Triệu Ngọc vốn định đi mở cửa, nhưng đột nhiên nghĩ lại, sao được chứ? Bố mẹ con bé ở ngay tầng dưới, một thằng đàn ông như mình, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần đùi hoa hòe, nếu thật sự cho con bé vào trong phòng, một khi bị người khác bắt gặp được thì cho dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này!
Triệu Ngọc chỉ biết ôm lấy cái gối, không dám thở mạnh. Không biết tại sao, trước đây hắn chưa bao giờ biết sợ trời sợ đất khi đánh nhau chém giết với người khác, nhưng hôm nay, hắn thật sự đã bị con bé Khương Hiểu Tình này doạ cho xanh mặt rồi!
Chỉ cần nghĩ đến việc đóng vai bố của Khương Hiểu Tình, hắn liền cảm thấy cả người ê ẩm.
“Chú được lắm! Đừng tưởng tôi không cách nào xử được chú!” Con bé đứng ngoài cửa quát to, sau đó lại vang lên những tiếng kim loại va chạm vào nhau: “Nói cho chú biết, tôi là chủ nhà trọ, và tôi có chìa khoá! Tôi mở cửa đấy, mở thật đó!”
Khương Hiểu Tình nói vậy không phải chỉ để hù doạ Triệu Ngọc. Lúc Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì, cô bé đã tra chìa khoá vào trong ổ, bắt đầu vặn chốt khoá.
Cô bé không nhìn thấy bóng người nào cả bèn đi tìm xung quanh căn phòng. Ngay lúc cô bé định vào lục soát phòng ngủ thì đột nhiên nhìn thấy cửa chống trộm ngoài ban công mở toang ra.
“Hừ! Xem chú còn chạy được đi đâu?”
Cô bé chạy vọt ra ban công, thế nhưng trên ban công trống không, không có một bóng người nào cả.
“Kì quái!” Khương Hiểu Tình nhìn xung quanh, lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bực: “Thật sự không có ở nhà sao? Không thể nào! Đêm qua rõ ràng còn nghe thấy tiếng ho sặc sụa của chú ta mà, tại sao lại không thấy tăm tích rồi? Tên đáng chết này, chẳng lẽ đang điều tra vụ án lớn gì sao? Triệu Ngọc...”
Sau khi lẩm bẩm xong, cô bé lại quay vào trong nhà lục soát tiếp.
Sau khi nghe được tiếng khoá cửa ở ban công, Triệu Ngọc mới ló đầu ra từ ban công nhà kế bên. Thì ra, lúc nãy do quá gấp gáp, hắn đã leo sang ban công nhà bên cạnh qua lưới chống trộm ở giữa.
Cũng không biết con bé kia đã đi hẳn chưa, hắn không dám nhúc nhích, ngồi xổm đợi trên ban công nhà của bốn người đẹp, đầu cũng cúi gằm xuống thấp hết mức.
Vài phút sau, hắn nghe thấy tiếng kéo cửa cuốn vang lên từ dưới lầu, lúc này mới dám liếc mắt nhìn xuống dưới. Hắn nhìn thấy Khương Hiểu Tình đang khoá cửa cuốn tiệm hoa quả của nhà mình lại, sau đó vác cặp đi học. Trước khi đi, cô bé còn liếc mắt nhìn lướt qua ban công, dọa cho Triệu Ngọc rụt cổ lại lần nữa.
Phù!
Mẹ kiếp!
Sợ muốn chết rồi!
Triệu Ngọc vỗ ngực mấy cái, trong lòng nghĩ thầm, mới sáng sớm thôi mà đã doạ cho mình sắp mắc bệnh tim đến nơi! Chẳng lẽ đây chính là “kỳ ngộ” hôm nay của mình sao?
Nếu là như thế thì thật sự không vui chút nào cả!
Do nhìn thấy Khương Hiểu Tình khoá cửa cuốn tiệm hoa quả lại, Triệu Ngọc lúc này mới nhận ra rằng, thì ra vợ chồng Khương Đại Phong không có ở nhà, nói không chừng là đi nhập hàng rồi, chả trách con bé kia dám ngang nhiên đến tìm hắn!
