Triệu Ngọc tự nhận thấy, đây là một đêm phiền não nhất từ trước đến nay.
Tuy ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn, không cần bật điều hòa cũng có gió mát thổi tới, thế nhưng trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt, khó mà mát được.
Một chuỗi gặp gỡ liên tiếp, những suy nghĩ hỗn tạp khiến lòng hắn rối như tơ vò, tháo mãi không ra.
Trong đó phải nói đến việc mẹ già nhà hắn làm mối, sau khi hắn chuồn khỏi tiệm cà phê, hiển nhiên bà cụ lên cơn tam bành, nổi trận lôi đình, khủng bố điện thoại của hắn.
Triệu Ngọc cũng không dám không nghe, không ngừng giải thích với mẹ hắn rằng mình thật sự có vụ án quan trọng phải làm! Nhưng mà, mẹ hắn căn bản không nghe, vẫn nổi đóa không ngừng!
Sau cùng, Triệu Ngọc rốt cuộc bị đẩy vào đường cùng, đành phải trợn mắt nói dối: “Mẹ, biết vì sao con không muốn đi coi mắt không? Bởi vì con đã có con ngựa*... A không phải, có người yêu, có bạn gái rồi! Cho nên, con còn cần coi mắt để làm cái gì?”
* Tiếng lóng, thường thấy trong phim Hồng Kông, ý chỉ bạn gái hoặc người yêu.
Triệu Ngọc vốn cho rằng câu này nhất định có thể dỗ yên mẹ già nhà hắn. Thế nhưng, bà cụ lại bổ thêm một câu khiến cả người Triệu Ngọc mướt mồ hôi hột: “Con trai, vậy con mau chóng gửi ảnh của con bé cho mẹ. Mẹ phải xem tướng cho con bé trước, xem xem có đẻ được con trai không!”
Con lạy mẹ!
Triệu Ngọc vốn nhốn nháo không yên, thế nhưng trong đầu lại chợt nảy lên ý nghĩ thú vị. Thế là hắn trực tiếp gửi ảnh của Miêu Anh cho mẹ già.
Một phút sau, bà cụ lại gọi tới: “Con trai à, thoạt nhìn quả thực không tồi đâu! Sống mũi thẳng, cánh mũi đầy đặn, có tướng giàu sang phú quý! Nhân trung rõ ràng, dài, sâu, xương má nhô cao, chính là tướng sinh sôi thịnh vượng! Con trai à, con mau vén tóc con bé lên chút, để mẹ xem trán với cả tai của nó nữa, thử xem có thể sinh được con trai không!”
Con lại lạy mẹ!
Triệu Ngọc vội trả lời: “Mẹ! Bạn gái con đi công tác rồi, qua mấy hôm nữa con lại cho mẹ xem! Nếu như vẫn còn xe, vậy mẹ về quê trước! Nếu như không còn xe, chìa khóa nhà con để ở dưới lót giày, mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại về quê! Tối nay con có nhiệm vụ, thật sự không về được!”
Nghe vậy, bà cụ lại gấp rút dặn dò, bảo hắn nhất định phải cẩn thận chút, gặp phải chuyện gì cũng phải rúc về sau, nhất định không được để bị thương nữa!
Tuy tính cách của bà cụ khiến Triệu Ngọc không dám tung hê ca ngợi, nhưng mà loại yêu thương hiện lên trong từng câu chữ ấy lại làm cho hắn càng cảm thấy ấm áp thân thiết hơn. Tình yêu thương đến từ người mẹ, chính là thứ tình cảm mà không ai có thể thay thế được.
Tiếp sau đấy, điều khiến Triệu Ngọc vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là chuyện của Kim Viện Viện ngày hôm nay. Vừa nhắm mắt lại, tình trạng chết thê thảm của cô ta lại hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn.
Cái chết của Kim Viện Viện có quá nhiều sự trùng hợp, nếu không phải sáng sớm tinh mơ cô ta cần đi bàn chuyện hợp đồng, hoặc giả như cô ta đi thang máy, thì có lẽ sẽ không gặp phải tên tội phạm tàn bạo độc ác kia!
Có lẽ tên tội phạm đấy chỉ muốn xâm hại Kim Viện Viện, cũng không ngờ tới cô ta sẽ đột nhiên phát bệnh mà chết.
Thế nhưng, nếu như không phải gã ta uống rượu rồi cưỡng bức, Kim Viện Viện sẽ không gặp phải kiếp nạn này! Nếu như gã còn có chút nhân tính, cho dù là gọi điện thoại cấp cứu, hoặc là thông báo cho người khác một tiếng, thì có lẽ sinh mạng của Kim Viện Viện cũng sẽ không trôi đi như vậy!
Thêm nữa, quản lý của tòa cao ốc này quá lỏng lẻo, các đồng nghiệp trong công ty du lịch lại thờ ơ, hờ hững. Tất cả đều làm cho chuyện này tràn ngập bi ai, khiến cho người ta thương tiếc.
Có điều, vụ án này đã giao cho phân cục Nhữ Dương xử lý, về nguyên tắc mà nói, Triệu Ngọc đã không còn việc gì nữa. Vả lại, cái chết của Kim Viện Viện cũng đã nói rõ cô ta không liên quan gì với vụ án giấu xác ở ngân hàng.
Ngoài chuyện của Kim Viện Viện ra, còn có một việc khác cũng khiến trong lòng Triệu Ngọc không yên, đó chính là chuyện ở tiệm bánh ngọt. Tuy đội chuyên án vẫn đang toàn lực truy xét những tên tội phạm đã sát hại Khúc Bình, thế nhưng Triệu Ngọc lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dường như bản thân hắn đã bỏ sót điều gì.
Nếu như hắn có thể tham gia điều tra, biết đâu còn có thể tìm ra manh mối mới.
Song, những thứ này để sau hẵng nói đi. Dù sao nhiệm vụ cấp bách hiện tại của Triệu Ngọc vẫn là mau chóng phá xong vụ án giấu xác ở ngân hàng kỳ quái này. Vụ án này mà không phá được, thì những chuyện khác cũng không có cách nào để tiến hành.
Tuy vụ án này thoạt nhìn có không ít manh mối, thế nhưng manh mối liên quan đến tên hung thủ thần bí, tàn nhẫn kia lại vẫn cứ lẩn trốn rất sâu.
Rốt cuộc hung thủ là ai?
Vì sao hắn ta lại dùng cách thức như vậy để giết người?
“Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành: 85%. Xin chúc mừng, đạt được một đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra và thu nhận!”
Đúng lúc Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy ngẫm tình tiết vụ án thì âm thanh hệ thống vang lên thông báo kết thúc.
Hôm nay bốc ra quẻ “Tốn Ly”, Tốn đại biểu cho gia đình và thân tình, Ly đại biểu cho tình bạn. Về phần gia đình và tình thân thì hôm nay Triệu Ngọc đã cảm nhận được, hơn nữa còn rất sâu sắc!
Thế còn bạn bè thì sao? Hình như không gặp được?
Xem ra, mặc dù hôm nay kỳ ngộ đổ đến liên tục dồn dập, nhưng có lẽ bản thân hắn đã bỏ sót gì đó. Cũng chính vì thế, mức độ hoàn thành mới không vượt qua được 90%.
Triệu Ngọc nhấn nút mở phần đạo cụ ra xem, phát hiện ra lần này lấy được một chiếc máy theo dõi tàng hình đã lâu không thấy.
Mặc dù cấp bậc của máy theo dõi không cao, thế nhưng lại là một món đạo cụ vô cùng thiết thực, lúc trước đã không ít lần giúp Triệu Ngọc phá án.
Sau đấy, hắn lại lọc ra một lượt mấy đạo cụ của mình. Qua những cố gắng gần đây, số lượng đạo cụ của hắn ngày càng tăng, hắn nhất định phải nhớ kỹ những đạo cụ này, để về sau vào thời khắc mấu chốt có thể kịp thời lấy ra sử dụng.
Sau khi giải quyết hết những việc này, Triệu Ngọc chỉ còn hai việc quan trọng nhất để làm.
Một là tranh thủ mở quẻ, hai là nghiêm túc tra án.
Cuối cùng, chuyện khiến Triệu Ngọc thấy phấn khởi cũng tới, lần này rốt cuộc hắn cũng bốc được quẻ Cấn, chính là quẻ “Cấn Ly”.
Đợi mãi cũng rút được quẻ Cấn, Triệu Ngọc tất nhiên vô cùng hăng hái, lập tức ra đứng trước bảng trắng, nghiêm túc suy nghĩ về tình tiết vụ án.
Mưa rơi bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn, Lý Bối Ni đóng cửa sổ lại, hơi ẩm trong phòng bỗng bốc lên, có hơi khó chịu. Thế nhưng Triệu Ngọc đã đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không để ý gì đến sự thay đổi xung quanh.
Bởi vì có rất nhiều nạn nhân, nên trong phòng làm việc dựng lên tổng cộng bốn bảng trắng, trong đó có ba bảng ghi chú cặn kẽ thông tin về các nạn nhân, còn cái cuối cùng là tình hình liên quan đến két sắt trong ngân hàng.
