Trong toilet nhà hàng tây Mona Lisa, theo tiếng xả nước ào ào, rốt cục Diêu Giai đã cảm thấy nhẹ người. Nhưng mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông như Triệu Ngọc, điều này khiến cho mặt cô đỏ hồng lên như quả táo vậy.
“Cảnh sát Triệu, được rồi!”
Diêu Giai kéo nhẹ đoạn nối giữa còng tay của hai người, bấy giờ Triệu Ngọc mới lấy đồ bịt mắt xuống.
Thì ra, vì muốn thể hiện bản thân mình là chính nhân quân tử nên khi đi cùng Diêu Giai vào toilet, Triệu Ngọc đã nhờ phục vụ dùng miếng vải đen bịt kín mắt của mình lại.
Sau khi kéo miếng bịt mắt xuống, hai người liền lần lượt đi ra khỏi vách ngăn nhỏ.
Vừa ra khỏi toilet, họ thấy rất nhiều người phục vụ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Da mặt Triệu Ngọc dày không có cảm giác gì nhưng Diêu Giai đã xấu hổ không chịu nổi. Đầu cô gần như vùi sâu vào lưng Triệu Ngọc, muốn bao nhiêu ngượng ngùng là có bấy nhiêu.
“Con bà nó, nhìn cái gì vậy?” Triệu Ngọc rống to lên một tiếng, cố ý khoe còng tay của hai người ra: “Không phát hiện ra có còng tay sao? Nhìn nữa là thu phí đó!”
Triệu Ngọc gào to khiến cho mấy người phục vụ không dám nhìn lung tung nữa. Tất cả đều biết điều tránh xa ra.
Triệu Ngọc dẫn Diêu Giai nghênh ngang đi ra khỏi nhà hàng Tây, lại vất vả trèo lên xe một lần nữa rồi lái xe về Cục Cảnh sát.
“Haizz...” Diêu Giai cắn môi, xấu hổ nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, thật là ngại quá...”.
“Có gì mà ngại, nếu như tôi mà không nhịn được, tôi cũng không cần cô phải mang bịt mắt đâu!” Triệu Ngọc đáp lại bằng giọng điệu hết sức lưu manh.
“...” Diêu Giai vô cùng lúng túng.
“Ừm... khụ! Ai mà không trải qua một lần thất tình chứ?” Triệu Ngọc cảm giác mình đã nói sai, vội khuyên nhủ: “Cô yên tâm, tên chó chết Tạng Kiệt kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
Ai ngờ, câu nói kia lại gợi lên chuyện đau lòng của người đẹp, Diêu Giai lại nức nở lần nữa.
“Đừng khóc nữa... khóc cũng vô ích!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Như vậy đi, lúc nãy cô chỉ uống mỗi rượu, mà tôi cũng chưa ăn cơm. Tôi biết một quán lẩu ngoài trời không tệ, chúng ta đi ăn chút gì trước đã, sau đó lại quay về Cục Cảnh sát mở còng tay!”
Diêu Giai vẫn cứ khóc sướt mướt không ngừng, đối với đề nghị của Triệu Ngọc cũng từ chối cho ý kiến. Đến khi hắn dừng xe lại ở một quán hàng nào đấy, cô cũng không phản đối mà ngoan ngoãn theo hắn xuống xe.
Triệu Ngọc tìm một cái áo trong xe quấn lên còng tay của hai người, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc này mới chỉ hơn tám giờ tối, vẫn chưa tới thời gian quán lẩu đông khách nhất, người tới ăn cũng không nhiều lắm.
Bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng ngời.
Gió nhè nhẹ thổi tới, tuy là gió mùa hè nhưng cũng vô cùng mát mẻ.
Triệu Ngọc gọi một nồi lẩu, xiên dê nướng và chút bia. Bên kia, hình như Diêu Giai vẫn còn đang đắm chìm trong sự bi thương của mình, ánh mắt cô nhìn vô định lên trên bàn, không nói câu gì.
Bởi vì lúc trước cô chỉ uống một chai Lafite, lúc này hơi rượu bốc lên nên gương mặt có vẻ hơi hồng, vẻ mặt mơ màng. Tuy nhiên, dưới ánh trăng, giai nhân vẫn mang vẻ đẹp tuyệt vời như trước, làm người ta si mê.
Triệu Ngọc ngắm cô tới mức ngây người, trong lòng dâng lên một chút rung động lâu lắm rồi chưa có. Không lâu trước đây, cô gái này chính là người mà hắn chú ý nhất!
Nồi lẩu, thịt dê và bia được nhanh chóng mang lên bàn, Triệu Ngọc có hơi đói bụng nên bắt đầu ăn ngay.
Trong khi đó, Diêu Giai lại không động đậy chút nào. Cô không nhấc đôi đũa lên mà ngược lại cầm cốc bia, uống ừng ực. Bia tràn ra khỏi cốc, chảy xuống cái cổ trắng như tuyết, lập tức lộ ra sự gợi cảm nói không lên lời.
“Chậm một chút! Chậm một chút!” Triệu Ngọc suýt chút nữa bị thịt dê làm bỏng lưỡi, nhanh chóng ngăn Diêu Giai lại: “Bà nội ơi, uống chậm một chút! Cô... việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Ha ha ha...” Diêu Giai ngây ngô cười nói: “Giống như phim truyền hình vậy, thật sự! Thậm chí còn máu chó hơn cả phim truyền hình nữa! Một người là bạn trai thanh mai trúc mã, một người là bạn thân như chị em! Chuyện như vậy sao lại xảy ra với tôi cơ chứ? Bọn họ... sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?”
“Tìm kích thích!” Triệu Ngọc không nghĩ nhiều liền phát biểu một câu như vậy. Khi nhìn thấy ánh mắt khá lạ của Diêu Giai, hắn mới vội vàng sửa lại: “Loại kích thích này không tốt chút nào! Không tốt! Thật không có ý thức trách nhiệm! Cô Diêu, có muốn tôi đi dạy dỗ đôi nam nữ chó chết này không?”
“Đừng! Đừng! Không cần...” Bản tính của Diêu Giai vẫn là lương thiện, tuy rằng đã bị tổn thương tới như vậy nhưng cô vẫn lo lắng nói: “Bây giờ nhà của Địch Lâm Lâm cũng náo loạn đến nỗi gà bay chó sủa rồi! Cô ta và chồng cô ta... tôi và Tạng Kiệt... vậy... haizz...”
“Cô Diêu Giai.” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu: “Cô biết chân tướng từ khi nào?”
“Buổi sáng hôm nay! Sáng sớm, chồng của Địch Lâm Lâm gửi cho tôi một video clip!” Diêu Giai u oán nói: “Tối hôm qua, hai người bọn họ ở cùng nhau cả một đêm! Tạng Kiệt nói với tôi là anh ta đến nơi khác nhập hàng, Địch Lâm Lâm thì nói tăng ca ở đơn vị! Tôi dám chắc đây không phải là lần đầu tiên của hai người đó, hu hu...”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi hỏi: “Vậy cô định thế nào? Hai người đã đính hôn rồi mà?”
“Tôi cũng không biết!” Diêu Giai do dự nói, nước mắt lại rơi xuống như mưa: “Tôi không thể tha thứ cho anh ta! Hơn nữa, tên khốn đó còn đóng băng hết thẻ tín dụng và tài khoản ngân hàng nữa chứ! Tiền của tôi ở trong đó cũng không ít! Anh ta gây thương tổn tôi không chỉ về mặt tình cảm thôi đâu!”
“Mẹ nó, mẹ nó...” Triệu Ngọc tức đến ngứa răng, vội nói: “Nếu không thì như vậy đi, cô gửi video qua cho tôi, tôi sẽ đi bêu xấu anh ta! Làm xấu mặt người khác là sở trường của tôi!”
“Ừm... chuyện này... không tốt lắm đâu? Anh bêu xấu anh ta, tôi cũng sẽ bị lây họa đó!”
“Cái này... tôi nhớ là Tạng Kiệt đã mua cho cô một cái xe rồi mà, không phải sao? Cái xe đó đứng tên cô à?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Xe đâu?”.
“Xe còn chưa tới nhưng mà hợp đồng đều trong tay Tạng Kiệt, anh ta có thể hủy hợp đồng! Thôi, tôi không muốn tranh chấp với người như vậy! Tôi... hu hu...”
Nói đến chỗ đau lòng, Diêu Giai lại khóc nấc lên lần nữa.
Haizz...
Triệu Ngọc thở dài một tiếng, sự tình trong thế gian này đều là như vậy. Phá án thì dễ, nhưng tình cảm lại khó vô cùng! Bệnh nặng đã có bác sĩ nhưng tâm bệnh thì vô cùng khó chữa.
Nhưng mà vấn đề này lại không làm khó Triệu Ngọc được. Trước kia hắn thường xuyên tiếp xúc với các cô gái của cả hai giới hắc, bạch, thế nên bản lĩnh khích lệ người khác có thể nói là thâm niên.
