Cuồng Thám

Chương 246: Chương 246CHẠY NHƯ KHÙNG NHƯ ĐIÊN





Theo hướng chỉ tay của nhân viên thu ngân, Triệu Ngọc nhìn thấy ở tiệm bánh ngọt phía đối diện có một người đàn ông với vóc dáng cao to, vạm vỡ đang đi ra ngoài.

Người này đội một cái mũ lưỡi trai, đầu cúi rất thấp, sấp bóng mặt trời nên người khác không thể nào nhìn rõ khuôn mặt. Triệu Ngọc chợt thấy rùng mình, quả thực dáng dấp của người này rất giống với tên bắc cóc Hầu Mãnh!

Lẽ nào hắn ta chính là Triệu Khánh?

Nếu bắt được hắn ta, liệu có thể làm rõ được chân tướng cái chết của Khúc Bình không?

Thật không ngờ, tên đội mũ lưỡi trai này vô cùng cảnh giác. Tuy không nghe thấy tiếng hô của nhân viên thu ngân nhưng hắn ta lại nhanh chóng nhận ra trong siêu thị ở trước mặt mình tụ tập rất đông người.

Khi hắn ta nhìn kĩ lại lần nữa thì bỗng nhìn thấy ngón tay của nhân viên thu ngân đang chỉ về phía mình và ánh mắt như thiêu đốt của Triệu Ngọc.

Trong tích tắc, dường như hắn ta cảm thấy được điều gì đó. Hắn ta lập tức ôm lấy bọc bánh ngọt, quay người đi theo đường khác, lúc quay đi còn lấy tay kéo mũ xuống.

Bà nội nó!

Lúc này, Triệu Ngọc không thể do dự được nữa. Vừa đội mũ lưỡi trai, vừa lén la lén lút, tên này rất có thể chính là Triệu Khánh!

Vì vậy, Triệu Ngọc nhanh chóng vơ lấy điện thoại, không kịp lấy chai nước suối mà lập tức đẩy cửa tiệm đuổi theo.

Lúc đầu, bước chân của Triệu Khánh vẫn rất vững vàng nhịp nhàng. Nhưng khi quay đầu lại thấy Triệu Ngọc đi theo mình, hắn ta đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy chậm.

Thấy vậy, Triệu Ngọc cũng tăng tốc đuổi theo.

Nằm giữa siêu thị và tiệm bánh ngọt là một con đường một chiều. Khi Triệu Ngọc né mấy chiếc xe hơi để đi đến tiệm bánh ngọt thì phát hiện Triệu Khánh đã rẽ vào một con đường khác, chạy chếch về phía bên trái của đường dành cho người đi bộ.

Triệu Ngọc vội vã đuổi theo, lấy hết sức bình sinh mà truy đuổi hắn ta.

Tuy nhiên, tốc độ của tên Triệu Khánh này khá nhanh. Hắn ta lượn lách trong đám người, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Triệu Ngọc lại phía sau.

Có điều, Triệu Ngọc lại rất nhanh trí. Hắn biết không thể nào đuổi kịp Triệu Khánh nên lúc chạy ngang qua một cái thùng rác, hắn liền leo lên một chiếc xe điện của công nhân vệ sinh, bật công tắc rồi lái xe đuổi theo.

Công nhân vệ sinh đang bận dọn dẹp thùng rác, không hề có chút phản ứng nào, chỉ tới khi người nọ đổ hết rác vào bao, quay lại nhìn thì mới thấy chiếc xe đã biến đi đâu mất...

Đường dành cho người đi bộ không cho phép lái xe vào, nhưng xe của công nhân vệ sinh thì được ngoại lệ. Triệu Ngọc vặn công tắc lên hết cỡ, chạy vèo vèo xông vào dòng người. Chẳng mấy chốc hắn đã sắp đuổi kịp Triệu Khánh.

Triệu Khánh vốn tưởng rằng mình đã cắt đuôi được Triệu Ngọc, nhưng khi quay đầu lại nhìn, hắn ta lại thấy Triệu Ngọc đang lái xe đuổi theo. Không còn cách nào khác, hắn ta đành lách mình lẻn vào một trung tâm thương mại đông đúc!

Hỏng rồi!

