Cuồng Thám

Chương 346: Chương 346TẤN CÔNG BẤT NGỜ





Một lát sau, Triệu Ngọc đã ngộ ra một việc.

Thì ra, khi hắn và Triệu Khánh đối địch với nhau, bởi vì Triệu Khánh nóng lòng chạy trốn, không còn tâm trạng chiến đấu, cho nên hắn mới tận dụng được lợi thế.

Nhưng ngày nay đâu giống ngày xưa. Bây giờ những kẻ trước mặt hắn đây đâu phải lo âu điều gì, họ chỉ muốn Triệu Ngọc chết một cách thật khó coi. Trong tình huống như vậy, bọn họ tuyệt đối không có sơ hở nào.

Vì vậy, Triệu Ngọc biết nếu mình không áp dụng một số thủ đoạn đặc biệt, thì hắn nhất định sẽ phải chết!

“Thế nào, nhóc?” Gã lính đặc nhiệm gạt ngã Triệu Ngọc cười nói: “Bây giờ mày còn dám khoác lác nữa không? Có phải mày đang cảm thấy rất tuyệt vọng không? Tao nói cho mày biết, tuyệt vọng vẫn còn nằm ở phía sau đấy! Hãy xem tao lột da mày đây, ha ha ha… A…”

Ai ngờ, trong lúc gã lính đặc nhiệm đang cười cợt thì bỗng dưng không nhìn thấy Triệu Ngọc đâu nữa! Hắn cứ như vậy… mà biến mất!

“Ơ!?”

Không riêng gì gã mà mấy tên lính đặc nhiệm có mặt ở đây đều giật mình.

“Người…” Gã lính đặc nhiệm gạt ngã Triệu Ngọc đang rất buồn bực thì đột nhiên thấy trước mắt bỗng chói lòa. Ngay sau đó, gã đột ngột bị đấm thẳng vào mặt một cái thật mạnh, lập tức kêu ôi một tiếng, đồng thời đau đớn lui về phía sau một bước!

Sao… sao mà…

Gã chỉ mới nói được một tiếng thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang đến gần mình.

Thì ra, trong tình thế cấp bách, Triệu Ngọc đã khởi động áo tàng hình. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng giơ tay hướng về phía khẩu súng của gã to con kia.

A!?

Lính đặc nhiệm không hổ danh là lính đặc nhiệm. Mặc dù gã không nhìn thấy động tác của Triệu Ngọc, nhưng theo bản năng gã vẫn cảm nhận được có người muốn lấy súng của mình, lập tức duỗi hai tay ra đoạt lấy.

Phản ứng của lính đặc nhiệm rất nhanh, gã nắm tay Triệu Ngọc thật chặt. Trong tình thế cấp bách, Triệu Ngọc đành dồn hết sức để kéo lại, không ngờ lại bất cẩn bóp trúng cò súng!

Pằng!

Pằng!

Cùng với hai tiếng nổ súng, hai viên đạn bắn thẳng vào đùi gã lính đặc nhiệm, khiến hai tia máu phụt ra!

A…

Gã lính đặc nhiệm gào lên, gập người xuống, nhưng cây súng vẫn còn nằm y nguyên trong bao, Triệu Ngọc vẫn chưa rút nó ra được!

“Áo tàng hình! Tàng hình!” Lúc này, cô gái được gọi là chị Sương dường như nhìn ra được điều bất thường nào đó, lập tức hướng điện thoại chiếu về phía Triệu Ngọc. Thật không ngờ, điện thoại của cô ta lại có chức năng bắn tia hồng ngoại!

Động tác của cô gái này khá nhanh nhẹn lưu loát, cô ta vừa mới bắt được bóng dáng của Triệu Ngọc thì liền nổ súng ngay lập tức!

Bụp...

Nhờ dụng cụ giảm thanh, viên đạn khẽ khàng bắn trúng người Triệu Ngọc một cách vô cùng chuẩn xác. Nhưng điều khiến cho chị Sương kinh ngạc chính là, sau khi Triệu Ngọc bị bắn trúng, hắn không hề có chút phản ứng gì mà vẫn có thể hành động bình thường!

