Cuồng Thám

Chương 271: Chương 271BÍ ẨN TRÙNG TRÙNG





Sau khi phân tích xong, mục đích và cách thức cướp ngân hàng của bọn cướp đã dần được sáng tỏ.

Đầu đuôi câu chuyện rất có thể là như thế này, trước khi bọn chúng ra tay cướp ngân hàng thì đã dùng tên giả để đăng kí mở một hoặc nhiều cái két sắt.

Trong lúc hành động, bọn chúng cạy mở cả két sắt của mình, tổng cộng cạy hết mười bảy cái két. Nhưng thực tế là trong số mười bảy cái két này, chỉ có đồ trong một hoặc hai cái két nào đó mới là mục tiêu thật sự của bọn chúng!

Vì để gây nhiễu loạn việc điều tra của cảnh sát, sau khi lấy được đồ bên trong két sắt ra, bọn chúng lại phá thêm vài cái két sắt nữa rồi ném đồ trong két ra vương vãi khắp nơi.

Tiếp theo đó, bọn chúng chuyển những món đồ quý giá vào trong két sắt của mình, cuối cùng rời khỏi ngân hàng với hai bàn tay trống không.

Hôm sau, bọn chúng lại nghênh ngang trở về, lợi dụng việc ngân hàng cho nhận đồ, lấy những món đồ về một cách quang minh chính đại!

Chỉ có như thế mới có thể giải thích rõ được việc tại sao bọn cướp cạy mở nhiều két sắt như thế, nhưng lại không hề động vào đồ vật bên trong!

Sau khi nghe xong, các cảnh sát điều tra đều sững hết cả người ra!

Không một ai ngờ được rằng cách thức cướp bóc của bọn cướp lại cao siêu đến như thế! Bọn chúng đã lợi dụng quy tắc đặc biệt trong việc mở két sắt và cả lỗ hổng trong trình tự nhận đồ của ngân hàng một cách triệt để nhằm diễn một vở kịch đổi trắng thay đen long trời lở đất!

Vì thế, trong hơn mười tiếng đồng hồ tiếp theo, toàn bộ cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án đều ra quân, chuẩn bị diễn một màn kịch tên là “Long trời lở đất”!!

Đầu tiên, họ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bắt hết những người đã nhận đồ bên trong két sắt ở ngân hàng về Cục Cảnh sát. Tiếp theo, họ tra hỏi lần lượt từng người một, hơn nữa còn so sánh với cả ADN thu thập được trên mặt nạ.

Ban đầu Miêu Anh nghĩ rằng nếu như bọn cướp thật sự lẩn trốn trong số chín người đến nhận đồ này, vậy thì sau khi nhận đồ xong, chắc chắn gã ta sẽ cao bay xa chạy, không thể nào xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát nữa.

Vì vậy, người nào bỏ trốn thì người đó chính là tên cướp thật sự!

Thế nhưng, Miêu Anh lại đoán sai rồi, cả chín người đều được mời về Cục Cảnh sát một cách dễ dàng. Mà càng tệ hại hơn là sau khi so sánh đối chiếu ADN xong, họ lại phát hiện là không có ai trùng khớp cả!

Tiêu rồi!

Mãi cho đến lúc này, Miêu Anh và những người khác mới nhận ra rằng vụ án này phức tạp hơn mình tưởng nhiều!

Tuy rằng ADN không trùng khớp nhưng cũng không thể chắc chắn là tên cướp không nằm trong số chín người này. Nếu như bọn chúng cử một đồng bọn khác đến nhận đồ, đương nhiên là ADN sẽ không trùng khớp rồi!

Nếu như người này dùng tên thật để đăng kí, điều kiện mở két sắt cũng ăn khớp hoàn toàn, vậy thì bên phía cảnh sát căn bản không có cách nào để xác định được kẻ đó có phải là đồng bọn của tên cướp hay không!

Việc này hết sức khẩn cấp, các cảnh sát điều tra chỉ còn lại một cách duy nhất, đó chính là kiểm tra đối chiếu thông tin số tài sản mà những người này đã nhận, xem coi những thứ họ nhận được có hợp pháp hay không hoặc là có gì để chứng minh không? Và cả giá trị của nó có khả nghi gì không nữa!

Phải biết là, bọn cướp tốn nhiều công sức như thế, không thể nào chỉ cướp những món đồ dưới mấy trăm ngàn được. Mục tiêu của bọn chúng chắc chắn là những món đồ có giá trị liên thành, vô cùng quý hiếm mới phải chứ!

Vì thế, khi các cảnh sát điều tra bắt tay vào điều tra theo hướng này, chẳng mấy chốc đã có thể loại trừ được một phần lớn người khả nghi, cuối cùng chỉ còn lại có ba người!

Ba người còn lại này, đồ vật bọn họ lấy từ trong két sắt ra không chỉ có giá khoảng mấy triệu bạc, vả lại tạm thời còn chưa tìm được giấy tờ gì để chứng minh là làm sao có được thứ này.

Nhưng mà, thân phận của ba người này cũng không tầm thường chút nào. Một người là doanh nhân, một người là chủ tịch đài truyền hình đã nghỉ hưu, còn có một người là nguyên lão ở phố đồ cổ.

Mãi cho đến khi bị cảnh sát bắt giữ được mười tiếng rồi, những thông tin liên quan đến số tài sản của họ mới lần lượt được kiểm tra xong.

Người đầu tiên, tài sản của vị doanh nhân đó là do tổ tiên truyền lại. Ông ta không muốn để cho vợ mình biết nên mới gửi vào trong két sắt ngân hàng.

