Nghe nhân viên phục vụ nói, Triệu Ngọc nhấn mật mã két sắt. Sau khi đối chiếu lại thấy không có sai sót gì, nhân viên phục vụ liền giao cái cặp da có chứa hai trăm nghìn đồng tiền cũ cho hắn.
“Được rồi thưa anh, mời anh kiểm tra lại!” Nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi cười nói: “Để bày tỏ sự áy náy của ngân hàng chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi phí thuê cho anh. Lát nữa anh cầm cái biên lai này tới quầy lễ tân thì sẽ nhận được tiền!”
Triệu Ngọc mở cặp da ra nhìn, thấy mấy xấp tiền cũ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Ôi!
Trong lòng hắn không nhịn được than thở, cái cặp da này đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi!
Nó từng bị chôn trong mỏ quặng suốt hai mươi sáu năm, bây giờ khó khăn lắm mới được người ta đào lên được thì lại liên tục gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa còn bị một tên khốn cướp đi.
Nhưng may mà đám cướp kia không quan tâm số tiền trong này. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng nó vẫn về trong tay mình.
Không được!
Triệu Ngọc cảm thấy, để ở ngân hàng cũng không an toàn, vậy mình phải mau chóng đổi mớ tiền giấy cũ này thôi! Tuy giữ lại nó có thể tăng giá trị sưu tầm, nhưng quả thật là không có chỗ nào an toàn để cất giữ nó cả!
“Làm phiền anh ký vào đây!” Nhân viên phục vụ chỉ vào một chỗ trên biên lai giao nhận và nói.
Triệu Ngọc cầm lấy biên lai, thấy trước mục “Vật nhận”, người phục vụ đã điền đầy đủ thông tin giúp hắn, hơn nữa còn lưu lại một bản sao giấy chứng minh nhân dân của hắn.
Hắn nhớ lại lúc mở tài khoản, khi đó ngân hàng không hề cẩn thận như vậy. Họ chỉ nhắc nhở hắn không được quên mật mã, càng không thể làm mất chìa khóa, tiền thuê cũng phải nộp đúng thời hạn.
Triệu Ngọc cầm bút định ký vào thì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, giả vờ kinh ngạc nói: “Ôi? Không đúng? Trong này tôi còn đặt sáu viên kim cương mà! Sao giờ không thấy đâu?”
Triệu Ngọc đặt tay lên cặp da vỗ vỗ, vẻ mặt giống như muốn chết.
“Sao!? Không... Không thể nào?” Nhân viên phục vụ cũng chỉ sợ xảy ra chuyện như vậy, cả người run lên, vội hỏi: “Thưa... Thưa anh... Anh không nên đùa như vậy! Lúc mở quỹ anh cũng chỉ nói trong này có cặp da, trong cặp da có tiền thôi, chứ có nói gì tới kim cương đâu?”
“Nhiều chuyện quá! Kim cương này của tôi là tới từ Nam Phi đấy. Tôi sợ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra mình nên mới gửi ở chỗ các người. Ôi... Kim cương của tôi! Cũng phải mấy triệu đó!”
“Thưa... Thưa anh...” Nhân viên phục vụ đã bị Triệu Ngọc dọa đến sững sờ, cả người run lên không biết nên nói gì?
Lúc này, nữ quản lý trung niên bên cạnh thấy vậy thì lập tức đi tới, nói với Triệu Ngọc: “Thưa anh, anh đừng vội. Dù mất đồ gì, ngân hàng chúng tôi đều sẽ bồi thường đầy đủ cho anh. Nhưng mà bây giờ anh cũng phải phối hợp với chúng tôi mới được!”
“Phối hợp thế nào?”
“Vì chuyện này rất nghiêm trọng.” Nữ quản lý bình tĩnh nói: “Ngân hàng chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát đối chiếu tài sản của anh thật cẩn thận. Nếu như tình hình tài sản của anh phù hợp với điều kiện của món đồ bị mất, vậy thì dù món đó bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng sẽ trả lại cho anh đầy đủ! Có điều, tôi phải nhắc anh một chuyện. Chẳng bao lâu nữa mấy tên tội phạm kia sẽ bị bắt lại, tới lúc đó, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu những chuyện này anh chỉ thuận miệng nói lung tung thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Ồ...