Lúc này, tên lính đặc nhiệm vẫn luôn ngồi trước máy tính cũng vọt lên. Mặc dù gã ta không có thiết bị phát ra tia hồng ngoại, nhưng gã ta có thể thông qua mắt thường đánh giá vị trí của Triệu Ngọc. Gã lập tức rút súng giảm thanh bắn liên tiếp về phía hắn!

Khi đó, Triệu Ngọc đang đánh rất mạnh vào gã lính đặc nhiệm đã bị trúng đạn, đánh cho gã phải kêu cha gọi mẹ, thậm chí gần ngất xỉu đến nơi! Nhưng không hiểu sao khẩu súng của gã giống như bị cái gì đó chặn lại, mãi vẫn không rút ra được!

Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác, đành phải quay lại đối phó với tên đầu trọc gần mình nhất.

“Gặp quỷ à!” Chị Sương kinh ngạc hô lên một câu, sau đó lớn tiếng nhắc nhở: “Thái Sơn, hắn đang chạy đến chỗ cậu đấy! Hướng 3 giờ!”

Nhờ chị Sương nhắc nhở, gã đầu trọc tên Thái Sơn vội vàng móc khẩu súng kích điện của mình ra. Phạm vi công kích của loại súng kích điện này khá rộng, một khi bắn ra, Triệu Ngọc không thể tránh né được!

Hỏng bét rồi!

Trong lúc gấp gáp, Triệu Ngọc tranh thủ nhấn một đạo cụ khác trong đầu mình! Ngay khi máy cúp điện được kích hoạt thì “bụp” một tiếng, cả khu vực này đều chìm vào bóng tối. Tất nhiên, súng kích điện của Thái Sơn cũng mất đi công dụng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong bóng tối, gã cảnh sát tên Trần Đạc hoảng sợ kêu lên: “Có phải mọi người đã bị bao vây rồi không? Cảnh sát đặc nhiệm đến à? Không phải tôi đã nói tên cảnh sát này khó đối phó rồi đấy ư?”

“Ai ui!”

Trong bóng tối, tiếng kêu đau đớn của Thái Sơn vang lên.

“Đáng chết!” Một tên lính đặc nhiệm khác hô to: “Không mở được điện thoại. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Áo chống đạn + áo tàng hình + máy cúp điện + máy nhìn xuyên thấu.

Bây giờ, Triệu Ngọc gần như bất khả chiến bại! Nhưng hắn biết, mấy thứ này không kéo dài được lâu, cho nên hắn nhất định phải có được một cây súng lục càng sớm càng tốt để chế ngự đám người này!

Thế nhưng, gã đầu trọc Thái Sơn chỉ có một cây súng kích điện, mà hiện giờ nó lại không có điện, nên Triệu Ngọc chỉ đành dùng nó đập thật mạnh vào đầu Thái Sơn!

Tuy nhiên, gã Thái Sơn này cũng rất lợi hại. Gã ta bị trúng một cú, theo bản năng liền tung ra chiêu “Con Thỏ Đạp Ưng” để né tránh, thậm chí suýt nữa Triệu Ngọc đã bị gã ta đá phải!

Triệu Ngọc chẳng còn cách nào, lại phải quay đi tìm kiếm mục tiêu khác. Tuy nhiên, mặc dù bây giờ đám lính đặc nhiệm này chẳng nhìn thấy thứ gì, nhưng tất cả đều núp sau chiếc bàn.

“26... 25... 24...”

Cùng với thời gian đếm ngược càng lúc càng ít dần của áo tàng hình, Triệu Ngọc cũng sốt ruột hơn. Cuối cùng, hắn đành phải vươn tay sờ gã lính đặc nhiệm trúng đạn vào đùi lúc trước lần nữa.

Bởi vì đùi gã bị bắn hai phát ở khoảng cách gần nên lúc này gã chỉ có thể nằm rên hừ hừ, đau đến chết đi sống lại.

Triệu Ngọc cướp cây súng của gã một lần nữa! Nhưng gã ta lại cảm nhận được hai tay của Triệu Ngọc, lập tức lăn qua lăn lại trên mặt đất, cất cao giọng kêu lên: “Ở chỗ của tôi, ở chỗ của tôi! Bắn… bắn nó!”

