Sau khi chân tướng được làm sáng tỏ, vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng đã tạo được tiếng vang to lớn trong và ngoài Cục Cảnh sát. Các lãnh đạo cấp cao trong cục bắt đầu tích cực họp bàn về thủ tục xử lý cuối cùng của vụ án nhằm tìm ra cách giải quyết thích đáng.
Vụ án đã được phá, chân tướng cũng rõ ràng, nhưng tâm trạng của các thành viên trong Đội Trọng án Dung Dương lại khá phức tạp.
Ngoại trừ cảm giác hơi nhẹ nhõm ra thì bọn họ cũng không thấy vui cho lắm. Cảm xúc hiện giờ trong lòng mọi người vẫn chỉ là sự mỏi mệt kiệt quệ cùng với nỗi lòng thổn thức đối với câu chuyện đằng sau vụ án này.
Một người thanh niên vì cừu hận mà tâm tính bị bóp méo, tìm đủ mọi cách thức hòng giết chết sáu nạn nhân. Đằng sau vụ giết chóc tàn nhẫn này có rất nhiều điều khiến người ta tỉnh ngộ, thấm sâu vào lòng người.
Triệu Ngọc cũng mệt mỏi vô cùng. Sau khi hắn thẩm tra xử lý xong vụ án thì cũng đã đến nửa đêm! Bây giờ hắn cũng chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật đã.
Có điều, ngoại trừ việc đi ngủ, hắn vẫn còn một chuyện khác cần phải làm, một chuyện có thể nói là vô cùng quan trọng đối với hắn.
Hơn nữa, trước khi làm chuyện này, Triệu Ngọc cảm thấy hết sức thấp thỏm, hoang mang, lo sợ đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Sau khi tan làm, Triệu Ngọc cũng không vội ra về mà lặng lẽ đi theo đằng sau Miêu Anh đến nhà vệ sinh nữ.
Phá án đến tận bây giờ, tinh thần và thể xác của Miêu Anh cũng đã trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, cho nên cô chẳng hề chú ý rằng có người đang đi theo đằng sau mình.
Cứ như vậy, Triệu Ngọc đứng chờ cô trước cửa nhà vệ sinh. Sau một đợt xối nước ào ào, Miêu Anh từ bên trong bước ra.
“Tổ trưởng Miêu, phù, tôi tìm được cô rồi!” Triệu Ngọc lật đật chạy lên khiến Miêu Anh giật nảy mình, thậm chí còn bày ra tư thế phòng vệ.
“Triệu Ngọc, chuyện gì vậy!?” Khi nhận ra người nọ là Triệu Ngọc, cô mới quay đi vừa rửa tay vừa hỏi: “Có phải anh muốn đến tranh công với tôi không? Đúng vậy! Tôi thừa nhận, vụ án này không thể bỏ qua công lao của anh, lại còn là công lao rất lớn. Tội phạm cũng là do anh bắt được. Anh yên tâm đi, chuyện tiền thưởng… Hả…”
Miêu Anh đang lơ đãng nói thì bỗng nhìn thấy Triệu Ngọc đưa một hộp trang sức màu đỏ đến trước mặt mình.
“Anh…” Cô rất bất ngờ.
“Ừm.” Triệu Ngọc dáo dác liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai lảng vảng quanh đây, hắn mới vội vã mở nắp hộp ra, lắp bắp nói: “Hì hì, tôi… tôi mua cho cô… muốn… muốn tặng cho cô…”
Bởi vì quá khẩn trương, lần đầu tiên Triệu Ngọc nói chuyện cà lăm.
“Anh đang...?” Miêu Anh nhìn thấy bên trong hộp trang sức là một đôi bông tai sáng lấp lánh. Mặc dù trên gương mặt cô vẫn tràn đầy vẻ nghi hoặc không hiểu, nhưng trong lòng thì đã có đến mấy trăm con hươu đang chạy, mặt hơi ửng đỏ.
“Lần trước tôi đã làm hỏng bông tai của cô!” Triệu Ngọc ngượng ngùng cúi đầu: “Đây là đền lại cho cô! Cái này… cái này là đôi đắt nhất mà tôi mua ở cửa hàng, hơn chín ngàn lận đấy! Hóa đơn cũng ở bên trong! Tôi không lừa cô đâu... Thế… cô có thích không?”
“Không… không cần phải vậy đâu!?” Mặt Miêu Anh càng lúc càng đỏ. Cô ngại ngùng cúi đầu xuống, nói: “Tôi đã quên mất tiêu rồi, không… không sao đâu mà!”
Không biết vì sao, hình như khẩn trương có tính truyền nhiễm. Cặp đôi oan gia ngày xưa, lúc này lại trở nên bối rối lúng túng vô cùng, chẳng khác nào đôi tình nhân mới biết yêu.
Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc trước kia thường xuyên qua lại giữa mấy bụi hoa, đồng thời cũng từng cùng Diêu Giai dệt nên một chuyện tình oanh liệt mãi không rời mà nhầm, thật ra hắn chưa bao giờ tặng quà cho cô gái mà hắn thương mến.
Lúc này, đối mặt với một Miêu Anh duyên dáng yêu kiều, lần đầu tiên hắn cảm thấy bứt rứt, bất an.
“Cầm… cầm đi mà.” Triệu Ngọc lắp bắp: “Nhất định sẽ rất đẹp! Ha ha... đúng... rất đẹp.”
Câu này tuyệt đối là nói dối không chớp mắt. Miêu Anh để kiểu tóc đầu nấm, ngay cả lỗ tai cũng không lộ ra, căn bản chẳng nhìn thấy bông tai ở chỗ nào thì làm gì có chuyện nhìn đẹp mắt?
Nhưng những lời này lọt vào tai Miêu Anh lại làm cô vui sướng không thôi. Cô ngượng ngùng nhận đôi bông tai, ngay sau đó lại luống cuống không biết nên làm gì, thế là cứ đứng cầm hộp trang sức hệt như đang bưng cống phẩm.
“Vậy… tôi đi trước!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã nhận đôi bông mình tặng, trong lòng vui sướng vô cùng. Cô ấy chịu nhận đồ của mình, vậy có phải cô ấy cũng có ý với mình không?
Thấy Miêu Anh gật đầu, Triệu Ngọc bèn xoay người rời đi. Nhưng vừa mới bước được hai bước thì Miêu Anh lại bỗng gọi hắn lại: “Này, Triệu Ngọc, có người như anh sao?”
“Sao? Chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc giật mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Anh tặng bông tai cho tôi thì phải đeo lên cho tôi mới đúng chứ!” Miêu Anh nổi giận quát to một tiếng, sau đó đưa bông tai cho Triệu Ngọc.
“Sao? À, à à…” Triệu Ngọc vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước đến, há miệng run rẩy cầm lấy đôi bông tai.
“Anh run cái gì? Anh có biết làm hay không đấy? Đừng làm cho lỗ tai của tôi có thêm một con mắt!” Mặc dù miệng nói liên hồi, nhưng Miêu Anh vẫn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vén mái tóc của mình qua một bên.
Nhìn cái cổ trắng nõn và vành tai mượt mà của cô, Triệu Ngọc không kìm được mà rộn rạo nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng cũng may mà hắn vẫn còn chút định lực, lúc này mới nhẹ nhàng đeo bông tai lên cho cô.
Dĩ nhiên đã đeo thì không thể chỉ đeo một chiếc, hắn vội cầm lấy chiếc còn lại hướng sang lỗ tai bên kia của cô. Bởi vì Miêu Anh vẫn chưa vén tóc bên này lên nên hắn bèn nhấc tay, nhẹ nhàng vén mái tóc của cô.
Trên người Miêu Anh tản ra một mùi thơm mê người, khiến lòng Triệu Ngọc như say như mê, hận không thể đẩy ngã cô xuống ngay lập tức.
Nhưng trong lúc bông tai còn chưa mang xong, một bóng người bỗng lảo đảo xông vào từ bên ngoài nhà vệ sinh, chính là cậu cảnh sát Lan Bác.
Bụng cậu ta thấy hơi khó chịu nên định đi vệ sinh, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên thì cảnh tượng Triệu Ngọc đeo bông tai cho Miêu Anh đập ngay vào mắt. Cậu ta vội vàng thắng gấp, sau đó đứng yên như trời trồng!
Ực! Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, còn Miêu Anh thì mặt đỏ bừng cúi thấp đầu xuống.
Tất nhiên Triệu Ngọc là kẻ ăn mặn lâu năm nên biết mình cần làm gì, hắn lập tức quát lớn với Lan Bác: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ta đeo bông tai bao giờ à? Biến, muốn đi thì lên nhà vệ sinh trên lầu hai ấy!”
“Vâng, vâng, vâng…” Lúc này Lan Bác cũng nhanh nhạy đến lạ, vội vàng giả bộ như mình bị mù, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ai chà, đầu choáng quá, không hiểu sao cứ thấy ảo giác mãi... Mình không nhìn thấy gì hết…”
Phụt...
Miêu Anh cười mỉm, Triệu Ngọc thì cười khà khà.
Có điều, bị Lan Bác quấy rầy như vậy, bầu không khí mập mờ đã bị phá vỡ. Miêu Anh thấy bông tai đã được đeo xong, vội vàng cúi đầu nói tạm biệt với Triệu Ngọc rồi vội vàng bỏ đi như chạy trốn.
