Cuồng Thám

Chương 327: Chương 327ĐOẠT THỨC ĂN TRƯỚC MIỆNG CỌP RẤT NGUY HIỂM





Sở dĩ Triệu Ngọc muốn xông ra ngoài, một phần là vì lo lắng cho sự an nguy của Lưu Học Sơn cùng một vị cảnh sát điều tra khác. Nếu như bọn họ bị khói trắng làm cho hôn mê còn đỡ, nhưng nếu lỡ như có nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng, thế thì cũng không dễ khai báo rồi!

Ngoài ra, Triệu Ngọc cũng không muốn kéo dài thời gian với Cầu Tân Dương. Thằng cha này giảo hoạt dị thường, nếu như gã phát hiện ra bản thân gã không thể xông vào trong tầng hầm, nói không chừng sẽ lựa chọn các loại thủ đoạn ác độc khác như phóng hỏa. Như vậy, đám người Triệu Ngọc sẽ càng thêm bị động.

Cho nên, nếu như bản thân hắn đã có đạo cụ thần kỳ, vậy chi bằng tiên hạ thủ vi cường*, xông lên luôn đi!

* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Pằng... pằng...

Kẻ địch ở bên trên thấy Triệu Ngọc xông lên, lập tức nổ súng vào hắn!

Bản thân gã đứng ở trên cao nhìn xuống, chiếm mọi ưu thế. Gã vốn cho rằng chỉ một phát súng là có thể quật ngã được Triệu Ngọc, thế nhưng, Triệu Ngọc lại vẫn cứ nguyên vẹn không hề hấn gì, tốc độ cũng không giảm, chỉ chớp mắt đã xông đến trước mặt gã!

Pằng...

Sau khi thấy kẻ địch đeo mặt nạ phòng độc, Triệu Ngọc cũng không hề nương tay mà bắn ngay một phát súng khác vào chính giữa bắp đùi người này!

Phập...

Bị trúng đạn, người này lập tức khụy xuống. Gã đau đến mức kêu la oai oái loạn cả lên, nhưng do trên mặt vẫn đang đeo mặt nạ phòng độc nên toàn bộ tiếng kêu đều biến thành tiếng ô ô không rõ ràng.

Có điều, tuy gã đã trúng đạn nhưng trong tay vẫn cầm súng. Vừa thấy Triệu Ngọc xông lên, gã lại lập tức nã cho Triệu Ngọc một phát.

Mà phát đạn này đã khiến gã kinh ngạc hoàn toàn luôn rồi. Gã nhìn thấy rõ ràng viên đạn bắn vào người Triệu Ngọc, thế nhưng hắn vẫn không bị làm sao!

Ngay trong lúc gã thoáng do dự, Triệu Ngọc đã xông đến trước mặt. Hắn phi người tới, chân vung lên, trực tiếp đá bay khẩu súng trong tay gã!

“Mụ nội nhà mày! Chịu chết đi!”

Triệu Ngọc đấm thẳng một cú lên gương mặt đang đeo mặt nạ phòng độc của người này. Mặt nạ phòng độc bị đánh bay ra ngoài, gã ta cũng bị đau đến mức ngã ngửa ra đất!

Tiếp sau đó, Triệu Ngọc giơ tay ra túm lấy cổ áo gã, lại vung nắm đấm nện thêm một cú nữa lên mặt gã.

Bốp!

Bị ăn một cú đau điếng, máu mũi người này lập tức bắn ra tung tóe, mồm méo mắt vẹo, ngay lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Triệu Ngọc vốn còn muốn tặng cho gã thêm một cú đấm nữa, thế nhưng do hiện trường vẫn còn vương lại chút khói trắng, mà mặt nạ phòng độc của người này đã bay mất. Vì thế, sau khi hít phải khói trắng, gã đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, tròng mắt lộn ngược.

Triệu Ngọc thấy gã không còn năng lực phản kháng gì nữa, lúc này mới quay mặt gã ra nhìn.

Sau khi quan sát kỹ càng, quả không sai!

Người này không phải ai khác mà chính là Cầu Tân Dương, hung thủ thật sự của vụ án giấu xác trong ngân hàng!!

Thật không ngờ, đúng như những gì Triệu Ngọc suy đoán, Cầu Tần Dương vậy mà lại mạo hiểm quay về giết người! Không còn nghi ngờ gì nữa, gã thậm chí không ngại khai chiến với cảnh sát chỉ vì muốn giết chết Tôn Nghệ Hàm!

Rốt cuộc giữa bọn họ có thù oán gì, mà lại khiến gã không tiếc hết thảy như vậy?

Do tác dụng của khói trắng đã hơi yếu đi, Cầu Tân Dương trong lúc choáng váng, miệng vẫn luôn lầm bầm: “Không... không thể nào... không có mặt nạ phòng độc, làm... làm sao lại không ngất...”

Nói xong, thân thể gã lúc này mới mềm nhũn, ngất đi hoàn toàn.

Triệu Ngọc vội vã nhìn xung quanh, chỉ thấy Lưu Học Sơn và một cảnh sát điều tra khác cũng ngã ở trên đất bất tỉnh nhân sự.

Thật may!

Trên người bọn họ không có vết máu, chắc hẳn chỉ bị hôn mê mà thôi.

Triệu Ngọc yên tâm, lúc này mới móc còng tay ra, còng Cầu Tân Dương lại. Sau khi xong xuôi, hắn liếc thấy trên đủi gã đang chảy máu ồ ạt vì trúng đạn, vì không muốn gã bị mất máu quá nhiều mà chết nên Triệu Ngọc lại dùng vải buộc đơn giản để cầm máu cho gã.