Triệu Ngọc biết trong trung tâm thương mại rất đông người, nếu hắn ta vào trong đó thì rất dễ bị mất dấu! Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác bởi các thiết bị theo dõi và nghe lén đều đã xài hết rồi, giờ chỉ có thể dựa vào bản thân mình, liều mạng đuổi theo!

Hắn vội quẳng xe lại, chạy theo Triệu Khánh vào trung tâm thương mại. Tuy nhiên, trong trung tâm thương mại nườm nượp toàn là người, hắn vừa vào tới thì đã chẳng thấy bóng dáng Triệu Khánh đâu nữa!

Hắn nhón nhón chân, định tìm ra hướng hắn ta chạy trốn. Nhưng tầm nhìn lại bị che khuất, hắn chẳng thể nhìn thấy gì cả. Không còn cách nào khác, hắn đành nhảy lên một quầy hàng, lúc này mới nhìn ra xa được.

Có điều, quầy hàng mà hắn vừa nhảy lên lại là một quầy trang sức vàng bạc. Nhân viên ở đó không hiểu chuyện gì, lập tức sợ hãi hét lên thất thanh: “Má ôi má ôi! Cướp… Cướp… Mau báo cảnh sát…”

Ai ngờ, nhân viên nọ hét lên như vậy lại vô tình giúp Triệu Ngọc. Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra đều sợ đến nỗi rụt cổ lại, vừa vặn giúp hắn có thể nhìn thấy được Triệu Khánh. Hắn ta đang lén lút đi đến một cánh cửa khác của trung tâm thương mại, định chuồn đi từ lối đó!

Tên nhãi này khá thật!

Quả là xảo trá!

Triệu Ngọc nhanh chóng lao dọc theo các quầy hàng. Lúc chạy hắn còn phải nhảy qua mấy chướng ngại vật giống như trong trò chơi Super Mario mới đến gần được Triệu Khánh.

Triệu Khánh thấy không thể cắt đuôi hắn được, lập tức lách người ra khỏi trung tâm thương mại, chạy ra ngoài.

Đối diện trung tâm thương mại có một quảng trường nhỏ, Triệu Khánh cũng không suy nghĩ nhiều mà chạy thẳng một mạch tới đó.

Lần này, Triệu Ngọc lại chợt nghĩ ra một chiêu trò khác. Hắn nhìn thấy bên cạnh có một thiếu niên đang chơi ván trượt, lập tức đẩy người ta xuống, cướp lấy ván trượt.

Mặc dù kĩ thuật trượt ván của Triệu Ngọc chỉ thuộc dạng tầm tầm, nhưng dù gì thì đây cũng là một phương tiện di chuyển. Qua một hồi trượt điên cuồng, hắn lại tiến gần tới Triệu Khánh lần nữa.

Tên Triệu Khánh chạy nãy giờ cũng phải đến hai ba cây số, nên rõ ràng tốc độ đã giảm bớt. Tuy nhiên, hắn ta lại không cam chịu bị thua, thấy Triệu Ngọc sắp đuổi đến nơi, hắn ta liền lách người chuồn vào một đường hầm dẫn vào bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất.

Triệu Ngọc không nghĩ ngợi nhiều, trượt ván trượt lao vào trong.

Đường hầm này dốc vô cùng, Triệu Ngọc vừa trượt vào thì lập tức bị ảnh hưởng bởi trọng lực, tốc độ tăng nhanh đến hơn bốn mươi mét…

A a a a…

Triệu Ngọc thét lên kinh hãi. Kĩ thuật của hắn vốn không cao, tốc độ nhanh như vậy càng khiến hắn thêm hoảng loạn, cơ thể lắc lư qua lại.

Ai ngờ, không may là đường hầm này là lối ra của một bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất. Khi Triệu Ngọc vừa mới trổ ra hết tài nghệ hòng giữ được thăng bằng thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi!

Bà nội nó!

Triệu Ngọc hét lên một tiếng, vội vàng xoay người, điều khiển ván trượt nép vào một bên đường. Đường hầm nhỏ hẹp, xe hơi to bự, lưng của Triệu Ngọc gần như dính sát vô tường mới có thể trượt qua được khoảng hở nhỏ đó.

Tuy nhiên, sau khi tránh được xe hơi rồi thì hắn lại phải đối mặt với một đường cua tạo thành góc 90 độ. Dù đã làm hết sức mình mà hắn vẫn không thể kiểm soát được, kết quả là hắn bị mất thăng bằng, nghiêng người ngã xuống. Tấm ván trượt văng ra, còn Triệu Ngọc thì lăng lông lốc vào bãi đỗ xe.

