Việc mất đi khống chế bắt đầu từ khoảnh khắc Đoàn Đại Thành giật ấy cái túi.
Cầu Tân Dương và mẹ của cậu bé đều bị kẹt bên trong chiếc xe không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta cướp đi túi đồ của mình.
Sau khi mở túi ra, bên trong ngoại trừ sữa bò còn có rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, đồ ăn vặt và một hộp táo đỏ lớn.
“Không, không, đừng cướp đồ của chúng tôi. Đó là đồ của chúng tôi mà… Chú… chú… xin chú… hu hu…” Cầu Tân Dương sợ hãi khóc toáng lên: “Mẹ cháu còn phải ăn cái đó, đừng cướp đồ của chúng tôi…”.
“Ơ... Anh… các người…” Mẹ của Cầu Tân Dương cũng ra sức giãy giụa nhưng chẳng thể động đậy được. Ngược lại, bởi vì giãy giụa quá mạnh, bà bị ống sắt đâm rách vết thương, máu ứa ra lần nữa.
“Đại Thành, Đại Thành, anh làm cái gì vậy?” Cung Tú Trân giữ chặt cánh tay của chồng mình: “Tại sao anh lại có thể ăn cướp đồ người khác như vậy? Mau… mau trả lại cho người ta…”.
“Bà xã, em thì biết cái gì?” Đoàn Đại Thành trừng mắt, hai mắt đỏ bừng quát lớn: “Chúng ta chẳng còn gì nữa. Nếu bây giờ chúng ta có giỏ thức ăn này, chúng ta có thể kiên trì cho đến khi được cứu.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đường Linh Linh nãy giờ không lên tiếng, bây giờ cũng chen vào nói: “Chúng ta phân phát mỗi người một ít thì mọi người không ai phải chịu đói nữa! Lúc này là lúc cần phải chia sẻ với nhau! Anh bạn nhỏ…” Cô ta quay sang nói với Cầu Tân Dương: “Mẹ của em không ổn rồi, em giữ lại mấy thứ này cho bà ấy có được gì đâu. Chi bằng chia cho chúng tôi đi, như vậy có thể cứu được rất nhiều người.”
“Không! Không! Mẹ em không sao cả, mẹ em không sao cả! Em phải cứu mẹ của em… Hu hu…” Cầu Tân Dương gần như tuyệt vọng gào lên: “Em muốn giữ thức ăn cho mẹ em. Đây là đồ của chúng tôi, các người không thể cướp được. Mẹ… mẹ…”
“Các người đừng như vậy có được không…” Lúc này, tài xế Trương Hồng Nhiên xông đến, nói với Đoàn Đại Thành: “Túi thức ăn này là của người ta, ông mau trả lại cho người ta đi... Bọn họ đã rất đáng thương rồi!” Sau đó, anh ta quay sang nói với Cầu Tân Dương: “Cậu bé, em chờ chút nhé, để anh đi tìm ít đồ, sau đó sẽ nghĩ cách cứu em ra.”
“Đừng lộn xộn, đừng lộn xộn!” Đột nhiên, người đàn ông tên Thiệu Chấn Giang vốn đang rất thương tâm vì mất đi vợ con bỗng lên tiếng: “Mẹ của cậu bé bị kẹt ở đó, không thể xê dịch lung tung được đâu! Nếu động đậy, máu sẽ chảy ra nhiều, không cứu được nữa! Cứ nghe tôi, cứ để như vậy, đừng động vào bất cứ thứ gì hết!”
“Ôi... mẹ ơi... mẹ ơi…” Cầu Tân Dương bất lực kêu khóc.
Lúc này, tình trạng của mẹ Cầu Tân Dương càng lúc càng không ổn, bắt đầu thoi thóp. Trước khi chết, bà dùng hết sức lực cuối cùng của mình, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cậu bé. Mặc dù không nói điều gì, nhưng toàn bộ tình thương con vô hạn đều gói gọn trong cái vuốt tóc đó...
“Mẹ ơi... mẹ….” Cầu Tân Dương không biết mẹ mình đã chết, vẫn nắm chặt tay của bà, thút thít không thôi.
“Cậu bé…” Mặt Tôn Nghệ Hàm đầy nước mắt, cô muốn an ủi cậu bé, nhưng rồi chẳng biết nói thế nào.
“Làm gì? Các người… các người đều muốn chết hết sao?” Lúc này, Đoàn Đại Thành lên tiếng: “Đồ ăn này chia đều cho tất cả, mọi người ăn uống tiết kiệm một chút. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể sống sót! Không biết khi nào đội cứu viện mới có thể đến đây! Còn có người nào có ý kiến nữa không? Ai có ý kiến nữa không, hả!?”
Đoàn Đại Thành rống lên, mọi người trên xe không ai lên tiếng nữa. Cho dù là tài xế Trương Hồng Nhiên hay là Thiệu Chấn Giang, tất cả đều im lặng bao quanh chiếc túi, bắt đầu chia đều thức ăn của Cầu Tân Dương.
Với đôi mắt đẫm lệ, Cầu Tân Dương nhìn gương mặt ghê tởm của từng người. Sự hận thù và lạnh lẽo bắt đầu dâng lên, hạt giống cừu hận đã gieo xuống thật sâu trong lòng cậu bé...
...
Thời gian trở lại hiện tại, khi Cầu Tân Dương vác khuôn mặt bầm dập bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, gã đã dần dần tỉnh lại.
Chiếc xe cảnh sát chạy ra khỏi quỷ thành, Cầu Tân Dương không nhịn được quay đầu nhìn những kiến trúc dang dở đang càng lúc càng xa.
