Để có thể nâng hiệu quả lên đến mức cao nhất, Triệu Ngọc còn bật điện thoại lên, cho Đại Hanh nhìn ảnh của Cầu Tân Dương và Tôn Nghệ Hàm mấy lần.
Cả quá trình này đều lọt hết vào trong mắt của các cảnh sát điều tra khác, ai nấy đều hốt hoảng hỗn loạn bối rối lúng túng đủ kiểu. Trong số bọn họ, chưa một ai thấy cảnh cho chó xem ảnh cả!
Thế nhưng, sau khi Đại Hanh xem ảnh xong, nó lại hưng phấn quay quanh mấy vòng rồi chạy về hướng nào đó tìm kiếm.
Nói thật, mặc dù Triệu Ngọc biết Đại Hanh nổi tiếng là chuyên gia ngửi phân, nhưng khi thấy những công trình bỏ hoang lộn xộn hỗn tạp quanh đây, trong lòng hắn cũng thật sự không chắc chắn.
Song, nếu đã để Đại Hanh “xuất móng” lần nữa, hắn cũng chỉ đành ôm tâm trạng thử xem, đi theo nó tìm kiếm.
Không ngờ, lần này Đại Hanh cũng không dẫn bọn hắn chạy đi quá xa, mà chạy về phía một ngôi biệt thự gần đó, chính là căn số 10 ở dãy 5 mà Triệu Ngọc mới lục soát một lần khi nãy.
“Gâu gâu...”
Đại Hanh vừa cúi đầu đánh hơi vừa hưng phấn sủa gâu gâu.
Mà lạ là sau khi đã tiến vào trong sân vườn của căn biệt thự, nó lại không chạy về phía nhà chính, mà trực tiếp chạy về phía nhà xe ở bên trái.
Bởi vì tất cả nhà cửa ở đây đều chưa hoàn thành xong, nhà xe chẳng qua cũng chỉ như hai gian nhà trệt trống trơn mà thôi, ngay cả cửa cũng không có.
Ban nãy Triệu Ngọc cũng đã lục soát chỗ này rồi, bên trong nhà xe mọc đầy cỏ hoang và một vài loài thực vật ẩm ướt như nấm phân chó*, tản mát ra mùi mốc rất khó ngửi.
* Nấm phân chó: tiếng địa phương. Tên gọi khoa học là: Coprinus micaceus.
Đồ đạc ở đây vừa nhìn là thấy hết, căn bản không có chỗ nào quá đặc biệt.
Thế nhưng, sau khi Đại Hanh đến đây thì lại không chịu đi nữa, luôn hướng về phía nhà xe ở bên trái sủa gâu gâu.
Khi đó, cảm giác đầu tiên của Triệu Ngọc chính là, trong gara này nhất định có bãi phân mới được thải ra, nếu không Đại Hanh tuyệt đối sẽ không tìm đến đây!
Thế nhưng... là phân của ai mới được chứ?
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì bên cạnh bỗng có một cảnh sát điều tra tên Lý Nham bước luôn vào trong đó.
“Này? Cậu...”
Triệu Ngọc đang định ngăn lại, Đại Hanh lại chạy đến trước mặt Lý Nham, hướng vào chỗ nào đó trong gara sủa gâu gâu.
“Tổ trưởng!” Lý Nham dán chặt mắt xuống mặt đất, nói với Triệu Ngọc: “Ở đây... hình như ở đây có dấu vết thường xuyên qua lại của người nào đó! Nhìn này, ở đây còn có dấu chân nữa! Cả vết bánh xe...”
Hả?
Triệu Ngọc nghe xong cũng vội vàng chạy tới, chỉ thấy trong bụi cỏ dại quả thực có một con đường mòn không mấy nổi bật, trên đó không chỉ có dấu chân người, mà thậm chí còn có vết bánh xe điện.
Chẳng lẽ... có gì đó mờ ám ở đây?
“Gâu gâu...”
