Thật không ngờ lần này hệ thống Kỳ Ngộ lại rút ra quẻ “Tốn Ly”. Tốn là gió Ly là lửa, một cái đại diện cho người thân, một cái đại diện cho tình bạn!
Sao lại thế chứ?
Triệu Ngọc vốn đang rất mong đợi mình có thể rút được quẻ Cấn hoặc là quẻ Khảm. Như vậy, hoặc là hắn sẽ đạt được bước tiến triển trên phương diện phá án, hoặc là tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Miêu Anh.
Nhưng mà cả hai quẻ này đều không rút được, Triệu Ngọc thấy khá thất vọng.
Xem ra bản thân hắn vẫn chưa dồn hết tâm trí vào việc phá án, phải nỗ lực thêm nữa mới được.
Dù sao Miêu Anh vẫn còn chuyện khác phải làm nên chỉ ở lại trò chuyện với hắn thêm một chút về tình tiết của vụ án, sau đó liền đứng dậy quay về Cục Cảnh sát để tiếp tục điều tra.
Bác sĩ yêu cầu Triệu Ngọc phải nằm viện quan sát, Miêu Anh cũng khuyên hắn nên nằm viện dưỡng thương nhưng sao hắn có thể chịu được việc phải nằm không ở bệnh viện mà không làm gì?
Vì thế, mấy vết thương vừa được xử lý xong xuôi thì Triệu Ngọc liền rời khỏi bệnh viện cùng với Miêu Anh.
Vốn dĩ hắn muốn đi cùng với cô quay lại Cục Cảnh sát nhưng cô lại bắt hắn quay về nhà nghỉ ngơi. Cô nói rằng vụ án xác chết trong ngân hàng không phải là vụ đơn giản, bọn họ cần phải có đủ sức lực và tinh thần mới có thể điều tra được. Vậy nên, thân là hai tổ trưởng của hai tổ A và B, họ phải thay nhau nghỉ ngơi, bảo trì sức lực.
Lúc này Triệu Ngọc mới nghe theo ý của Miêu Anh, quay về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì không rút được quẻ Khảm nên Triệu Ngọc cũng không thể kiếm cớ mời cô vào nhà mình! Hơn nữa, dựa vào tình huống hiện giờ mà nói, Miêu Anh cũng không thể nào lên phòng hắn chơi được.
Lúc Triệu Ngọc về tới nhà đã là hai giờ đêm rồi, thế nhưng hắn vẫn không hề buồn ngủ. Ngẫm lại mới thấy, những cuộc gặp gỡ trong một ngày này thật sự đã giày vò hắn quá nhiều!
Độ hoàn thành kỳ ngộ là 101%, được nhận một đạo cụ cấp một có thể bổ sung sức mạnh, lại thêm một nụ hôn mãnh liệt cùng với Miêu Anh, có thể nói thu hoạch của ngày hôm nay rất khá khẩm.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó! Phải suy nghĩ mất một lúc lâu hắn mới phát hiện ra, điểm thiếu khuyết đó chính là manh mối của vụ án!
Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?
Vì sao vụ án xác chết trong ngân hàng lại càng ngày càng khó điều tra như vậy?
Triệu Ngọc lại nghĩ sâu hơn một chút, hắn luôn có một loại cảm giác rằng mức độ ảnh hưởng của vụ án lần này không đến nỗi quyết liệt như trong tưởng tượng.
Thực ra, theo lý mà nói thì vụ án này đã xuất hiện đến sáu người chết, hơn nữa tất cả đều chết theo một cách giống nhau. Mức độ và tính chất của vụ án này đã cao hơn vụ án Miên Lĩnh rất nhiều rồi!
Nhưng tình hình của vụ án này lại khác hẳn với vụ án Miên Lĩnh, không hề rùm beng chút nào. Bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi luôn lạnh lẽo, rất ít thấy sự xuất hiện của người nhà nạn nhân.
Tuy rằng cảnh sát đã phong tỏa tin tức với bên ngoài nhưng vẫn có nghĩa vụ phải thông báo cho người nhà, thế mà không biết vì sao lại không có mấy người tới nhận thi thể.
