Cuồng Thám

Chương 337: Chương 337TÔI LÀ CON DÂU CỦA BÀ ẤY





Sở dĩ cuối cùng Triệu Ngọc lại chọn phòng tập gym làm hạng mục đầu tư của mình là bởi hắn đã tính toán đến rất nhiều nhân tố:

Thứ nhất, phòng tập gym có thể đem lại lợi nhuận, kiếm thêm thu nhập cho hắn;

Thứ hai, nó có thể giải quyết vấn đề việc làm cho đám người của tên Tóc Vàng, giúp bọn họ có việc để làm;

Thứ ba, thông qua vụ án gần đây, Triệu Ngọc càng cảm thấy bản thân mình nên rèn luyện cơ thể thật tốt, học thêm chút kĩ năng thực tế, như vậy mới có thể dễ dàng đấu lại tội phạm và kẻ địch! Vì vậy, nếu kinh doanh một phòng tập gym, tối thiểu cũng có thể đạt được mục đích rèn luyện cơ thể của mình!

Thứ tư, hắn phát hiện ra phòng tập gym Hít Thở Sâu vẫn còn rất nhiều chỗ chưa được mở rộng, hắn muốn lợi dụng những chỗ này để mở võ quán giống như mấy loại tán thủ* hay kick-boxing. Một mặt có thể nâng cao võ thuật cho bản thân, mặt khác có thể thu hút Miêu Anh có chung sở thích giống vậy đi tới đây.

* Tán thủ (tiếng Anh: Sanshou): là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:

Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;

Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;

Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

Tại Việt Nam hiện đang lưu hành hai dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.

Như vậy, kinh doanh phòng tập gym này vừa có thể kiếm tiền, rèn luyện sức khỏe, luyện võ, lại còn có thể tán gái, không bỏ sót cái nào. Thậm chí còn có thể giúp đỡ anh em giải quyết vấn đề việc làm, vậy thì cớ sao không làm chứ?

Tuy Triệu Ngọc biết nhân viên nhà nước không thể đầu tư làm ăn buôn bán bên ngoài, thế nhưng hắn hoàn toàn có thể giống với ông chủ phòng gym ngày trước, viết người đại diện theo pháp luật là tên Tóc Vàng Chu Dương, còn bản thân thì ở đằng sau màn thao túng.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới tìm đến ông Đào nhờ giúp đỡ.

Triệu Ngọc của hiện tại cũng học khôn rồi, cũng bởi vì hôm nay hắn mở trúng quẻ “Đoài Ly” biểu thị cho tiền bạc và bạn bè, nên mới nghĩ đến việc đi tìm ông Đào.

Thật không ngờ, ông Đào quả nhiên có thể bắc nối quan hệ giúp hắn. Nếu Triệu Ngọc thật sự có thể tiếp nhận phòng tập gym này thì hắn lại tiến thêm được một bước nữa trong công cuộc theo đuổi Miêu Anh rồi!

Song, tưởng tượng lúc nào cũng đẹp, còn hiện thực thì luôn luôn tàn khốc.

Khoảng ba giờ chiều, ông Đào đáp lại với Triệu Ngọc rằng mình đã liên hệ với chủ tịch của khu thương mại Hoa Bắc rồi, song chuyện về phòng gym kia lại rất phiền toái.

Thì ra sau khi phát hiện phòng gym chỉ là bức màn che cho cửa hàng phi pháp thì nó đã bị cảnh sát niêm phong rồi, sau này chuyển giao toàn quyền lại cho Bộ Tư pháp xử lý.

Dựa theo thủ tục giao nhận thông thường, hẳn là phải có họ hàng thân cận đại diện theo pháp luật tiếp nhận mới đúng. Thế nhưng, ông chủ Trương kia đã vào trại tạm giam rồi, mà bản thân hắn ta lại chẳng có bà con thân thích gì.

Cho nên hiện tại thủ tục của phòng gym rất phức tạp, đang trong tình trạng khoảng trống quyền lực**. Tuy nhiên, bên phía thương mại Hoa Bắc hiển nhiên không hi vọng nơi mình quản lý lại xuất hiện mối nguy về uy tín, bị những khách hàng đã làm xong thẻ hội viên khiếu nại, vì thế về cơ bản thì hiện giờ phòng gym đang được người của khu thương mại bảo vệ.

** Khoảng trống quyền lực: dùng để chỉ nội bộ của một quốc gia khuyết thiếu người lãnh đạo hoặc không ai có quyền hạn nắm giữ việc chỉ huy chính quyền.

Song, mặc dù khu thương mại đang quản lý nhưng lại không có quyền chuyển nhượng thực tế, cho nên chuyện này hiện tại vô cùng phức tạp. Đương nhiên chủ tịch của khu thương mại chỉ muốn giải quyết tranh chấp sớm chừng nào hay chừng đó, nhanh chóng tìm được người tiếp nhận phòng gym, có điều hiện giờ giấy tờ của nó lại không minh bạch, nên chẳng ai dám thầu cả!

Vì thế, dù cho ông Đào đã tìm đến chủ tịch của khu thương mại, nhưng vẫn không có cách nào giúp Triệu Ngọc tiếp nhận phòng gym này một cách hợp pháp được.

Triệu Ngọc chẳng còn cách nào, chỉ đành nói lời cảm ơn với ông Đào, bảo rằng bản thân mình sẽ suy nghĩ tìm biện pháp khác.

Thế là từ chiều đến tối, Triệu Ngọc đều mải mê nghiên cứu chuyện này hòng tìm ra cách giải quyết, để hắn vừa có thể mua lại cửa tiệm hợp pháp, lại có thể cố gắng hết sức giảm thiểu mức tiền chi ra.

Đến đêm hôm ấy, vận may của Triệu Ngọc lại tới nữa. Tuy độ hoàn thành kỳ ngộ chỉ có 83%, thế nhưng hắn lại đạt được một cái máy quay phim tàng hình bản rút gọn.

Tuy chức năng vẫn vậy, thế nhưng chiếc máy này chỉ có thể duy trì trong mười hai tiếng mà thôi.

Hả?

Vừa thấy máy quay phim tàng hình, Triệu Ngọc lại đột nhiên nhớ tới một người. Phải ha? Muốn giải quyết vấn đề của phòng gym, sao mình lại không đi tìm người nọ chứ?

Ngày hôm sau, Triệu Ngọc mở ra quẻ “Tốn Khảm”. Tốn đại biểu cho người thân và gia đình, Khảm đại biểu cho phụ nữ và tình yêu. Xem ra sau khi phá án xong, hệ thống muốn cho hắn hưởng thụ cuộc sống một thời gian chăng?

Có điều hôm qua Triệu Ngọc đã vạch xong kế hoạch. Tuy mở ra được quẻ Tốn Khảm, thế nhưng hắn vẫn dựa theo kế hoạch cũ, mới sáng sớm đã chạy đến quán trà Quảng Nguyên ở ngoại ô phía bắc.

Ông chủ quán trà Quý Xuân Hoa vốn đang nhàn nhã uống trà, vừa thấy Triệu Ngọc hấp tấp chạy vội vào thì bị dọa đến mức suýt đập vỡ ấm trà Tử Sa quý giá!

“Mày... mày mày mày... mày lại muốn làm gì?” Chân Quý Xuân Hoa vừa mới gỡ bỏ lớp thạch cao, không ngờ lại gặp phải tên sát thần này lần nữa.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!” Triệu Ngọc ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn ta, cũng rót một cốc trà cho mình: “Tôi đâu có mặc cảnh phục, hôm nay tìm ông là có chút việc muốn ông giúp đỡ!”

“Mày?” Vẻ mặt của Quý Xuân Hoa biểu hiện đủ thể loại cảm xúc đa dạng, có căm hận tức giận, cũng có căng thẳng sợ hãi. Thật không biết thằng cha sát thần này lại muốn làm trò gì?

Còn Triệu Ngọc lại hết sức tự nhiên, vừa ngửa cổ uống cạn trà trong cốc vừa đi thẳng luôn vào vấn đề nhận thầu phòng gym.

Có điều, hiển nhiên hắn không thể nói là mình muốn mua, mà là giúp đỡ bạn bè.

“Ông chủ Quý, tôi biết ông là người rành giải quyết những chuyện như thế này nhất! Vừa có đường đi, vừa có mạng lưới.” Triệu Ngọc cười quái gở: “Cho nên tôi mới tới tìm ông đó!”

“Triệu Ngọc, tao thật sự không hiểu, rốt cuộc mày nghĩ thế nào vậy? Chuyện mà ngay cả cảnh sát chúng mày còn không giải quyết được, thì tao đi đâu mới giải quyết được?” Quý Xuân Hoa liếc hắn trắng mắt, nói: “Xin lỗi, mày tìm sai người rồi! Tao thật sự bất lực!”

“Ừ, thôi được rồi! Không giúp thì thôi vậy!” Triệu Ngọc thoải mái nhả ra một câu, thế nhưng vừa nói xong, hắn lại bất chợt lẩm bẩm nhấc hai tay lên, khoa chân múa tay về phía Quý Xuân Hoa: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh. Thí chủ, tôi thấy ấn đường của ông biến thành màu đen, sắp có tai họa ập tới rồi...”

“Lại thế rồi! Lại thế rồi...” Quý Xuân Hoa thật sự sắp phát điên rồi. Thuộc hạ của hắn ta muốn chạy tới đuổi Triệu Ngọc đi, thế nhưng hắn ta đã từng chứng kiến sự thần kỳ của Triệu Ngọc, bèn vội vàng quát bảo bọn họ lui xuống.