Sớm biết như thế, lúc đó thà rằng mở cửa nói chuyện rõ ràng với con bé còn hơn là rơi vào tình trạng tệ hại như bây giờ.
Hắn đang định đưa tay phủi sạch lớp bụi trên người, nhưng lại nhận ra mình đang cởi trần, bên dưới chỉ mặc độc một chiếc quần đùi có in hình pikachu, ngay cả dép cũng chưa kịp xỏ vào.
Thôi tắm lại lần nữa vậy!
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ xong, sau đó từ từ bò về phía ban công nhà mình. Kết quả là, có một chuyện đáng buồn đã xảy ra, thì ra kỳ ngộ ngày hôm nay của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi, cửa chống trộm trên ban công đã bị Khương Hiểu Tình khoá trái từ bên trong rồi!
Haizz… Mẹ nó!
Triệu Ngọc cố hết sức kéo, nhưng cửa chống trộm vẫn không hề nhúc nhích gì. Hắn vội chạy qua kiểm tra cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng có lớp chống trộm, căn bản không thể mở ra được!
Ui da... Mình... Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc gãi đầu, trong lòng đang rất giận Khương Hiểu Tình, không ngờ lại bị con bé này chơi cho một vố rồi! Con bé này rất tinh ranh, nói không chừng đã đoán được việc mình leo sang nhà kế bên nên mới chơi một vố ác như thế!
Thảm rồi!
Hắn nhìn ra ngoài thông qua lớp lưới chống trộm, chỗ này đang là tầng ba, ban công được làm theo kiểu thò ra ngoài. Nếu như trèo lên đến đỉnh lưới chống trộm rồi nhảy xuống thì cũng chẳng khác gì đang tự sát cả.
Nếu như có điện thoại thì hắn còn có thể gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại di động để trong phòng rồi, tìm ai được chứ?
Hắn đi qua đi lại trên ban công chật hẹp, cuối cùng tầm mắt hắn nhìn lướt qua ban công nhà kế bên, trong lòng đã hạ quyết tâm... được ăn cả ngã về không!
Liều một chuyến thôi!
Triệu Ngọc quyết định, sẽ đi ra từ phòng trọ nhà kế bên. Hai căn nhà ở sát vách nhau, nếu như đi ra từ cửa chính nhà kế bên thì liền có thể vào nhà từ cửa chính nhà mình rồi.
Tuy rằng có bốn người đẹp sống ở nhà kế bên, nhưng Triệu Ngọc có thể chắc chắn một điều, bốn cô gái tiếp viên này trước giờ luôn đi qua đêm, chưa bao giờ về nhà vào buổi tối. Vào cái giờ này chắc chắn trong nhà không có ai đâu!
Triệu Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó lại trèo qua ban công nhà kế bên theo cách cũ. Ban công nhà kế bên không gắn khoá chống trộm, hắn chỉ mới kéo nhẹ một phát thì cửa liền mở tung ra.
Bố cục trong nhà giống y như bên Triệu Ngọc, ban công nối liền với một căn phòng ngủ. Lúc này, trong phòng ngủ ngập tràn hương thơm ngào ngạt, một loại mùi thơm nồng nàn, mê hoặc lòng người của con gái.
Không biết tại sao, Triệu Ngọc cứ cảm thấy dường như mình đã từng ngửi qua mùi thơm này ở đâu rồi, có vẻ khá quen thuộc. Sau đó nghĩ lại, có lẽ là từng ngửi qua trên người cô gái tên Hoa Hoa kia chăng? Chỗ này chắc chắn là phòng ngủ của Hoa Hoa.
Rèm cửa sổ được kéo kín lại. Triệu Ngọc lo lắng trong nhà có người nên cố gắng dựa vào những tia sáng yếu ớt để liếc nhìn về phía cái giường trong phòng. Hắn thấy trên giường rất hỗn loạn, thậm chí có hơn nửa tấm ga giường rơi xuống dưới đất, rõ ràng là trên giường không có ai nằm cả.
Phù...
Lúc này Triệu Ngọc mới thở phào một hơi, vội đi ra khỏi căn phòng ngủ, tiến về phía phòng khách. Trong phòng khách, phía mặt tường gắn ti vi có một cánh cửa kính của nhà vệ sinh.