Đại Hanh vẫn lớn tiếng sủa không ngừng. Lý Nham bước lên đằng trước, cuối cùng cũng tìm thấy một thứ vô cùng đặc biệt. Cậu ta vội vàng hét lên: “Woa! Ở đây... ở đây có cửa!”
Mọi người lập tức chui vào trong gara, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng. Không ngờ trên mặt đất lại có một cánh cửa, vì nơi đó mọc đầy cỏ dại nên nếu không tới gần thì không thể thấy được!
Lý Nham nhìn thấy trên cánh cửa có tay cầm bèn vội vàng kéo ra, thế nhưng cánh cửa đã bị khóa, không hề động đậy.
“Là khóa chìm! Lỗ khóa ở chỗ này!” Tiểu Lý nhổ cỏ dại trên cánh cửa gỗ, lúc này mới nhìn thấy lỗ khóa.
“Nào, mọi người cùng ra tay!” Triệu Ngọc nói xong, mấy cảnh sát điều tra cùng nhau hợp lực kéo, thế mà vẫn không xi nhê gì. Bọn họ bèn tăng thêm sức, cuối cùng làm cho tay nắm cửa bị gãy mất!
“Lấy rìu! Lấy rìu!”
Lưu Học Sơn vội vàng chạy ra bên ngoài, nhanh chóng lấy ra một cái rìu ở trong xe rồi chặt rầm rầm trên cửa.
Kết quả, vừa bổ xuống được hai ba cái, trên cánh cửa bỗng phát ra tiếng leng keng do kim loại va chạm.
“Mẹ nó! Cửa sắt à!” Lưu Học Sơn vô cùng bất ngờ, bất đắc dĩ đặt rìu xuống.
“Nổ súng đi! Thử xem có thể bắn đứt xích khóa được không!”
Triệu Ngọc bỗng nhiên nói một câu, kết quả, lập tức dẫn tới ánh mắt khó tin của các cảnh sát điều tra.
“Tổ... tổ trưởng...” Lý Nham vội nói: “Lúc ở trường cảnh sát chúng ra từng được học rồi mà, kim loại có khả năng bắn đạn ngược trở lại, nên không thể dùng súng để bắn vào khóa cửa, bởi có khả năng sẽ gây tổn thương đến bản thân mình!”
“Ừ... Ha ha...” Triệu Ngọc xoa đầu, giải thích như tự giễu: “Tôi thấy trong phim đều làm như vậy!”
Trên đầu các cảnh sát điều tra đều xuất hiện vạch đen.
“Vậy... hay là để tôi thử đi! Mấy cậu tránh ra chút!” Nói xong, Triệu Ngọc nhấn chọn chìa khóa vạn năng trong đầu mình. Chỉ một giây sau, khóa trên cánh cửa kia vang lên lách cách rồi mở ra, lúc này hắn mới dùng sức nâng cánh cửa nặng nề kia lên.
Woa!
Lần này, các cảnh sát điều tra càng kinh ngạc hơn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc là người thế nào? Làm sao mà một giây trước còn bảo nổ súng, một giây sau lại có thể nhẹ nhàng mở được khóa ra?
Triệu Ngọc cũng là bất đắc dĩ mới dùng đến đạo cụ, thế nhưng tình hình hiện tại quả thực vô cùng khẩn cấp. Nếu như Tôn Nghệ Hàm thực sự bị nhốt ở bên dưới, vậy bọn họ vào được sớm một giây, cũng đồng nghĩa với việc cứu được mạng của cô ta sớm một giây.
Sau khi cánh cửa được mở ra, một luồng khí lạnh lẽo ẩm ướt từ bên dưới liền xộc lên, khiến cho mọi người đều rùng mình!
Ở bên dưới chỉ có một con dốc xuyên thẳng sâu vào bên trong, mà phía bên phải thì có một bậc thang chật hẹp.
Woa!
Triệu Ngọc âm thầm sửng sốt, loại thiết kế kiểu này, rõ ràng là vừa có thể vận chuyển hàng, vừa có thể đi lên đi xuống! Không lẽ... nơi này thực sự là hang ổ của Cầu Tân Dương?