“Được rồi, được rồi! Mày đừng phát điên nữa có được không? Lạy mày đấy, đại ca à!” Cả người Quý Xuân Hoa run lẩy bẩy: “Được được được, chuyện này tao có thể giải quyết giúp mày! Nhưng chúng ta phải nói cho rõ ràng, tao cũng là bên trung gian, phí vận hành và tiền thù lao của tao, một xu cũng không thể thiếu!”

“Ố ồ?” Hai mắt Triệu Ngọc khẽ chuyển: “Ông thật sự có thế giải quyết được? Hợp pháp không?”

“Nếu không phải hợp pháp, tao dám làm việc cho mày chắc? Mày là cảnh sát đó, đại ca!” Quý Xuân Hoa nói một cách bất đắc dĩ: “Còn việc tao làm kiểu gì thì mày đừng quản, chỉ cần giúp mày giải quyết hợp đồng hợp pháp là được! Hơn nữa, giá cả đôi bên cũng phải nghe theo, cái này cũng không phải do tao quyết định!”

“Ôi chao!” Triệu Ngọc không trả lời thẳng mà lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Ông chủ Quý này, cằm của ông bị xệ xuống, sợ là có mối họa bị người rình trộm. Không dễ giải, không dễ giải...”

“Ai ôi, mẹ kiếp... Tao phục mày rồi, thật sự phục mày rồi đó!” Quý Xuân Hoa suýt nữa thì quỳ lạy Triệu Ngọc, vội vã chắp tay nói: “Được rồi, cảnh sát Triệu. Cùng lắm thì tao không cần cái phần kia của tao nữa được chưa? Còn nữa, tao nhất định sẽ giúp mày ép giá chuyển nhượng xuống thấp nhất, như thế là được chứ gì? Những cái khác tao thực sự không còn cách nào giảm bớt xuống được nữa đâu!”

“A Di Đà Phật!” Triệu Ngọc chắp hai tay lại, giả vờ thêm chút nữa: “Thấy ông có lòng hướng thiện, vậy tôi liền giúp ông phá giải mối tai họa này... Này... Đây là số điện thoại của tôi, sau khi giải quyết xong thì nhớ gọi lại cho tôi!”

Triệu Ngọc viết số điện thoại của mình vào quyển sổ trước mặt hắn ta xong, lúc này mới quay người rời đi.

Hự...

Quý Xuân Hoa vã cả mồ hôi, thế nhưng sau khi cúi đầu nhìn xuống thì lại lập tức ngửa mặt lên trời gào to: “Ơ kìa? Sao... sao chén Tử Sa của tao lại thiếu mất một cái? Triệu Ngọc... A a...”

...

Sau khi quay lại xe, Triệu Ngọc chơi đùa chiếc chén trong tay mình, nghĩ thầm lá trà của Quý Xuân Hoa này quả thực uống rất ngon, về sau phải thường xuyên chạy tới chấm mút mới được.

Thấy chuyện phòng gym đã có khởi sắc, tâm trạng của Triệu Ngọc cũng tốt lên phần nào.

Tuy nhiên, trong đầu hắn chỉ luôn nghĩ đến chuyện chuyển nhượng phòng gym, lại quên béng mất quẻ bói ngày hôm nay. Kết quả, ngay khi hắn định lái xe rời đi thì Miêu Anh bỗng gọi đến: “Triệu Ngọc,” Trong điện thoại, giọng nói của Miêu Anh có hơi kỳ lạ: “Tôi muốn kể anh nghe một chuyện! Tôi ấy mà, tôi đang ở dưới Cục Cảnh sát của chúng ta mua đồ ăn sáng, chỗ cửa hàng bán bánh rán trái cây ấy, anh biết không?”.

“Biết chứ! Sao vậy?” Triệu Ngọc vẫn chưa từng nghe thấy Miêu Anh nói chuyện kiểu vậy nên cảm thấy rất tò mò.

“Sau đó có một bà lão chạy tới, cứ một mực bảo rằng tôi là con dâu của bà ấy!” Miêu Anh tiếp tục kể.

“He he, thú vị đấy, bà lão này có bệnh à... Ừm...” Ngay trong khoảnh khắc đó, Triệu Ngọc như đã nhận ra được điều gì, lập tức giật nảy mình giống như bị sét đánh.

“Hơn nữa, bà ấy còn nói bà ấy có một đứa con trai tên Triệu Ngọc!” Một câu nói của Miêu Anh đã rạch đúng ngay nỗi lo âu của Triệu Ngọc: “Vậy thì, Triệu Ngọc, anh… có thể giải thích cho tôi một chút không?”