Cuồng Thám

Chương 351: Chương 351GIẢI THÍCH THẾ NÀO?





“Cảnh sát Triệu thấy sao rồi?” Diêu Giai mỉm cười ngồi xuống trước mặt Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Yên tâm đi! Vết đạn sau lưng anh không làm tổn thương nội tạng bên trong, chỉ phải khâu vài mũi thôi!”

À…

Triệu Ngọc cố gắng lục lọi lại ký ức, bấy giờ mới nhớ ra sau khi mình được đưa lên băng ca rời khỏi nhà kho kia thì đã hôn mê rồi.

Hiện giờ hắn đang nằm trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu! Nhưng Triệu Ngọc vẫn thoáng nhìn ra ngoài cửa, dường như đang tìm kiếm gì đó…

“Y tá trưởng.” Cô y tá trẻ nhân cơ hội tố cáo hắn: “Khắp người anh ta có biết bao chỗ nứt với gãy xương, thế mà vẫn còn có sức trêu ghẹo em! Vừa rồi còn kêu em làm hô hấp nhân tạo cho anh ta nữa kìa!”

“Khụ khụ…” Triệu Ngọc thấy choáng váng xây xẩm cả mặt mày, hắn hé miệng định nói mà không thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành ho khan.

“Được rồi, chỗ này không còn chuyện của em nữa, mau đi làm việc của mình đi!” Diêu Giai sầm mặt đuổi cô y tá trẻ đi, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Không sao đâu cảnh sát Triệu, tuy xương sườn, xương quai xanh, xương bả vai và xương gò má đều bị nứt, nhưng không bị lệch xương đâu. Chỉ cần anh dưỡng sức cho tốt, đừng lộn xộn là được rồi!”

Giống như những lời cô vừa nói lập tức ứng nghiệm, vừa rồi Triệu Ngọc còn không cảm nhận được gì, giờ đây bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân đau đớn. Nhất là phần ngực, cảm giác như nơi này đang tan ra thành từng mảnh.

“Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu!” Diêu Giai mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay của Triệu Ngọc, an ủi: “Anh đã được xếp đến khoa của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc anh thật tốt…”

Ai ngờ, Diêu Giai còn chưa dứt lời thì ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của một cô gái khác: “Vâng thưa Cục phó Loan, cấp dưới của tôi sẽ giải quyết mọi chuyện êm đẹp! Hiện giờ tôi đang ở bệnh viện. Vâng, tôi biết…”

Người gọi điện thoại chính là đội trưởng Miêu Anh. Cô vừa gọi điện thoại vừa từ bên ngoài đi vào, trên người là bộ đồng phục cảnh sát, trong tay còn cầm rất nhiều thứ linh tinh.

Thế nhưng lúc bước vào, cô bỗng nhiên bắt gặp hai tay Diêu Giai đang nắm chặt tay Triệu Ngọc thì hơi khựng lại.

Bộp bộp bộp…

Không biết là để cho phù hợp với tình hình hay chỉ là sự trùng hợp mà một trong số mấy cái túi bị rách ra, mấy quả táo vừa to vừa tròn rơi lộp bộp xuống, lăn ra khắp nơi.

“Ấy… Để… Để cho tôi, tôi nhặt giúp cô!” Diêu Giai vội vàng buông tay Triệu Ngọc ra, xoay người lại nhặt táo.

Trong khi đó, Miêu Anh lại vội vàng nói vào điện thoại: “Cục phó Loan, Triệu Ngọc đã tỉnh rồi, không có gì đáng ngại cả, bà cứ yên tâm đi! