã bộc lộ hết khí chất nhà giàu của mình ra. Cô gọi rất nhiều món ngon vật lạ cho mọi người, cái nào trông cũng rất sang trọng. Có rất nhiều món mọi người còn chưa ăn bao giờ, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy.
Vả lại, tuy rằng Miêu Anh mới được điều đến, nhưng cô vừa có tài ăn nói lại vừa có khí chất quý phái, rõ ràng là một người thích hợp để làm quan lớn.
So với người ta, hắn vẫn còn thua xa lắm. Cũng chính vì lí do này mà tối qua Triệu Ngọc mới không gây chuyện với Miêu Anh, lần đầu tiên ngồi ăn cơm đàng hoàng cùng cô.
Haizz...
Tuy rằng Triệu Ngọc đã trả thù được Miêu Anh vì cô lừa gạt hắn, nhưng hắn cứ có cảm giác là giữa hai người cách nhau đến một trời một vực. Nếu muốn tán được cô đại tiểu thư văn võ song toàn này, xem ra hắn vẫn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Có điều, trước giờ Triệu Ngọc không hề biết cái gì gọi là từ bỏ cả. Chỉ cần là việc mà hắn cho là đúng thì sẽ lập tức bắt tay vào làm, dù gặp sông Hoàng Hà cũng phải cố bơi qua, bị bức tường chặn lại cũng phải tông vỡ tường.
Miêu Anh... Cô đợi đấy, xem xem tôi làm sao tán tỉnh được cô... Ha ha...
Triệu Ngọc thấy mình không thể nào ngủ tiếp được nữa, bèn quyết định dậy sớm chạy bộ vài vòng quanh công viên.
Hắn cảm thấy, tranh thủ bây giờ còn có chút thời gian rảnh, hắn phải rèn luyện sức khoẻ nhiều hơn. Đợi khi vết thương trên vai lành hẳn rồi thì nên tham gia một vài lớp huấn luyện, học một số kĩ thuật đánh đấm đúng cách.
Cũng giống như lần trước ở toà nhà Dung Thiên vậy, khi đối mặt với những người chuyên nghiệp kia, cách đánh liều mạng của hắn không có tác dụng gì cả. Đến cuối cùng, hắn vẫn phải nhờ vào những món đạo cụ thần kỳ mới hạ gục được phe địch.
Trong khi đó, vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn, Miêu Anh còn học cả Muay Thái. Nếu như mình không tranh thủ thời gian vượt lên, sau này làm sao có thể đánh thắng được cô chứ? Ví như mai mốt cưới được cô về nhà, chẳng phải mỗi ngày mình đều bị cô đánh tơi bời sao?
Trong lúc hắn chạy bộ, trời cũng sáng dần, số lượng người đến công viên tập thể dục buổi sáng càng lúc càng nhiều hơn. Nhìn những ông bà cụ múa kiếm hay tập Thái Cực Quyền, Triệu Ngọc bỗng nhớ đến con chó Đại Hanh.
Bây giờ Đại Hanh mới vừa được phẫu thuật xong, còn đang trong giai đoạn điều dưỡng, ít nhất phải qua thêm một tuần nữa mới quay về được. Lâu rồi không gặp chuyên gia “văn sử” này, hắn cũng thấy hơi nhớ nó rồi.
Hay là đợi sau khi điều tra được chân tướng sự thật vụ án Khúc Bình, mình sẽ lái xe chạy đến quê của Hoa Hoa để thăm nó...
...
9 giờ rưỡi sáng, Cục trưởng Châu An Đông và một số lãnh đạo khác bước vào trong phòng họp, còn các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đã ngồi đợi ở đó từ lâu rồi.
Mục đích của cuộc họp tuyên dương lần này chính là để khen ngợi những cảnh sát có biểu hiện xuất sắc trong vụ án Miên Lĩnh. Nhờ sự cố gắng nỗ lực của họ, vụ án lớn chấn động khắp cả nước này mới được đưa ra ngoài ánh sáng!
Cục cảnh sát Dung Dương phá được một vụ án lớn như thế, không chỉ các lãnh đạo cảm thấy hãnh diện mà ngay cả địa vị của phân cục Dung Dương cũng được nâng lên, nổi tiếng khắp giới cảnh sát Tần Sơn.
Trong buổi lễ, ngoài việc khen ngợi các cảnh sát điều tra, Cục trưởng Châu còn cố tình đẩy Triệu Ngọc lên đầu, khen ngợi hắn lập được công lớn. Ông ta bảo rằng hắn là một cảnh sát tài ba, là tấm gương sáng cho đội ngũ cảnh sát, nhất định phải khen thưởng cho đàng hoàng mới được!
Triệu Ngọc đắc ý vô cùng. Hắn nhớ lại khoảng thời gian trước đây, người mà Cục trưởng Châu xem thường nhất chính là hắn. Vậy mà chỉ qua vài ngày, vị Cục trưởng này lại coi trọng hắn như thế, bảo sao hắn không vui sướng cho được chứ?
Sau khi Cục trưởng Châu nói xong thì đến lượt Cục phó Loan phát biểu.
Cục phó Loan lên tiếng nhắc nhở mọi người rằng vụ án Miên Lĩnh có phạm vi ảnh hưởng khá rộng. Tuy bây giờ vụ án đã kết thúc rồi nhưng dư âm thì vẫn còn tồn tại. Nếu như xử lí không tốt, rất có thể sẽ gây ra những rắc rối không đáng.
Vì thế bà ta yêu cầu các nhân viên cảnh sát làm đúng bổn phận của mình, không được tiết lộ thông tin nội bộ của vụ án ra ngoài. Bên cạnh đó, bà ta còn yêu cầu mọi người phải theo dõi chặt chẽ những hành động của người nhà nạn nhân, để tránh việc bọn họ làm ra chuyện quá đáng gì.
Cuối cùng Cục phó Loan còn đặc biệt căn dặn Triệu Ngọc, nói là bây giờ có hai việc cần hắn chuẩn bị. Thứ nhất là chuẩn bị một phần báo cáo thuyết trình, vì lãnh đạo định làm một chuyên mục riêng cho hắn trên tờ báo nội bộ của Cục Cảnh sát. Một là để giới thiệu về kinh nghiệm phá án, hai là để tăng sĩ khí của mọi người.
Việc thứ hai chính là kênh pháp luật của đài truyền hình định quay một chuyên mục riêng để nói về vụ án Miên Lĩnh, sau này thậm chí còn có thể phát sóng trên đài trung ương. Lúc đó, họ sẽ tiến hành một cuộc phỏng vấn riêng với Triệu Ngọc. Cho nên Cục phó Loan bảo hắn phải thường xuyên giữ liên lạc với phòng thông tin đại chúng để tiến hành tập dượt.
Sau đó Cục phó Loan còn nói sơ qua cho mọi người nghe về việc phân chia tiền thưởng. Bà ta nói là, tuy người nhà của những nạn nhân trong vụ án Miên Lĩnh đều là những người giàu có, không tiếc chi mười triệu tiền thưởng đó.
Tuy nhiên, bên phía cảnh sát nghĩ đến việc những người nhà nạn nhân đã phải chịu nỗi đau thương mất người thân. Xét về công về tư, về tình về lí thì đều không nên nhận số tiền thưởng khổng lồ này.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu kiên quyết của mấy người Lương Vạn Càn, bên phía cảnh sát đã giữ lại hai triệu dùng để khen thưởng cho các nhân viên cảnh sát có công phá án.
Các lãnh đạo đã bàn bạc với nhau, đương nhiên là phải luận công ban thưởng. Số tiền thưởng này sẽ được căn cứ theo quy định trong nội quy cảnh sát để tiến hành phân chia, chỉ cần là cảnh sát có tham gia vào điều tra vụ án Miên Lĩnh thì đều được thưởng cả. Còn đối với những đồng chí liều mạng bắt tội phạm, thậm chí bị thương như Triệu Ngọc thì càng nên thưởng nhiều hơn nữa!
Thật ra không cần Cục phó Loan nói ra, nhóm cảnh sát ở đây đều đã hay tin từ sớm rồi. Mọi người đều biết rằng Triệu Ngọc là người có công lớn trong việc phá vụ án Miên Lĩnh, nên đã nhận được số tiền thưởng khổng lồ tám trăm nghìn. Có thể nói là hắn đã trúng số độc đắc.
Mặc dù bọn họ cũng thấy ghen tị nhưng đều tâm phục khẩu phục cả. Điều đầu tiên, vụ án là do Triệu Ngọc phá được, manh mối là do Triệu Ngọc tìm được, Lương Tư Tư cũng do hắn cứu, cuối cùng người liều cả mạng để bắt Hách Cương cũng là hắn! Thậm chí ngay cả việc kịp thời bắt giữ Hám Văn Quân cũng là nhờ công lao của Triệu Ngọc!
Vì thế, giải độc đắc này, Triệu Ngọc xứng đáng được nhận.
Nhưng ngay lúc này lại có một chuyện bất ngờ xảy ra. Đèn trong phòng họp bỗng nhiên bị tắt hết, máy chiếu được bật lên.
“Ủa? Có chuyện gì vậy?” Cục phó Loan vội vàng đứng dậy, định xem thử coi đã xảy ra chuyện gì? Các lãnh đạo khác thì đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trương Diệu Huy đứng lên, định đi đến chỗ công tắc đèn để bật điện lên. Nào ngờ anh ta mới đi được vài bước thì nhìn thấy, người tắt đèn không phải ai khác mà chính là Triệu Ngọc!
Hắn giơ ngón tay ra đặt lên môi ý bảo Trương Diệu Huy im lặng, rồi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. Anh ta không hiểu gì cả, chỉ đành nghe theo lời hắn.
Một lúc sau, trên màn chiếu xuất hiện một đoạn video, chính là đoạn băng lấy được từ trên xe Địch Lâm Lâm.
Lúc đầu mọi người đều không hiểu chuyện này là sao. Mãi đến khi Lý Bối Ni tinh mắt phát hiện ra người bị nhét vào cốp xe chính là Hầu Mãnh - tên nghi phạm của vụ án giết chết tổ trưởng Khúc Bình, thì bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên hỗn loạn vô cùng!