Ngoại trừ lần phát hiện ra thi thể của Cung Tú Trân thì có rất nhiều người thân đến nhận xác, nhưng những nạn nhân khác thì lại không có bao người, thậm chí có nhà còn không tới.
Không biết là vì bên phía cảnh sát không muốn làm sự việc này trở nên ồn ào hay còn có bí ẩn gì đó không muốn để người khác biết?
Nói tóm lại, vụ án này luôn khiến cho Triệu Ngọc có một cảm giác không yên lòng, dường như có rất nhiều chỗ không hề logic tí nào.
Không biết rốt cuộc chân tướng của vụ án xác chết trong ngân hàng này là như thế nào?
Sau khi cân nhắc lại tình tiết vụ án, Triệu Ngọc lại bắt đầu suy xét tới quan hệ của hắn cùng với Miêu Anh. Hôm nay rốt cuộc hắn đã thấy được mặt yếu đuối của cô, nhưng cũng bởi vì thế mà hình ảnh cô trong mắt hắn lại càng hoàn hảo hơn.
Bởi vì trên đời này chẳng ai là hoàn mỹ cả, thân là một cao thủ võ thuật, tất nhiên cô vẫn có những nỗi buồn phiền và hoang mang của riêng mình.
Nhất là sau nụ hôn bất ngờ của Miêu Anh, trái tim Triệu Ngọc lại càng thêm ngứa ngáy, tràn ngập mong ước.
Tuy hiện nay quan hệ của hai người vẫn chưa rõ ràng nhưng sau nụ hôn mãnh liệt ở trong bệnh viện, Triệu Ngọc lại cảm thấy, ngày hắn ôm được Miêu Anh vào trong chăn hẳn là không còn xa nữa rồi!
Triệu Ngọc thích Miêu Anh thật lòng, dường như hắn tìm được trên người Miêu Anh một cảm giác rung động mãnh liệt. Mặc kệ là tính cách hung dữ mạnh mẽ của Miêu Anh hay là sự nghiêm túc trong công việc của cô, thậm chí cả những phiền não của cô cũng đều khiến cho hắn say như điếu đổ, không thể tự thoát ra được. Tình cảm của hắn hiện giờ giống hệt những lời hắn đã hát hôm nay: “Vốn biết rằng tương tư là đau khổ, nhưng vẫn cứ nhớ người da diết...”
...
Cộc cộc cộc...
Cộc cộc cộc...
Mới sáng sớm, cửa phòng Triệu Ngọc đã bị gõ vang theo một tiết tấu nhất định.
“Ai vậy trời!” Triệu Ngọc mơ mơ màng màng xuống giường, miệng không ngừng than thở: “Mới sáng sớm mà không để người ta ngủ sao?”
Nhưng ngay khi vừa nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cửa, Triệu Ngọc lại sững sờ như bị sét đánh trúng vậy.
Hóa ra, người gõ cửa không phải là ai khác mà chính là mẹ ruột của hắn!!!
Nhà của Triệu Ngọc ở một thị trấn nhỏ của một huyện ở Tần Sơn, cách nội thành khoảng một trăm cây số, hắn thật sự không ngờ được mới sáng sớm mà mẹ mình đã tới gõ cửa!
Đối với cha mẹ mình, tâm trạng của Triệu Ngọc luôn vô cùng phức tạp, không biết phải làm thế nào cho phải.
Vì vậy, từ trước đến giờ hắn chủ yếu chỉ nói chuyện ứng phó hoặc từ chối, hoặc là lấy cớ công việc bận rộn, có khi thì bảo là phải đi huấn luyện, nên mãi vẫn chưa từng gặp mặt người thân trong thế giới này lần nào, thậm chí cả Tết Đoan Ngọ cũng không về nhà.
Cộc cộc cộc...
Mẹ của Triệu Ngọc chỉ gõ cửa, không nói câu nào.
Năm nay bà ấy mới ngoài 60, nhưng vì thường xuyên làm việc vất vả nên bề ngoài trông không khác gì một bà cụ cả. Bà lặn lội cả một quãng đường xa xôi như vậy để đến đây, Triệu Ngọc không dám không mở cửa cho bà.