Không biết hệ thống Kỳ Ngộ đã làm ra tác dụng gì mà mặc dù Triệu Ngọc bị ngã từ rất xa, nhưng cái ván trượt bị văng ra khi nãy lại vừa vặn rơi trúng ngay đầu Triệu Khánh!

Bốp!

Triệu Khánh bị cái ván trượt nặng đập trúng, lập tức thét lên một tiếng. Cơ thể hắn ta lộn nhào một cú tuyệt đẹp rồi té cái “uỳnh” xuống đất!

Ôi chao…

A…

Triệu Ngọc bị té đến quay cuồng đầu óc, một lúc lâu sau mà vẫn không thể bò dậy nổi. Còn bên kia, Triệu Khánh cũng bị choáng váng cả đầu, nằm trên mặt đất ôm đầu lẩm bẩm mê sảng.

Két…

Trong lúc hai người bọn họ còn đang choáng váng không biết gì, một chiếc xe con màu đen đang muốn đi ra ngoài lại bị hai người bọn họ chắn mất đường đi, đành phải dừng xe trước hai người họ.

Người mặc áo sơ mi hoa ngồi trên xe kéo cửa kính xuống, lo lắng hỏi: “Nè hai anh, hai anh có sao không? Có cần tôi gọi xe cứu hộ không?”.

Bộp!

Người nọ vừa nói xong thì tên Triệu Khánh kia đột nhiên vịn lấy mũi xe đứng dậy. Bánh của hắn ta không biết đã vứt đi đâu mất, hắn ta ôm đầu bằng một tay, tay kia vịn mui xe, loạng choạng đi về phía tài xế.

Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, rất có thể Triệu Khánh đang định lôi tài xế xuống xe rồi cướp xe chạy trốn. Nếu như để hắn ta thực hiện được thì Triệu Ngọc không tài nào đuổi theo được nữa.

Tuy nhiên, hắn lại không hồi phục nhanh được như hắn ta. Dù cả hai tay đã cố hết sức chống lên mặt đất nhưng hắn không cách nào nhấc người lên nổi, chỉ đành giương mắt trân trân nhìn tên Triệu Khánh gian ác đi từng bước về hướng tài xế.

Nhưng ngay vào lúc đó, một điều khiến Triệu Ngọc mở rộng tầm mắt bỗng xảy ra. Lúc Triệu Khánh vói tay vào trong cửa sổ xe, định túm tài xế lôi ra ngoài thì tài xế đột nhiên khởi động xe.

Kết quả là, Triệu Khánh bị xe hơi kéo theo vài mét, cuối cùng văng ra ngoài. Hắn ta lăn lông lốc trên nền đất, vừa đúng lúc lăn tới bên cạnh Triệu Ngọc.

Vèo…

Tài xế nọ hoảng sợ đạp mạnh chân ga, lao vèo đi.

A ha ha ha…

Triệu Ngọc nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Triệu Khánh thì vui mừng như điên. Hắn vội vàng chống tay nhấc người, lảo đảo đứng dậy.

“Hừ! Tao chấp mày chạy á!”

Triệu Ngọc thét lên một tiếng rồi chạy bổ nhào về phía Triệu Khánh.



Ai ngờ, tuy hắn ta bị té hai lần nhưng lại không bị thương nặng, lập tức vươn chân ra gạt một cái làm Triệu Ngọc vấp té.

Úi!

Triệu Ngọc lại té sấp mặt một lần nữa, đau đến nỗi hắn phải kêu lên oai oái.

Đến tận lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra tên Triệu Khánh này là lính đặc công. Nếu như một mình đối đầu với hắn thì chỉ có chịu thiệt thòi mà thôi!

Nếu đã như vậy thì mình cũng không nên chần chừ gì nữa, nhanh chóng sử dụng đạo cụ thôi!

Vì vậy, Triệu Ngọc vội vàng nhấn vào túi đạo cụ, áo tàng hình ngay lập tức khởi động. Trong phút chốc, hắn liền biến thành người tàng hình trong không khí!

A ha ha ha…

Triệu Ngọc bệt cười lạnh lùng, trong lòng thầm nói, thằng oắt con, chờ coi ông nội mày trừng trị mày ra sao!