Ha ha ha…
Triệu Ngọc vẫn đứng cười ngây ngốc, trong lòng cảm thấy ngọt không thể tả. Thật không ngờ Miêu đại tiểu thư cũng có lúc biết xấu hổ như vậy. Xem ra, cơ hội ôm được mỹ nhân về của mình càng lúc càng lớn!
Cứ như vậy, Triệu Ngọc lâng lâng ôm Đại Hanh về nhà. Khi đến trước cửa nhà rồi, hắn vẫn không quên gửi Wechat ân cần hỏi thăm Miêu Anh, hỏi cô đã về nhà chưa, bảo cô đi ngủ sớm một chút…
Ai ngờ, sau khi mở cửa, Triệu Ngọc vừa định cất bước vào nhà thì bỗng dưng bị hình ảnh trước mắt làm cho giật nảy mình, thiếu chút nữa ngã phịch mông xuống đất!
“Gâu gâu...” Đại Hanh cũng giật mình, hướng vào trong phòng sủa inh ỏi.
Ở ngay sau cánh cửa là mẹ già nhà hắn đứng như tượng Phật, mặt mũi nghiêm túc, nhìn chẳng khác nào Diêm Vương.
“Ôi chao, mẹ ơi! Mẹ làm con sợ muốn chết!” Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy, vỗ ngực giận dỗi nói: “Mẹ làm cái gì thế? Hơn nửa đêm rồi mà không ngủ được à?”
“Đứa con bất hiếu này, còn không phải mẹ đợi con về hâm cơm cho con sao!” Bà cụ tức giận nói: “Con nói con đấy, về nhà cũng không báo trước cho mẹ biết một tiếng. Không thì cơm canh đã hâm sẵn cho con rồi!”
“Gâu… ẳng ẳng ẳng...” Thấy bà cụ trừng mắt với mình, Đại Hanh lập tức cụp đầu cụp tai, tự giác chui vào trong cái ổ của mình ngoài ban công mà ngủ.
Nhắc mới nhớ, buổi tối Triệu Ngọc cũng chỉ ăn có một chút, bây giờ đúng là đói bụng thật.
Bà cụ tay chân lanh lẹ, chẳng bao lâu sau đã hâm xong mấy món thức ăn ngon lành mà bà chuẩn bị sẵn cho hắn từ trước.
Cho dù là Triệu Ngọc của thế giới này thì cũng đã rất lâu rồi chưa từng nếm thử tay nghề của mẹ. Bây giờ nhìn thấy thức ăn ngon, hắn liền ăn như vũ bão.
Ting ting...
Tiếng Wechat vang lên, hắn mở điện thoại ra xem, là tin nhắn trả lời của Miêu Anh: “Tôi về nhà rồi. Anh cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ngủ ngon!”
Mặc dù tin nhắn rất ngắn, nhưng lại làm cho Triệu Ngọc cảm thấy rất ấm áp.
Vừa nhấm nháp món ăn ngon vừa đọc đoạn tin nhắn đầy ấm áp kia, cảm giác hạnh phúc bỗng chốc bao trùm khắp người Triệu Ngọc.
Nhớ lại những bất hạnh mà Cầu Tân Dương phải chịu, hắn lại càng thấy trân trọng niềm hạnh phúc không dễ tìm trước mắt mình hơn. Trong cuộc sống, hạnh phúc thường hay xuất hiện trong những khoảnh khắc bình dị lơ đãng như thế này và thường bị mọi người xem nhẹ.
Nhưng điều khiến cho Triệu Ngọc không nghĩ đến chính là, một chuyện hạnh phúc hơn còn đang chờ hắn.
Khi hắn sắp ăn cơm xong, mẹ hắn bỗng nhiên cầm laptop của Triệu Ngọc ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn biểu hiện của bà, hình như bà bị thứ gì đó bên trong thu hút.
“Mẹ, đồ của con mẹ đừng có lục lung tung được không? Mẹ xem mấy cái này làm cái gì chứ? Nếu con nhớ không lầm, hình như mẹ không biết chữ mà?” Triệu Ngọc lơ đễnh hỏi một câu.
“Mẹ không biết chữ, nhưng…” Bà chỉ vào mấy quẻ bói trên máy tính, nói: “Nhưng mẹ có thể nhận ra mấy cái thuật ngữ Bát Quái này! Hình như đây là là thuật Bát Quái Cực Lạc đã thất truyền từ lâu rồi phải không?”
Hả!?
Phụt...
Triệu Ngọc sợ run cả người, suýt thì phun hết đồ ăn ra ngoài...