Nghe thấy những lời này của Miêu Anh, Triệu Ngọc đột nhiên thấy như đang mơ. Tại sao cô ấy lại chạy đến đây góp vui thế?
“Alô, Miêu... Miêu... Tổ trưởng Miêu...” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cô nói rõ ràng đã, có phải có nhiệm vụ gì không? Cô đến ở nhờ nhà tôi là sao?”
“Đừng có nói nhiều, hai ngày chưa ngủ, chỉ có nhà anh là gần nhất, mở cửa ra!”
Khi Miêu Anh vừa cúp máy thì tiếng gõ cửa mạnh bạo bắt đầu vang lên.
“Gì cơ!? Nhanh như thế cơ à?” Triệu Ngọc không còn biết phải làm gì nữa. Hắn nghĩ thầm trong lòng, vô duyên vô cớ chạy đến nhà mình ngủ nhờ? Đó không giống với cách hành xử bình thường của Miêu Anh? Chẳng lẽ... Cô ấy cố tình muốn phá hỏng chuyện tốt của mình sao? Vả lại... một đứa con gái chạy đến nhà một người đàn ông ngủ nhờ, chẳng lẽ... không sợ tôi làm gì cô sao?
Chậc chậc...
Nếu như không có Diêu Giai ở đây, Triệu Ngọc chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng phấn khích. Nhưng lúc này Diêu Giai đang nằm trên giường, Miêu Anh mà đến thì coi như mình tiêu luôn rồi!
“Mau lên, mau lên đi! Buồn ngủ chết mất, đừng có lề mề nữa được không?” Miêu Anh đứng ngoài cửa hét lên: “Triệu Ngọc, chẳng lẽ... anh còn sợ tôi sẽ làm gì anh sao?”
Mẹ nó!
Nghe được lời này, Triệu Ngọc cảm thấy lòng tự tôn của mình bị sỉ nhục. Hắn vội chạy xuống giường, đi ra mở cửa cho Miêu Anh.
Triệu Ngọc vốn định đốp chát với Miêu Anh vài câu, nào ngờ, người bước vào nhà trước không phải là cô mà là Lý Bối Ni. Còn cô thì đang cúi gầm mặt xuống đi theo sau Lý Bối Ni!
“Đàn anh!” Lý Bối Ni nói với vẻ mệt mỏi: “Phòng trực ở Cục Cảnh sát bẩn chết mất, toàn mùi thối chân thôi. Em và tổ trưởng Miêu cảm thấy nhà anh khá gần nên mới đến nhà anh để ngủ nhờ một tí. Ừm... Phòng nào còn trống vậy?”
“Ờ... Ờ...” Triệu Ngọc không ngờ rằng có tận hai cô gái đến nhà mình. Hắn vội giữ vai Lý Bối Ni lại, nói: “Hay là vậy đi, anh trả tiền, ở phía sau đường Thuận Phong có khách sạn đấy. Khách sạn nằm thoải mái biết bao nhiêu? Ở chỗ anh cũng có mùi thối chân đấy...”
“Thôi thôi... Đến khách sạn thì phải đi thêm vài trăm mét nữa cơ!” Miêu Anh không hề khách sáo gì, vươn tay đẩy Triệu Ngọc ra rồi chạy thẳng vào phòng ngủ của hắn.
Cô thật sự là quá mệt mỏi rồi, ngay cả bước chân cũng hơi loạng choạng.
“Hả?” Triệu Ngọc nhìn thấy cô đi vào trong phòng Diêu Giai đang nằm, vội đi lên trước ngăn cô lại: “Đừng, phòng này không được, phòng kia đi!”
Hắn vội chỉ vào căn phòng ngủ khác.
“Ôi, mùi rượu nồng nặc thế... Anh uống bao nhiêu rượu rồi vậy?” Lý Bối Ni khẽ lắc đầu, đi về phía căn phòng Triệu Ngọc chỉ.
Thế nhưng, Miêu Anh lại phát hiện có chút gì đó kì lạ, bèn chỉ vào mũi Triệu Ngọc và nói: “Không chỉ có mùi rượu, còn có nước hoa... Anh...” Miêu Anh lại đẩy Triệu Ngọc ra, xông thẳng vào trong phòng ngủ.
“Này này này...” Triệu Ngọc vốn định ngăn cô lại, nhưng làm sao mà ngăn được chứ?
Kết quả là, Miêu Anh vừa chạy vào liền nhìn thấy Diêu Giai đang nằm mê man trên giường với quần áo xộc xệch!
Ôi...
Triệu Ngọc thấy hành vi đồi bại của mình bị bại lộ, chỉ đành đưa tay gãi đầu một cách bất đắc dĩ. Thế nhưng còng số 8 trên tay vẫn chưa được tháo ra, trong lúc gãi đầu, nó va vào nhau phát ra những tiếng leng keng.
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh xanh hết cả mặt: “Anh... còn dùng cả còng tay sao? Biến thái thế!”
“Tôi... không có... Cô hiểu nhầm rồi...” Triệu Ngọc vội giấu còng tay ra sau lưng: “Tôi... Tôi nghĩ, cô ấy uống say rồi. Tôi không có làm gì cô ấy cả. Cô... Ừm... Cô...”
“Gì cơ, gì cơ?” Lý Bối Ni vội chạy ra. Vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt này, cô bỗng trừng to mắt, nói: “Woa, đàn anh lợi hại quá, em có chị dâu rồi sao?”
“Đi đi, đi đi...” Triệu Ngọc vội đẩy cô ra ngoài.
Miêu Anh không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng với vẻ buồn bực.
“Tổ trưởng Miêu, thật sự không phải giống như những gì cô nghĩ đâu! Thật sự không phải...” Triệu Ngọc kéo tay Miêu Anh lại, giải thích.
“Đồ bẩn thỉu! Buông tay ra!” Miêu Anh quay đầu lại, quát lên thật to khiến Triệu Ngọc sợ đến nỗi lập tức buông tay ra.
Mặt của Miêu Anh đổi từ màu xanh sang màu đỏ, rồi lại từ đỏ biến thành tím: “Triệu Ngọc, tôi còn tưởng là anh đang tập trung điều tra án cơ! Thật không ngờ anh lại đi tìm gái để làm bậy! Anh... Anh hết thuốc chữa rồi!”
“Không phải, không phải! Cô nghe tôi nói...”
“Uổng công tôi lo lắng cho anh!” Miêu Anh nói với vẻ bực bội: “Tôi lo rằng anh điều tra án gặp nguy hiểm nên mới chạy đến để xem anh thế nào. Anh thì tốt rồi... Xin lỗi đã phá hỏng chuyện tốt của anh! Haizz! Bối Ni à, đi thôi, chúng ta đi thuê khách sạn ngủ, chỗ này dơ quá đi! Đi...”
“Ôi, lại phải đi nữa à, em sắp đứng không nổi rồi...” Lý Bối Ni có vẻ không muốn lắm.
“Ồ...”
Trong lúc hoảng loạn, Triệu Ngọc đảo mắt nhìn một vòng, bỗng nảy ra một ý. Hắn thấy mình không thể nào giải thích rõ ràng được, liền bắt đầu giở trò lấy lùi làm tiến, vừa cười hì hì vừa nói với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, cuối cùng thì tôi đã hiểu rồi. Thì ra cô đang ghen! Hì hì...”
“Gì?” Quả nhiên, Miêu Anh vừa nghe những lời này của Triệu Ngọc liền đứng lại. Cô quay ngoắt đầu lại, quát: “Tôi? Ghen!? Vì ai chứ? Anh sao? Nực cười!”
“Rõ ràng là như thế mà! Cô thích tôi, yêu thầm tôi, vì vậy khi nhìn thấy tôi có cô gái khác mới tức giận, đúng không?” Triệu Ngọc lại bắt đầu giở mánh cũ, đảo lộn trắng đen.
“Thật... Thật sao? Tổ trưởng Miêu...” Không ngờ Lý Bối Ni tin thật, cô hỏi lại với vẻ ngơ ngác: “Lại thêm một chị dâu? Chị dâu hai!?”
“Triệu Ngọc! Anh đúng là tên khốn vô sỉ nhất, da mặt dày nhất mà tôi từng thấy đấy!” Miêu Anh đứng chống nạnh quát lên: “Được, anh nói tôi ghen phải không? Tôi không thèm đi đâu nữa, ngủ ở nhà anh luôn! Anh thích làm gì với cô gái của anh thì làm đi, xem coi tôi có ghen hay không?”
Sau khi nói xong, cô hầm hầm dẫn theo Lý Bối Ni đi vào căn phòng ngủ còn lại. Đợi khi Triệu Ngọc đi theo vào phòng thì thấy hai người họ không thèm cởi cả giày, nằm sấp trên giường liền ngủ thiếp đi.
Xem ra, sau khi làm việc suốt đêm, hai người họ đã mệt mỏi lắm rồi!
Haizz!
Triệu Ngọc giống như mới ăn trúng con ruồi vậy. Hắn vẫn không hiểu nổi rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tại sao mở được quẻ Khảm thì ba người họ liền chạy đến đây cả rồi?
Bây giờ thì tốt rồi, hắn làm gì còn tâm trạng để nối lại tình cũ với Diêu Giai nữa? Thế nhưng, căn phòng ngủ còn lại đã bị hai người Miêu Anh chiếm đóng luôn rồi, hắn chỉ đành lấy một cái áo khoác ra, bất đắc dĩ nằm ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Có điều, hai căn phòng ngủ đều có gái xinh đang nằm ngủ bên trong cả, sao hắn có thể ngủ được chứ? Thế là hắn cứ nằm lăn qua lăn lại và suy nghĩ về những kỳ ngộ của ngày hôm nay.
Vụ án giấu xác trong ngân hàng vốn đã đủ để khiến người ta nhức đầu lắm rồi, nhưng dường như còn kém hơn chút so với sự lợi hại của đàn bà con gái!
Ba người phụ nữ thành cái chợ, tính thêm cả Triệu Ngọc thì càng náo nhiệt hơn!
Trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ lung tung, hệ thống lên tiếng báo hiệu kết thúc. Kỳ ngộ lần này chỉ được 83%, hắn chỉ nhận được một cái ống nhòm tàng hình mà thôi!
Không phải chứ?
Đây là quẻ “Khôn Khảm” đấy!
Theo lí mà nói thì độ hoàn thành của ngày hôm nay chắc là khá tốt chứ nhỉ, nhưng sao nó lại thấp như thế này chứ?
Ồ...
Sau khi Triệu Ngọc từ từ suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nghiệm ra một điều.
Hắn bắt đầu nhận ra, có khi quẻ Khảm ngày hôm nay không phải đang chỉ Diêu Giai, mà là Miêu Anh!
Nếu không phải do hắn cố tình giấu chìa khoá đi, còng tay mình với Diêu Giai lại, vả lại còn dẫn người ta đi ăn lẩu rồi đưa về nhà. Vậy tối hôm nay, nói không chừng giữa mình và Miêu Anh sẽ có thể xảy ra chuyện gì đó?
Cũng chính vì những hành vi thất đức của mình mới khiến cho độ hoàn thành bị giảm xuống! Nếu như hôm nay hắn không có suy nghĩ bậy bạ gì với Diêu Giai, có lẽ sẽ đạt được kết quả tốt hơn!
Ui chao!
Xem ra từ trước đến giờ, nguyên tắc hoạt động của hệ thống chưa bao giờ thay đổi cả. Chỉ có làm việc tốt mới có thể nhận được phần thưởng tốt, còn tâm bất chính thì chỉ có một kết quả là tự làm tự chịu!
Thậm chí hậu quả của việc tự làm tự chịu này còn kéo dài mãi đến tận sáng hôm sau. Khó khăn lắm Triệu Ngọc mới ngủ được một giấc trên ghế sofa, thế nhưng còn chưa đến 6 giờ, ba nữ thần lại thức dậy chung một lúc, vô cùng trùng hợp!
Dường như cả ba người đều muốn vào nhà vệ sinh nên đã chạm mặt nhau trước cửa nhà vệ sinh.
Lý Bối Ni nhận ra Diêu Giai trước nhất, người này chẳng phải là cô y tá trưởng bị giật túi sao? Thì ra trước giờ cô ấy vẫn luôn giữ liên lạc với Triệu Ngọc à?
Diêu Giai đột nhiên nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp còn lại, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Trong lúc hoảng hốt, cô đã lên tiếng hỏi Lý Bối Ni và Miêu Anh rằng hai người họ có phải là bạn gái của Triệu Ngọc không? Hai người tuyệt đối đừng hiểu lầm nha, tôi chỉ uống say thôi, không có quan hệ gì với cảnh sát Triệu cả!
Nghe Diêu Giai nói như thế xong, trái lại Miêu Anh càng cảm thấy bực bội hơn. Cô vốn tưởng rằng Triệu Ngọc lại đi tìm gái gì đó để phát tiết dục vọng, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái nhà lành, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp!
Triệu Ngọc nghe thấy có tiếng động, vội chạy đến giới thiệu cho ba quý cô làm quen với nhau. Để không để lộ sơ hở gì, sau khi giới thiệu xong, hắn vội kéo Diêu Giai sang một bên, nói một thôi một hồi. Rằng thì là tối hôm qua cô uống say rồi, tôi chỉ đành đưa cô về nhà tôi, tôi lo rằng cô nam quả nữ ở chung với nhau sẽ có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô nên đã gọi hai cô đồng nghiệp đến đây, với lại còn mang luôn cả chìa khoá còng tay đến...
Nghe xong những lời nói dối không hề được chuẩn bị trước này của Triệu Ngọc, Diêu Giai lại càng cảm kích hắn hơn, còn khen Triệu Ngọc là chính nhân quân tử! Cô thật sự không biết phải cám ơn hắn như thế nào nữa!
Nào ngờ, khó khăn lắm Triệu Ngọc mới giải thích xong xuôi, Miêu Anh đột nhiên xông lên trước, nói với Diêu Giai một cách nghiêm túc: “Chị à, chị đừng nên tin lời nói bậy bạ của Triệu Ngọc. Trước giờ tên này vẫn luôn nói chuyện hay như hát vậy. Nếu như anh ta có làm gì chị, chị có thể nói cho tôi biết!”
“Ừ...” Diêu Giai sững người ra.
Triệu Ngọc vội lên tiếng giải thích, bên ngoài mặt cười hớn hở nhưng bên trong thì không: “Hì hì... Có nhìn thấy chưa? Chúng tôi đã quen quá rồi, hai người họ trước giờ cứ luôn giúp người ngoài không à!”
“Ồ...” Diêu Giai chỉ tưởng là đồng nghiệp đang đùa vui với nhau, không có suy nghĩ gì nhiều.
“Ui chao!” Lý Bối Ni vừa đếm ngón tay vừa lẩm bẩm: “Xem ra là do em nghĩ nhiều rồi! Hai người đều không phải là chị dâu...”