“Gâu! Gâu!” Bỗng nhiên, Đại Hanh hướng xuống dưới sủa hai tiếng, chẳng bao lâu sau lập tức có tiếng vọng lại, có vẻ trống rỗng mênh mông.
“Đại Hanh, nhỏ... nhỏ giọng chút!” Triệu Ngọc dặn dò cún con trước một câu rồi mới gọi các thành viên đi xuống dưới xem thử.
Tất nhiên, để tránh xảy ra bất trắc, hắn bảo Lưu Học Sơn cùng một cảnh sát điều tra khác ở lại canh cửa.
Trên xe cảnh sát có đèn pin, Triệu Ngọc và Lý Nham cầm mỗi người một cái, cẩn thận dè dặt đi xuống lòng đất.
Thì ra, ở bên dưới hai gian nhà xe có xây một căn tầng hầm, diện tích khoảng 40 mét vuông. Khi mọi người đi đến điểm cuối, họ lại bất ngờ thấy được một gian phòng khách khá rộng rãi.
Song, khi mọi người nhìn thấy cách bài trí ở đây thì lại không kìm được mà rét run, còn Lý Nham lại vội vã móc súng lục ra!
Chỉ thấy trong phòng khách chồng chất rất nhiều đồ linh tinh, mà trong những đồ linh tinh này lại có không ít vật dụng sinh hoạt hàng ngày như sô pha, giường đệm, giá sách...v.v. Mà ở một bên tường còn xếp rất nhiều máy phát điện mini!
Khi đi vào sâu bên trong, một chiếc máy cỡ lớn đã tróc sơn đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra, đây chính là máy hút chân không cỡ lớn!!!
Ông trời ơi!!
Không cần phải hỏi cũng biết, chỗ này... chỗ này chắc chắn chính là nơi Cầu Tân Dương thực hiện hành vi phạm tội của mình! Không nghi ngờ gì nữa, Cầu Tân Dương chính là hung thủ vụ án giấu xác ở ngân hàng!
“Nhìn kìa...”
Lý Nham nhìn sang giá sách ở bên cạnh máy hút chân không, chỉ thấy trên đó bày rất nhiều ảnh cũ, chủ yếu đều là ảnh của Cầu Tân Dương hồi nhỏ chụp cùng với cha mẹ!
Trong ảnh, gã cười rực rỡ tựa như ánh mặt trời, thế nhưng có ai ngờ, gã lại biến thành một tội phạm đã giết chết nhiều người đến vậy!?
Khi ánh đèn chiếu về phía bên phải, mọi người nhìn thấy có rất nhiều mặt nạ phòng độc, cùng với một vài chai lọ giống như được dùng trong các thí nghiệm hóa học...
“Tổ... Tổ trưởng...” Lý Nham trợn trừng hai mắt, toàn thân run rẩy. Cậu ta hỏi Triệu Ngọc: “Chúng ta... có phải chúng ta nên nhanh chóng báo cáo với cấp trên không?”
“Được! Được!” Ngay cả kẻ thần kinh thô như Triệu Ngọc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn. Khi nghe thấy Lý Nham nhắc tới chuyện báo cáo, lúc này Triệu Ngọc mới gật đầu.
“Gâu! Gâu!”
Ai ngờ, vào chính giây phút khẩn trương đến muốn chết đi được này, Đại Hanh lại sủa lên gâu gâu. Tiếng sủa đầy hăng hái ấy khi phát ra ở trong căn tầng hầm âm u này lại càng vang dội hơn, dọa run các cảnh sát điều tra!
“Đại Hanh, không phải bảo mày nhỏ giọng chút sao... hả...” Triệu Ngọc đang định trách móc thì đã thấy Đại Hanh chạy vào chỗ sâu bên trong căn tầng hầm, giống như lại tìm thấy thứ gì đó.
Hắn vội vã bật đèn pin chạy theo, kết quả, chưa được mấy bước thì lại trông thấy trong chỗ sâu nhất của tầng hầm có một cánh cửa sắt màu đen!!!