Nghe gã la toáng lên như vậy, trong bóng tối lập tức có người nã súng về phía Triệu Ngọc lần nữa. Thế nhưng trên người Triệu Ngọc có áo chống đạn, cho nên hắn chẳng bị thương gì cả.

Trong lúc cấp bách, gã lính đặc nhiệm bị thương rút một con dao găm nơi mắt cá chân, chém loạn về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc có máy nhìn xuyên thấu, tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, vội vàng tránh ra đằng sau.

“Con bà mày!” Triệu Ngọc dứt khoát nhảy lên, vượt qua người gã rồi cố gắng đạp thật mạnh xuống, vừa lúc đạp trúng ngay mặt gã!

Lần ra tay này khá bạo lực, gã lính đặc nhiệm kia lập tức ngất đi, chưa kể còn bị phá tướng!

Nhân cơ hội này, Triệu Ngọc vội vàng quay người đoạt lấy con dao găm trong tay gã rồi rạch một đường lên bao súng, cuối cùng lấy được cả bao lẫn súng.

“3... 2... 1...”

Cùng với tiếng còi báo động vang lên trong đầu, áo tàng hình của Triệu Ngọc mất đi hiệu lực.

Vì nhà kho này không kín hoàn toàn nên vẫn có một số nơi có thể thấy được ánh sáng lờ mờ. Cho nên sau khi đã thích ứng với bóng tối, đám người chị Sương vẫn có thể nhìn thấy một vài thứ.

Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy Triệu Ngọc xuất hiện lần nữa, tất cả đều giơ súng bắn về phía hắn.

Còn hơn mười phút nữa áo chống đạn mới mất đi hiệu lực, Triệu Ngọc tất nhiên không quá lo lắng. Hắn vội dùng sức xé bao súng, muốn rút cây súng ra.

Ai ngờ, đúng lúc này, tên lính đặc nhiệm sử dụng máy vi tính đã lặng lẽ chạy đến đằng trước một tấm màn cửa sổ. Gã ta dùng sức kéo mạnh, màn cửa mở ra cùng với tiếng “soạt”, ánh sáng vô cùng chói mắt bỗng chiếu vào nhà kho!

A...

Triệu Ngọc thật sự không nghĩ đến đối phương còn có chiêu này. Bởi vì hắn đang mở máy nhìn xuyên màn đêm, bây giờ đột nhiên có ánh sáng, hắn bị chói đến nỗi chẳng nhìn thấy được gì nữa!

Đám lính đặc nhiệm vui mừng vô cùng. Thấy Triệu Ngọc hiện nguyên hình, bọn chúng liền bóp cò loạn xạ về phía hắn.

Khỏi phải nói, uy lực của áo chống đạn này quả đúng là trâu bò. Đáng lý ra, cho dù đạn không bắn trúng làm hắn bị thương được, nhưng thông thường viên đạn bắn ra vẫn mang theo lực quán tính rất mạnh, vốn phải tạo thành ảnh hưởng nhất định với hắn.

Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn cứ đứng lù lù bất động trong mưa bom bão đạn, mặc cho đạn bắn trúng người hắn, thậm chí quần áo cũng không bị rách một lỗ nào.

Tuy nhiên hiện giờ mắt hắn đang bị chói chẳng nhìn thấy gì, cho nên cảm giác sốt ruột vô cùng.

Hắn vội tắt máy nhìn xuyên thấu, lúc này mới bắt đầu khôi phục được một chút, nhưng tầm nhìn vẫn chưa được rõ ràng.

Có điều, dù thấy không rõ nhưng trên tay Triệu Ngọc lại có súng. Trình độ bắn của hắn vốn rất tệ, thế là hắn cũng chẳng thèm để ý gì đến bao súng, thậm chí cũng chẳng thèm nhắm mà trực tiếp bóp cò luôn!

Pằng pằng…

Triệu Ngọc bắn loạn xạ, chẳng khác nào nhắm mắt mà nổ súng. Nhưng sau khi hắn bắn xong, không ngờ lại vang lên âm thanh của ngườI bị trúng đạn...