Sau khi làm xong, hắn mới dùng bộ đàm gọi cho đám người Lý Nham ở dưới tầng hầm, kêu bọn họ mau lên trên. Ai ngờ, hắn gọi một hồi mà chẳng thấy bọn họ đáp lại.

Ôi trời, gay rồi!

Triệu Ngọc sốt ruột vội chạy xuống tầng hầm. Thì ra, do khói trắng phát tán rất nhanh, đám người Lý Nham vẫn chưa kịp đeo mặt nạ phòng độc thì đã bị khói hun cho ngất lịm đi rồi!

Không chỉ đám cảnh sát điều tra Lý Nham, mà Tôn Nghệ Hàm vừa được cứu, thậm chí đến cả chú chó Đại Hanh cũng không có may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều hôm mê ở trong tầng hầm.

Ông trời ơi!

Triệu Ngọc cảm thấy rất may, may mà bản thân hắn kịp thời dùng bình dưỡng khí tàng hình, không thì tên Cầu Tân Dương đã đánh lén thành công rồi!

Nhìn thấy khói trắng ngập tràn trong hầm và đồng đội bị ngất lịm trên mặt đất, Triệu Ngọc cũng thấy khó khăn. Bây giờ nên cứu người trước, hay là xử lý khói trắng trước đây?

Sau khi cân nhắc, Triệu Ngọc nhanh chóng đưa ra quyết định. Do thời gian dùng bình dưỡng khí của mình bị hạn chế, nên hiển nhiên phải xử lý xong cái thứ tròn tròn bốc ra khói trắng này trước.

Chỉ có xử lý xong thứ này, mới có thể cứu được người.

Thế là Triệu Ngọc khom lưng nhặt thứ tròn tròn tỏa khói kia lên, định ra ngoài tìm bãi đất cát rồi lấp nó xuống!

Thế nhưng, đúng vào lúc Triệu Ngọc đang cầm quả cầu kia định ra khỏi tầng hầm thì bỗng nhìn thấy, trong sân bên ngoài gara có bốn cảnh sát điều tra mặc thường phục, tay cầm súng lục đang xông vào!

Hắn vừa thấy liền nhận ra! Người dẫn đầu kia chính là Vương Thánh Nghiêu của tổ đặc biệt, mà ba người còn lại cũng đều là thành viên của tổ đó.

Mẹ nó chứ!

Đột nhiên nhìn thấy đám người này, Triệu Ngọc cũng không có lấy một chút vui vẻ, trái lại trở nên cảnh giác, vội vã cúi thấp đầu xuống.

“Tổ trưởng, nhìn kìa!” Một cảnh sát điều tra phát hiện ra Cầu Tân Dương, lập tức chỉ cho Vương Thánh Nghiêu nhìn: “Đây... đây không phải là kẻ bị tình nghi đó sao? Ông trời ơi, gã... làm sao lại ở đây? Còn có, những cảnh sát này, làm sao... rốt cuộc là bị làm sao thế này?”

“Ui chao, tên này trúng đạn rồi!” Một cảnh sát nhìn thấy vết thương do đạn bắn cùng còng tay của Cầu Tân Dương: “Hả? Còng tay! Cái này... là bắn giết nhau hay gì vậy?”

“Không giống! Hình như đều bị ngất đi rồi! Thật sự là loạn quá mà!” Một người khác nói.

“Im lặng nào!”

Vương Thánh Nghiêu nhạy bén nhìn xung quanh, thậm chí còn muốn đến nhà để xe bên này xem thử. Triệu Ngọc thấy vậy vội cúi thấp đầu xuống.

“Mấy người các cậu nghe tôi nói, trước tiên lôi nghi phạm lên xe của chúng ta.” Vương Thánh Nghiêu ra lệnh: “Nhanh, đổi còng tay của gã thành còng tay của chúng ta!” .

“Hả? Tổ trưởng... ý của anh là...” Các cảnh sát đều ngạc nhiên.

“Mặc kệ ai nói gì, nghi phạm là do chúng ta bắt được trước, có hiểu không?” Vương Thánh Nghiêu nói với vẻ âm u: “Các cậu nhất định phải đưa nghi phạm về Cục Cảnh sát an toàn, chỗ này tôi sẽ giải quyết. Phải nhanh lên! Người của phân cục Dung Dương sắp đến rồi!”

“Rõ!”

Mấy tên cảnh sát điều tra đã rõ ý đồ của Vương Thánh Nghiêu, vội vã móc chìa khóa đổi còng tay của Cầu Tân Dương.

Ha ha ha...

Trong lối đi ở dưới tầng hầm, Triệu Ngọc lại chẳng thể nín cười nổi. Trong lòng hắn lẩm bẩm, Vương Thánh Nghiêu à Vương Thánh Nghiêu, cái tên không biết xấu hổ nhà mày! Đã đến lúc này rồi mà còn dám đến trước mặt ông đây đòi đoạt thức ăn ngay miệng cọp. Chẳng lẽ mày không biết, đoạt thức ăn trước miệng cọp là vô cùng nguy hiểm sao?

Ha ha ha...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền ném vật hình tròn đang tỏa khói trắng trong tay về phía đám người Vương Thánh Nghiêu.

“Hả? Thứ gì đây? Cẩn thận... Ơ? Ôi ôi ôi...”

Câu nói này chính là câu cuối cùng mà đám cảnh sát điều tra Vương Thánh Nghiêu nói ra. Uy lực của khói trắng này quả thực rất ghê gớm, còn chưa đến một phút thì bên ngoài đã vang lên tiếng ngã bịch bịch, sau đó nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh!