Trong lúc ngồi xe đến thôn Lý Gia, Lý Bối Ni nói ra hai chữ này với Triệu Ngọc, sau đó nói ra lý do của mình: “Trong cuộc thi năm đó, rất có khả năng có người đã hối lộ nữ thần đồng Lý Đan này, lén lút đưa cho cô ấy một số tiền lớn, để cô ấy rời khỏi trận chung kết! Từ đó, mất đi đối thủ cạnh tranh xuất sắc này, người hối lộ tự nhiên là có thể giật giải rồi phải không?”
“Cũng có lý!” Triệu Ngọc vừa lái xe vừa nói: “Cũng có khả năng, người nào đó không có cơ hội tiến vào trận chung kết, chỉ xếp hạng thứ 11 cho nên hối lộ Lý Đan, để cô ấy bỏ thi đấu. Sau đó mình liền có thể được thay thế cô ấy vào trận chung kết! Nói như vậy, người thai phụ kia, lại xếp hạng 10, có thể nào...”
“Không phải!” Lý Bối Ni nói: “Thứ hạng khi tiến vào chung kết và thứ hạng cuối cùng không giống nhau, cho dù là tuyển thủ xếp hạng 10 được vào chung kết, trên lý luận thì người đó cũng có cơ hội đoạt quán quân!”
“A, nói cách khác... Chúng ta phải tra được người xếp thứ 11 may mắn được đặc cách vào trận chung kết rồi?” Triệu Ngọc suy ngẫm rồi nói.
“Không đúng... Đàn anh à, có lẽ... chúng ta nghĩ sai hướng rồi!” Lý Bối Ni rất nhanh phủ định suy đoán mà mình vừa đưa ra: “Không phải hối lộ! Anh ngẫm lại xem, mục tiêu của nữ thần đồng chính là lọt vào tốp 3, chỉ có như vậy, vận mệnh của cô ấy mới có thể thay đổi, bao nhiêu tiền cũng không thể mua được cái đó. Nếu như em là cha mẹ của cô ấy, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng không bao giờ đồng ý, dù sao cả đời chỉ có một cơ hội duy nhất này!”
“Cũng đúng... vậy... có phải cô ấy bị đe dọa không?” Triệu Ngọc siết chặt nắm tay, đưa ra suy đoán: “Có người đe dọa, bắt ép nữ thần đồng bỏ thi đấu, nếu cô ấy không làm theo thì sẽ giết cả nhà cô ấy!?”
“Trời ạ!” Lý Bối Ni quyệt miệng: “Anh nói như là một tên côn đồ vậy. Vào thời đó, thí sinh đều là học sinh cấp ba thôi, không ác độc tới mức này đâu!”
“Tóm lại, trong cuộc thi piano đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Bằng không, những người bị hại không thể trùng hợp đến nỗi đều nằm trong danh sách lọt vào trận chung kết như vậy!”
Triệu Ngọc nói rất nghiêm túc, rồi hắn tăng tốc độ xe, muốn mau chóng điều tra rõ chuyện này.
Nhưng mà lại xảy ra chuyện khiến Triệu Ngọc buồn bực không thôi, hắn cùng Lý Bối Ni điều tra cả một buổi sáng ở thôn Lý Gia cũng không thu hoạch được gì cả.
Căn cứ theo lời nói của bí thư chi bộ thôn và một số người hàng xóm năm đó, cả nhà của nữ thần đồng Lý Đan đã bán nhà của tổ tiên để lại rồi rời khỏi thôn Lý Gia từ hai mươi năm trước. Mặc dù có mấy người bà con, nhưng họ rất ít qua lại với nhau. Từ sau cuộc thi piano kia, không có ai gặp lại bọn họ nữa, cũng không biết gia đình họ đã đi đâu rồi.
Trước đó, Lý Bối Ni đã điều tra thông tin cả nhà họ ở Cục Cảnh sát, nhưng cũng không có ghi chép liên quan. Vốn cho rằng sẽ có manh mối mới ở thôn Lý Gia, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Cả nhà nữ thần đồng giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Triệu Ngọc và Lý Bối Ni thậm chí còn hoài nghi, có phải cả nhà bọn họ đã gặp bất trắc gì không? Vụ án chặt tay còn chưa phá được, không lẽ lại nảy ra một vụ mưu sát nữa sao?
Nói tóm lại, không tìm thấy gia đình của nữ thần đồng, chẳng khác nào manh mối lại lần nữa bị gián đoạn! Chuyện này khiến Triệu Ngọc phiền muộn tới cực điểm, cảm giác mình như một cái lò xo liên tục bị kéo ra ép lại, đã sắp đạt đến giới hạn đứt gãy.
Bà nội nó!
Tại sao lại như vậy?
Điều tra một vụ án chặt tay, sao lại khó đến vậy?
Mỗi một lần tốn biết bao mồ hôi công sức, thật vất vả tìm được một chút xíu manh mối, cuối cùng đều bị cắt đứt, lãng phí hết công sức từ trước đó!
Triệu Ngọc tức giận tới mức đập tay lái, Lý Bối Ni chỉ có thể an ủi nhẹ nhàng, nói rằng chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, vẫn là mau chóng đến bảo vệ cho Lý Tân Hoa kia trước đã! Hôm nay là ngày 26! Tay của cô ấy, chúng ta tuyệt đối không được để hung thủ có cơ hội chặt đứt!
“Nhưng chúng ta cũng không thể dồn toàn bộ sức lực vào bên này!” Sau khi buồn bực một lúc, Triệu Ngọc vẫn không hề từ bỏ: “Nếu thực sự không còn cách nào khác, anh sẽ đến gặp ba người bị hại trước kia. Trước đây các cô ấy cũng không biết vụ án này có liên quan đến cuộc thi piano, nếu để cho ba người đó nhớ kỹ lại, nói không chừng có thể nhớ ra được cái gì đó!”
“Cũng được! Vậy hai chúng ta chia nhau ra hành động.” Lý Bối Ni nói xong, hình như lại nhớ ra cái gì đó, vội nói: “A đúng rồi! Em chợt nhớ ra, việc tìm kiếm nữ thần đồng này, em cũng có thể tiếp tục tra! Có lẽ... có thể nhờ ‘người đó’ giúp đỡ một tay!”
“Người nào?” Triệu Ngọc không rõ.
“Anh không biết sao? Trong Cục Cảnh sát của chúng ta có một cao thủ tìm người đó. Nếu anh ta chịu ra tay, có lẽ có thể tra ra chút gì đó!”
“Còn có loại người này nữa à?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Sao em không chịu nói sớm?”
“Khụ! Mặc dù người này phá án không giỏi lắm, nhưng lại là cao thủ tìm người hàng đầu đấy. Nghe nói, anh ta có một bộ tuyệt chiêu gia truyền liên quan đến vấn đề tìm người! Cho dù là người muốn tìm kiếm đã mất tích từ nhiều năm trước, đến tay anh ta đều sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Hử? Vẫn còn nhân tài như vậy tồn tại?” Triệu Ngọc vò đầu: “Nói như vậy, anh ta làm việc ở bộ phận mất tích à?”
“Gì chứ! Anh đừng giả nai nữa, anh còn không biết sao?” Lý Bối Ni nói với vẻ oán trách: “Là Trương Cảnh Phong đó! Đồng nghiệp ngồi kế bên bàn làm việc của anh mà!”
“Cái gì?!” Triệu Ngọc đơ ra: “Sao lại là anh ta? Không phải... anh ta...”
“Đúng vậy! Anh ta và Lương Hoan cùng giải quyết những vụ án đã lâu còn chưa phá được, hai người lập dị kết hợp với nhau thành tổ hợp lập dị đó!” Lý Bối Ni giới thiệu tiếp: “Quan hệ của Trương Cảnh Phong với những người khác trong phòng điều tra mất tích rất kém. Mỗi khi có đồng nghiệp nhờ anh ta điều tra tìm người, anh ta đều yêu cầu phải hối lộ cái gì đó. Nếu không làm như vậy, anh ta sẽ tìm mọi cớ để từ chối, không nghiêm túc làm. Mọi người đều đặt cho anh ta một cái biệt danh, gọi là Lươn Lẹo!”
“Sau này, đồng nghiệp trong bộ phận điều tra mất tích không thể nhịn được nữa, tố cáo anh ta! Bởi vì vậy, cấp trên mới đày anh ta tới tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá đó! Mặc dù là một thành viên của tổ A, nhưng nếu muốn anh ta hỗ trợ, anh cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý mất tiền!”
“Thật thú vị!”
.
Triệu Ngọc thật đúng là không ngờ, Trương Cảnh Phong lại là loại người này. Hắn còn tưởng tên này chỉ là một kẻ lười biếng tiêu cực thôi, không nghĩ tới anh ta thế mà còn có tuyệt kỹ như vậy.
Không chờ trở lại Cục Cảnh sát, Triệu Ngọc liền gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, nói rõ tình huống với anh ta. Nhưng, ngoài dự đoán của hắn là Trương Cảnh Phong cũng không từ chối công việc, mà rất vui vẻ đồng ý giúp Triệu Ngọc. Anh ta còn cười ha hả yêu cầu Triệu Ngọc mau gửi tư liệu cho mình, anh ta sẽ đến văn phòng để tra giúp ngay lập tức.
Cúp điện thoại, Triệu Ngọc nhún vai với Lý Bối Ni, ý muốn nói, anh ta hình như không giống như những gì cô nói mà? Ban nãy anh ta còn rất vui vẻ đồng ý hỗ trợ nữa?
“Haizz!” Lý Bối Ni thở dài, vẻ mặt mang theo hàm ý sâu xa, cô nói với Triệu Ngọc: “Đây là mánh khóe mà anh ta hay sử dụng. Ngoài mặt rất vui vẻ nhận lời giúp anh, nhưng trên thực tế, anh ta vẫn thờ ơ, không động tay làm. Cuối cùng kéo dài đến khi anh cần gấp, anh ta mới nói ra điều kiện giúp đỡ. Nếu như anh không đồng ý, vậy anh có đợi thêm mười tháng đi chăng nữa, anh ta cũng chưa điều tra ra cho anh đâu!”
“Thật sao?”
Triệu Ngọc thật đúng là có hơi hoài nghi, trong đội cảnh sát sao còn có loại người nhỏ mọn, gian xảo như vậy? Cái này chả khác gì mấy với những tên côn đồ không giữ chữ tín!
Kết quả, lúc hai người trở về Cục Cảnh sát, quả nhiên Trương Cảnh Phong vẫn chưa xuất hiện.
Triệu Ngọc gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong thì anh ta lấy cớ mình bị tiêu chảy, đến trễ chút xíu, kêu Triệu Ngọc ở văn phòng chờ một lát.
Triệu Ngọc liền hối thúc anh ta, nói chuyện này vô cùng quan trọng, chính là mấu chốt để phá án, không thể qua loa được. Kết quả, Trương Cảnh Phong lại cười đùa nhe nhởn, liên tục ậm ừ đồng ý, nói anh ta sẽ mau chóng tới đây.
Cuối cùng, sau hơn hai mươi phút mà vẫn không thấy tăm hơi anh ta đâu cả, Triệu Ngọc lại gọi điện thoại, bên kia không bắt máy!
“Em đã nói rồi mà.” Lý Bối Ni cười nói rất đắc ý: “Loại người này là đáng ghét nhất. Anh cứ xem đi, nếu anh không nói sẽ cho anh ta chỗ tốt gì, anh ta tuyệt đối sẽ không giúp anh điều tra đâu!”
“Ha ha ha...” Ai ngờ, nghe nói như vậy, Triệu Ngọc ngược lại cười to lên. Hắn ta vỗ vỗ bả vai Lý Bối Ni, nói rất chắc chắn: “Lúc trước lúc anh đây mới bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, chuyên môn trị cái loại tiểu nhân này! Em xem đây, anh đây không tốn một phân tiền cũng có thể khiến anh ta phải nghiêm túc... giúp anh điều tra!”