Hắn thấy Diêu Giai vẫn chìm trong đau đớn, vội vàng lấy đòn sát thủ ra, trịnh trọng nói với với cô: “Diêu Giai, tôi còn một ý này. Chẳng những có thể trả thù kẻ bội bạc kia cho cô hả giận, mà còn có thể khiến cô không đau lòng và vui vẻ lại lần nữa. Cô có tin không?”
“Cách gì?” Quả nhiên Diêu Giai nghe nói vậy, rốt cuộc cũng ngừng khóc. Cô hỏi: “Cách gì? Tôi không tin!”
“Ha ha ha... cái này không phải rất đơn giản sao?” Triệu Ngọc nói chuyện với vẻ cực kỳ đứng đắn: “Lên giường với tôi! Hai chúng ta cũng quay video lại rồi gửi cho tên khốn kia xem. Bảo bảo hắn tức nổ phổi!”
Triệu Ngọc nói vô cùng hợp tình hợp lý, vô cùng chính nghĩa, giống như lên giường với Diêu Giai, người thiệt thòi là hắn vậy.
“Hả!? Anh...” Diêu Giai sửng sốt vài giây, sau đó nín khóc mỉm cười nói: “Được, cảnh sát Triệu, anh thật là hư!”
“Ha ha ha... Thập Tam Muội! Rốt cuộc cô cũng nở nụ cười rồi!” Triệu Ngọc lại nói với vẻ nham hiểm: “Xem ra, cô cũng bị phương pháp trả thù của tôi thuyết phục rồi sao? Ha ha ha... vậy tôi cũng chỉ có thể cố sức mà làm, hy sinh nhan sắc của bản thân...”
“Ha ha ha...” Diêu Giai cười đến đến rung cả người, nước mắt tuôn rơi. Trong lúc xấu hổ, cô vội vàng lấy tay lau đi nhưng lại quên mất tay mình đã bị khóa chung với tay Triệu Ngọc. Thế nên cô kéo luôn cả tay Triệu Ngọc lên để lau mặt mình.
Triệu Ngọc gian xảo cỡ nào chứ? Hắn lập tức thừa dịp đó, vuốt lên cái cổ trắng như tuyết kia một phen. Làn da Diêu Giai trơn nhẵn vô cùng, chỉ mới sờ một cái đã khiến Triệu Ngọc run lên, nội tiết tố giống đực đột nhiên bùng nổ...
“Ừm... Thật ngại quá!” Diêu Giai đỏ bừng mặt đáp lại một câu, càng làm cho Triệu Ngọc tình loạn ý mê.
“Thế nào, ăn bớt của tôi có phải không?” Tuy bên trong Triệu Ngọc đang nghĩ đẩu đâu nhưng lời nói ngoài miệng vẫn cứng rắn như thép: “Diêu Giai à, cô thật là xấu! Dù có đồng ý với ý kiến của tôi thì cũng phải để tôi suy nghĩ cân nhắc một chút chứ. Tôi là người trong trắng như băng như ngọc...”
Dáng vẻ vô sỉ mà lại đứng đắn kia của Triệu Ngọc khiến cho Diêu Giai cười đến run hết cả người, quên hết mọi phiền não vừa rồi.
Quẻ Khảm!
Quẻ Khảm!!
Nhìn Diêu Giai cười tươi như hoa, tâm trạng Triệu Ngọc liền tốt hơn rất nhiều. Hiện tại hắn đã hiểu rõ, chắc chắn quẻ Khảm hôm nay có liên quan với Diêu Giai.
Hiện tại, hắn đã đến gần cô như thế, có phải là hôm nay có thể càng hiểu biết sâu hơn về nhau không?
Nhưng mà...
Hình như không được tốt cho lắm?
Đây không phải là “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn” hay sao?
Hơn nữa, tuy rằng Diêu Giai hơi say nhưng nếu muốn bước thêm một bước nữa thì vẫn còn thiếu chút gì đó?
Triệu Ngọc là tay già đời, tròng mắt hắn chỉ hơi chuyển động là đã lập tức nảy ra ý hay. Nhân lúc Diêu Giai ăn đồ ăn, hắn lập tức dùng tay kia gửi một tin nhắn cầu cứu cho Tóc Vàng, bảo bọn họ lập tức tới quán lẩu trợ giúp, giúp hắn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân!
Hừ hừ, Triệu Ngọc cười lạnh, chỉ cần màn diễn này thành công, vậy chẳng phải cánh cửa này sẽ bị phá tan luôn rồi à?
Thế nhưng, Triệu Ngọc vẫn là xem nhẹ uy lực của quẻ Khảm rồi. Lúc hắn vừa khó nhọc bấm xong tin nhắn, đang định gửi đi thì Diêu Giai đột nhiên chỉ vào sau lưng hắn rồi hét lên chói tai!