Gã biết rõ, đây là lần cuối cùng gã còn được nhìn thấy quỷ thành!
Nhưng không ai biết, quỷ thành này đã từng là nơi bắt nguồn hạnh phúc ngày xưa của gia đình gã.
Nhiều năm trước đó, gã thường hay đứng trên đoạn dốc cao cao của phố Tân Nguyên cùng cha mẹ mình, dõi mắt nhìn về nơi đó.
Cha gã nói: “Con trai, cha sẽ mua một hơi cả ba căn biệt thự đẹp nhất ở đó, tất cả đều sát liền nhau! Chờ con trưởng thành rồi, con sẽ ở một căn, cha mẹ sẽ ở một căn!”
“Cha, thế... còn một căn nữa thì sao?” Cầu Tân Dương tò mò hỏi.
“Căn còn lại sẽ để dành cho em trai con!” Nói xong, cha gã chỉ vào bụng mẹ gã, mẹ của gã cũng mỉm cười hạnh phúc.
“Oa, hay quá! Con sắp có em rồi! Con sắp có em chơi với con rồi…”
Đứa bé ngây thơ, vui vẻ khi đó đâu thể ngờ rằng, nhiều năm về sau, gia đình cậu đã âm dương cách biệt. Thậm chí ngay cả lần cuối cùng được dõi mắt nhìn ra xa, cũng trở nên thê lương thảm đạm đến thế...
…
“Này.” Trên xe cứu thương, Triệu Ngọc ôm Đại Hanh, lo lắng hỏi: “Cô y tá, tại sao người thì tỉnh rồi, mà chó thì không tỉnh? Không có nguy hiểm gì đấy chứ!”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!” Cô y tá trẻ tuổi nói: “Người đã tỉnh rồi, con chó nhất định sẽ không có việc gì! Cũng có thể là do sức đề kháng của nó kém hơn người mà thôi. Khi nào đến bệnh viện, chúng tôi sẽ giúp anh kiểm tra lại một chút...”
“Ẳng... ẳng…” Ai ngờ, y tá còn chưa nói xong, Đại Hanh đã rên ư ử vài tiếng, một giây sau thì tỉnh lại, đứng thẳng trước mặt Triệu Ngọc.
“Gâu gâu!” Đại Hanh sủa vang, cái đầu không ngừng lắc lư, dường như đang cố gắng nhớ lại vì sao nó lại bị hôn mê?
“Nhìn đi, tôi đã nói rồi mà!” Y tá hài lòng gật đầu.
“Phù...” Triệu Ngọc thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên đầu con chó, nói: “Mày đó, đúng là làm tao sợ muốn chết!”
“Gâu gâu…” Đại Hanh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, thần thái sáng láng.
Mặc dù Đại Hanh vẫn là chuyên gia “văn sử” danh xứng với thực, nhưng trong vụ án giấu xác lần này, nó đã lập được công lao không nhỏ.
Nếu không phải nó ngửi được cái mùi kia của Tôn Nghệ Hàm, bọn họ làm sao mà tìm được cái tầng hầm trong gara cơ chứ.
“A… anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Điện thoại di động vang lên, là Miêu Anh gọi đến. Miêu Anh cũng rất quan tâm đến chuyện của Đại Hanh, vừa mới kết nối đã hỏi chuyện của nó trước tiên.
“Này…” Triệu Ngọc đưa điện thoại đến trước mặt Đại Hanh, vỗ vào đầu nó một cái: “Đại Hanh, chị mày gọi mày đấy!”
“Gâu gâu…”
“Thôi đi!” Miêu Anh giận dữ trách mắng: “Triệu Ngọc, những chuyện xảy ra tôi đều biết rõ hết rồi, nhưng tôi lại không hiểu tại sao đám người Vương Thánh Nghiêu lại hôn mê! Bọn họ… đến sau mọi người mà?”
“Khụ, đừng nói nữa!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Sau khi tôi và tên tội phạm bắn nhau, vất vả lắm mới chế phục được gã, còn còng tay của gã. Sau đó tôi xuống dưới hầm cứu người, ai mà ngờ khi lên lại, lại nhìn thấy đám người tổ trưởng Vương bất tỉnh! Cô nói có trùng hợp không chứ?”
“Hừ!” Miêu Anh cười lạnh: “Tôi còn không biết anh sao? Nói thật đi, có phải anh cố ý lợi dụng đồ của Cầu Tân Dương khiến cho bọn họ bất tỉnh phải không?”
“Tổ trưởng Miêu, lại bị cô đoán trúng rồi.!” Triệu Ngọc không chút che giấu: “Chúng tôi ngay cả mạng cũng không cần mới bắt được tội phạm, nhưng đám người Vương Thánh Nghiêu lại muốn nẫng tay trên. Nếu Cầu Tân Dương bị bọn họ cướp đi, nói thành bọn họ bắt được, cô nói cục tức này cô nuốt có trôi không?”
“Tôi biết ngay mà!” Miêu Anh hung hăng nói: “Triệu Ngọc, lần này anh thật sự làm quá đẹp, quá hả giận! Anh yên tâm đi, mặc kệ đám người Vương Thánh Nghiêu giảo biện như thế nào, chúng ta cứ khăng khăng là bọn họ không cẩn thận bị tội phạm đánh bất tỉnh, chẳng liên quan gì đến chúng ta, hiểu không?!”
“Yeah!” Sau một phút hưng phấn, Triệu Ngọc còn phát ra một câu tiếng Anh.