Người thứ hai, mười cây vàng của chủ tịch đài truyền hình đã nghỉ hưu là do hai vợ chồng họ bán nhà rồi đầu tư vào việc mua vàng. Sở dĩ cất vào trong két sắt ngân hàng là do họ không muốn bị những người họ hàng khác dòm ngó đến.

Người thứ ba, đồ gốm sứ thanh hoa của nguyên lão phố đồ cổ vốn không phải là của ông ta, đó là một món đồ do hiệp hội bọn họ đang chuẩn bị bán đấu giá, được xem như con át chủ bài của buổi đấu giá. Bây giờ bị lộ tẩy trước rồi, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn đến buổi đấu giá sau này.

Tuy đã loại bỏ được hiềm nghi, nhưng ba người này đâu có chịu bỏ qua như thế? Bọn họ đều là người có tiếng ở vùng này, sau khi bị cảnh sát mời về như thế, đương nhiên là sẽ thẹn quá hoá giận, không thể nuốt trôi cục tức này được.

Chẳng bao lâu sau, luật sư của bọn họ đã chạy đến, mà những lãnh đạo cấp cao được họ nhờ vả cũng có mặt! Người này thì đòi khởi tố, người kia thì đòi phải trả lại công bằng cho họ, hành cho Đường Triệu Long sứt đầu mẻ trán!

Tuy rằng Đường Triệu Long là người đứng đầu của phân cục Dung Dương, nhưng ông ta luôn phải chịu cảnh bị kẹp giữa. Không dám chọc đám cảnh sát điều tra cấp dưới, cũng không dám động vào lãnh đạo cấp trên, từ khi bắt đầu nhậm chức Cục trưởng, ông ta chưa từng gặp phải chuyện tốt gì. Cuối cùng trong lúc giận quá mất khôn, ông ta đã viết một lá đơn từ chức gửi lên Cục Cảnh sát thành phố, nói là mình thà rằng nghỉ hưu an hưởng tuổi già cũng không chịu làm tiếp nữa!

Không còn cách nào khác, Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố chỉ đành cử rất nhiều những chuyên gia tài ba đến giúp ông ta giải vây. Người này khuyên, người kia nói, cuối cùng cũng may là đã tạm thời giải quyết ổn thoả vụ rắc rối này.

Cấp trên gây ra động tĩnh lớn như thế, bên phía Miêu Anh chắc chắn sẽ còn áp lực hơn nữa! Nếu như vẫn không thể phá án được, chắc chắn tình hình của bọn họ sẽ càng thảm hơn!

Mãi cho đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhận ra rằng, thật ra hắn không được làm tổ trưởng tạm thời của tổ A cũng không phải là chuyện xấu gì cả! Nếu không, bây giờ toàn bộ những áp lực này đã đè hết lên đầu của hắn rồi!

Thế nhưng, vì chín người khả nghi đều đã bị loại hết rồi, hắn cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ!

Thậm chí hắn còn bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình nữa, chẳng lẽ là trong lúc mộng du, mình đã ra tay cướp ngân hàng sao?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc đổ mồ hôi lạnh liên tục, chuyện này thật sự là quá kì lạ!

Chẳng lẽ... chúng ta thật sự đã đoán sai rồi sao?

Bọn cướp vốn không hề sử dụng chiêu trò đổi trắng thay đen này?

Hoặc là... chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó?

Triệu Ngọc cau chặt mày lại, cảm thấy vô cùng kì quặc khó hiểu. Cũng giống như những người khác, lúc ban đầu Triệu Ngọc không quá coi trọng chuyện này. Hắn cho rằng một vụ cướp ngân hàng rõ rành rành ra như thế, có nhiều tên cướp như thế, theo lí mà nói thì chắc hẳn phải để lại rất nhiều manh mối và lỗ hổng mới đúng chứ!

Nhưng mà... Tại sao lại không tìm được vậy?

Năm tên tội phạm như đã bốc hơi khỏi thế gian này, không những biến mất không thấy bóng dáng đâu, mà thậm chí còn không biết được là rốt cuộc bọn chúng đã cướp những thứ gì?

Chẳng lẽ... đúng như Trương Cảnh Phong nói, bọn chúng mạo hiểm như thế là vì mục đích khác sao?

Vậy thì... đó là cái gì?

Thật sự là vì thi thể bị hút chân không được giấu trong két sắt sao?



Bí ẩn trùng trùng, muôn vàn khó khăn.

Cả Đội Trọng án đều rơi vào trạng thái căng thẳng bế tắc, các cảnh sát điều tra đều có cảm giác như con đường trước mắt họ đã bị chặn kín hết, không thể nhích thêm một bước nào.

“Đừng nản chí!” Trong thời điểm quan trọng, khí chất lãnh đạo của Miêu Anh đã phát huy tác dụng. Cô nói với mọi người, dáng vẻ không hề chán nản chút nào: “Bây giờ chúng ta vẫn còn hai hướng có thể điều tra được! Đầu tiên, bất kể là dùng cách gì cũng phải điều tra cho ra số tài sản được cất trong két sắt, để xem bọn cướp đã lấy đi những gì? Chỉ khi biết được đã mất những gì, thì chúng ta mới có thể xác định hướng điều tra được!”

“Thứ hai, chúng ta vẫn còn những đoạn băng ghi hình quay được ở khu phố cổ. Lần lượt phân tích từng cái một, kiểm tra từng cái một. Tôi không tin là bọn cướp đó không để lộ sơ hở gì cả!”