Thời gian bảy năm, sáu người bị hại!
Mỗi năm giết một người!
Từ Đoàn Đại Thành sớm nhất cho đến Trương Hồng Nhiên bị giết vào năm ngoái, giới tính của sáu nạn nhân không giống nhau, tuổi tác cũng không giống nhau. Ngoài một cặp vợ chồng già ra thì giữa bọn họ không có bất kỳ điểm chung nào đáng nhắc tới.
Vì thế, bên phía cảnh sát luôn cho rằng, hung thủ giết người một cách ngẫu nhiên!
Song, thủ đoạn giết người lại không phù hợp với lẽ thường. Phương thức bỏ đói khiến người sống chết dần chết mòn, xem chừng càng giống báo thù hơn!
Vậy thì, hung thủ là vì bệnh tâm lý, tìm người ngẫu nhiên để báo thù, hay là cố tình nhằm vào ai đó để báo thù đây? Nếu như có mục tiêu rõ ràng, vậy thì vì sao cho đến tận hôm nay, cảnh sát vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân đó?
Còn nữa, hung thủ... thật sự chỉ có một người thôi ư?
Nếu muốn xử lý những thi thể kia, một người đủ sức làm được sao?
Mặc dù trên bảng trắng viết kín tư liệu, thế nhưng bởi vì vụ án diễn ra đã lâu, nên thực ra manh mối thật sự có tác dụng cũng không nhiều! Thứ mà bên phía cảnh sát nắm giữ, ngoài đoạn video của ngân hàng Đồng Xuyên thì không còn bất kỳ tư liệu trực tiếp nào khác có liên quan đến kẻ tình nghi.
Cũng chính vì thế, bên phía cảnh sát mới bắt đầu đi theo hướng điều tra những người mới mất tích gần đây, thử xem hung thủ có gây án lần nữa hay không?
Không lẽ... phải đợi hung thủ gây án lần nữa, bên phía cảnh sát mới có thể thu được tiến triển sao?
Lỡ như hung thủ biết thi thể ở ngân hàng đã bị bại lộ, không ra tay nữa thì sao? Hơn nữa, nếu hắn ta ra tay tiếp, vậy thì sẽ có thêm một người nữa bị hại!
Họ đâu thể nào lấy một mạng người ra để lùng bắt hung thủ chứ?
“Đoàn Đại Thành, 67 tuổi, công nhân vệ sinh. Đường Linh Linh, 33 tuổi, kinh doanh buôn bán giày da...”
“...”
Triệu Ngọc đọc đi đọc lại những tư liệu chi tiết về sáu nạn nhân kia, cảm giác giống hệt với lúc điều tra vụ án chặt tay. Hắn luôn cảm thấy, dường như có một manh mối quan trọng nào đó đang ẩn náu trong những thông tin này, thế nhưng lại không thể tìm ra!
Mà như vậy thì... manh mối quan trọng này, thật sự tồn tại sao?
Mưa rơi rả rích suốt một đêm, cho đến khi trời sáng mới ngừng lại.
Triệu Ngọc cũng trầm tư suy ngẫm cả một đêm, mặc dù vẫn chưa lí giải hết mạch suy nghĩ, thế nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy, hung thủ trong vụ án giấu xác ở ngân hàng đang trả thù, chứ không phải là ngẫu nhiên giết người gì đó!
Bởi vì, thông qua miêu tả trên báo cáo kiểm nghiệm xác của pháp y, những nạn nhân kia đã phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng do quá trình bị bỏ đói đến chết. Bắp thịt khô héo, nội tạng suy kiệt, tóc và móng tay bị rụng, hơn nữa khuôn mặt của từng người bọn họ rất dữ tợn, chắc hẳn trong quá trình đợi chết dài đằng đẵng, bọn họ đã phải trải qua nỗi sợ hãi mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi!
Tình trạng này khá giống với vụ án chặt tay, Triệu Ngọc loáng thoáng cảm thấy rằng hình như hung thủ của vụ án này đang muốn các nạn nhân phải chuộc tội!
Vậy thì... giữa bọn họ có thù oán gì đây?
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc chợt nghĩ đến một vấn đề mà bản thân hắn lúc trước đã từng suy xét đến. Hắn vẫn luôn có một loại cảm giác rằng trong vụ án giấu xác này chết nhiều người như thế, nhưng phản ứng của người nhà nạn nhân lại quá đỗi lạnh nhạt!
Không lẽ... mấu chốt của vấn đề nằm ngay tại đây!?