Lợi hại! Đúng là rất lợi hại!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm khâm phục. Mấy nhân viên cấp cao trong ngân hàng quả nhiên toàn là cao thủ. Thế này thì khi có người đòi lấy đồ, họ nhất định sẽ phải nhận sự điều tra từ ngân hàng và cảnh sát về tài sản của mình. Chỉ cần bản thân họ có vấn đề thì sao dám nhận loại điều tra này? Dù thật sự có vật báu có giá trị cao ngất ngưởng, thì chắc chắn cũng phải nuốt đắng vào lòng, chấp nhận chịu thiệt thôi!
Chẳng lẽ... trong nội bộ ngân hàng thật sự có vấn đề?
Thế nhưng Triệu Ngọc chính là một tên lưu manh thứ thiệt, kế này không được thì dùng kế khác. Hắn liếc nhìn nữ quản lý kia, nói: “Tôi nói nè chị, dù tôi không để kim cương trong cặp da nhưng mà két sắt của tôi thật sự đã bị bọn cướp cạy ra! Lúc tôi gửi đồ tại đây không phải các người đã nói là vô cùng an toàn, vô cùng riêng tư sao! Bây giờ thì tốt rồi, an toàn đâu, riêng tư đâu? Bảy người anh em của tôi mà thấy tôi có một số tiền lớn như vậy thì không bao lâu nữa, cửa nhà tôi sẽ bị giẫm nát mất! Có phải chuyện này các người cũng nên chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
“Chuyện này...” Nữ quản lý không ngờ sẽ có tình huống như vậy, thầm mắng trong lòng, lại còn bảy anh em nữa chứ? Chui từ hồ lô ra à?
“Còn nữa, sao các người hiểu được lúc tôi biết chuyện két sắt của mình bị cạy thì sợ hãi tới mức nào chứ? Trái tim của tôi như ngừng đập vậy. Tôi hỏi lại một lần nữa, các người không định bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi sao? Các người định bồi thường gấp đôi tiền thuê là xong à? Tôi mới gửi được có mấy ngày, nhiều lắm cũng chỉ được hai trăm đồng. Không phải mấy người đang bố thí cho ăn xin đấy chứ?”
“Chuyện này...” Nữ quản lý đã bị độ vô sỉ của Triệu Ngọc làm cho cứng họng. Bà ta nghĩ một lúc lâu mới tìm được lời khuyên: “Thưa anh, xin anh đừng kích động! Thế này đi, quản lý chi nhánh ngân hàng của chúng tôi đang cấp cứu ở bệnh viện, chuyện của anh tôi sẽ báo lại cho giám đốc, để bọn họ quyết định, được không? Anh yên tâm, ngân hàng của chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Quản lý chi nhánh? Vào bệnh viện?” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Người này xảy ra chuyện gì à? Sao phải vào bệnh viện?”
“Ôi!” Nữ quản lý thở dài: “Ngân hàng xảy ra chuyện lớn như vậy, ai có thể chịu đựng được? Anh không biết đó chứ, giờ ngân hàng của chúng tôi thật sự rất hỗn loạn! Đặc biệt là dịch vụ cho thuê két sắt của chúng tôi, bây giờ đang phải chịu đựng sự công kích của công chúng và truyền thông. Bên phía chúng tôi vẫn còn đỡ đấy, hiện tại chỉ tạm ngừng kinh doanh và xử lý mười bảy két sắt bị cạy thôi.”
“Nhưng những chi nhánh khác thì đang bị đảo lộn hết lên rồi!” Nữ quản lý thở dài: “Bây giờ không ai dám gửi hàng vào két sắt nữa! Thậm chí những người gửi tiền tiết kiệm cũng nghe tin đồn mà bắt đầu đứng xếp hàng dài để rút tiền! Ôi! Thật ra họ đâu cần làm vậy chứ!”
“Ngân hàng của chúng tôi có truyền thống lâu đời trên đất Tần Sơn này, một vài nguy cơ đó hoàn toàn không thể khiến chúng tôi suy sụp được!” Nữ quản lý tự tin nói: “Hơn nữa, chắc chắn cảnh sát sẽ bắt được tội phạm và tìm về những món đồ bị mất! Tới một lúc nào đó, mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường mà thôi!”
Chậc chậc...
Thấy dáng vẻ tự tin của nữ quản lý, Triệu Ngọc bất chợt im lặng. Có lẽ bà ta nói hơi quá lên nhằm trấn an mọi người, nhưng những lời của bà ta cũng không phải không có lý.
Lúc Triệu Ngọc điều tra vụ bắt cóc ở Miên Lĩnh, đã từng điều tra về ông Đào này. Là một quản lý lâu năm trong ngành ngân hàng, từ trước tới giờ ông Đào luôn coi trọng chữ tín, trong giới cũng được nhiều người kính trọng. Ông ta là một người đức cao vọng trọng, không giống mấy kẻ vừa ăn cắp vừa la làng!