Nhưng mà... sau khi mở cửa, hắn nên đối mặt với bà thế nào đây?
Bình thường Triệu Ngọc vô cùng kiêu ngạo ngang tàng, nhưng đối mặt với mẹ ruột của mình lại không biết làm sao cả.
Lúc bà đang gõ cửa thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, Hoa Hoa vẫn còn mặc áo ngủ xuất hiện. Cô ta vừa đánh răng vừa nói với mẹ Triệu Ngọc: “Này, bác đừng gõ nữa được không? Bác gái, bác tìm ai vậy?”
“Triệu... Triệu Ngọc! Tôi tìm Triệu Ngọc, nó là cảnh sát!” Bà cau mày nói một câu.
Triệu Ngọc vừa nghe vậy liền biết là mình không thể tiếp tục do dự được, bèn vội vàng mở cửa ra.
Nào ngờ cửa vừa được mở ra thì hắn lập tức nghe thấy tiếng chó sủa.
“Gâu... gâu... gâu...” Một con chó to lớn cao hơn một mét chui ra từ phía sau Hoa Hoa, chạy tới chỗ Triệu Ngọc rồi luẩn quẩn vòng quanh chân hắn.
“Đại... Đại Hanh?” Đầu tiên Triệu Ngọc nhìn con chó, sau đó lại nhìn mẹ của mình rồi há mồm kêu lên: “Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?”
“Trời ạ, ở chung cư mà cũng được nuôi chó sao? Đây là sao vậy trời!” Bà giật bắn người, quay lại nhìn Hoa Hoa đang mặc đồ ngủ mỏng manh rồi lại quay sang nhìn con trai mình, bỗng chốc không biết phải nói gì.
“A... thì ra là bác gái, cháu chào bác!” Hoa Hoa vội vàng bỏ bàn chải đánh răng xuống, chào hỏi bà. Sau đó, cô ta nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu à, chân của Đại Hanh đã đỡ nhiều rồi, tạm thời không được chạy nhảy, chăm sóc vài hôm nữa là sẽ khỏi hẳn thôi!”
“A... tốt quá rồi! Cảm ơn cô nhé! À, mẹ...” Triệu Ngọc nhanh chóng chỉ vào Hoa Hoa, giới thiệu: “Đây là hàng xóm của con... Ừm...”
Ai ngờ bà vốn chẳng thèm để ý tới Hoa Hoa mà bước luôn vào phòng của Triệu Ngọc. Đại Hanh không biết bà là ai, lập tức chạy đến chắn đường bà, không cho vào phòng.
“Tránh ra chỗ khác!” Bà quát to một tiếng, Đại Hanh sợ tới mức rụt đầu rụt cổ, chạy trốn ra đằng sau Triệu Ngọc.
“Ừm...” Triệu Ngọc đã nhận ra, lần này mẫu hậu nhà mình ôm một bụng tức giận mà đến thăm mình. Thế là hắn đành phải nhún vai với Hoa Hoa, sau đó khép cửa phòng lại.
“Mẹ nói cho con nhé!” Cửa vừa mới đóng, bà liền tức giận chỉ về phía phòng của Hoa Hoa, nói: “Người phụ nữ này không ổn, con đừng có quan hệ lăng nhăng gì với cô ta! Tướng mạo cô ta lẳng lơ, lại có đôi mắt hồ ly, chẳng phải là người đứng đắn gì đâu...”
“Mẹ!” Triệu Ngọc vừa gọi ra chữ “mẹ” thì bỗng cảm thấy rất khó chịu. Kiếp trước hắn đã không gặp lại cha mẹ trong cả một quãng thời gian dài, đã chẳng còn nhớ cách xưng hô này rồi.
“Hừ!” Bà lại trợn trừng mắt, liếc Đại Hanh một cái, oán trách: “Con trai ngoan của mẹ lại thân với chó hơn cả mẹ, con thấy con...”
Bà vừa trách vừa ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ngọc, bỗng nhiên bà vội vàng chạy lại gần hắn, la lên: “Trời ơi! Con trai! Con bị thương à!!?”