Hơn nữa, sự việc lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng những ngân hàng có thể bị phá sản mà những người tham gia trong đó cũng có thể bị xử nặng. Những vị cổ đông trọng sĩ diện kia chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy! Dù có làm ăn thất bát, ngân hàng phải đóng cửa, thì chắc chắn số tiền bọn họ dành dụm nửa đời vẫn đủ khiến bọn họ sống thoải mái. Bọn họ vốn không cần phải nảy ra ý định xấu xa này!
Nhưng... nếu không phải do ngân hàng tự biên tự diễn thì còn có khả năng nào chứ?
“Thưa anh, anh còn chưa kí tên!” Nhân viên phục vụ bên cạnh cầm biên lai, nhỏ giọng nhắc nhở.
Triệu Ngọc không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu ký tên. Thế nhưng lúc hạ bút ký xuống, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Đúng rồi, tôi nhớ lúc tôi mở tài khoản thì các người từng đăng ký giúp tôi đúng không? Có phải những thông tin đăng ký ấy, người ngoài không thể xem được đúng không?”
“Anh... hỏi chuyện này làm gì?” Nữ quản lý nhìn ra Triệu Ngọc không phải một người dễ chơi, vội cướp lời nói: “Vì bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, đương nhiên những thông tin đó không thể tiết lộ với bên ngoài.”
Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc. Nếu người tên Đông Vân kia là một trong số những người mất tích, vậy đương nhiên lúc trước cảnh sát đã điều tra tư liệu về cô ta rồi. Thế nhưng bọn họ lại không thể điều tra ra két sắt của cô ta ở ngân hàng Tần Sơn!
Như vậy... cũng nói lên những gì trong két sắt được bảo vệ với mức bảo mật vô cùng cao. Dù cảnh sát có nhúng tay vào điều tra cũng không thể tìm được gì.
Nếu vậy...
Bỗng chốc Triệu Ngọc hiểu ra. Hình như nghĩ tới một chuyện gì rất quan trọng, hắn vội hỏi: “Chị à, nếu giống như các chị nói, có phải không chỉ mỗi chi nhánh ở đường Ngọc Hoa có dịch vụ két sắt đúng không? Những chi nhánh khác cũng có à?”
“Ừm... Đương nhiên! Tổng cộng có ba nơi!” Nữ quản lý trả lời lập tức không hề nghĩ ngợi gì: “Tổng bộ, chi nhánh ngân hàng trên đường Ngọc Hoa, ngoài ra còn có một chi nhánh ở đường Giải Phóng. Ba ngân hàng này đều có dịch vụ bảo quản đồ vật trong két sắt! Nhưng mà chỗ của chúng tôi là nơi mở dịch vụ này sớm nhất, cũng gần mười năm rồi! Tổng bộ mới được xây dựng lại, nên chỉ mới áp dụng dịch vụ này được một năm!”
“Ồ... Nói cách khác, kho két sắt của tổng bộ lớn hơn rất nhiều so với ở đây à?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Chuyện đó là đương nhiên, cao ốc của tổng bộ cao tới ba mươi lăm tầng, ít nhất cũng phải có bốn đến năm kho két sắt. Dù là kho nào cũng đều rộng và lớn hơn ở đây nhiều!” Nữ quản lý nói: “Nhưng mà chuyện lần này gây ra ảnh hưởng rất lớn, nhất định sẽ khiến dịch vụ két sắt bị tổn hại nghiêm trọng! Thưa anh, tôi thật sự không hiểu, sao anh lại quan tâm tới ngân hàng của chúng tôi như vậy?”
“Trừ ngân hàng Tần Sơn thì có ngân hàng nào có dịch vụ két sắt nữa không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
Tuy nữ quản lý cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn trả lời vấn đề của Triệu Ngọc: “Có khá nhiều! Ngân hàng Đồng Xuyên, ngân hàng Đại Giang đều có... Ồ...” Nữ quản lý giống như nghĩ tới điều gì đó: “Ý anh là... vụ cướp ngân hàng lần này là do mấy ngân hàng khác thuê? Bọn họ muốn hãm hại chúng tôi?”
“Không phải! Chuyện này có khi còn nghiêm trọng hơn...” Triệu Ngọc nghiêm túc trả lời rồi rút thẻ cảnh sát của mình ra, nói nhanh với bà ta: “Gọi lãnh đạo cao nhất của chị tới gặp tôi, tôi có chuyện cần hỏi!”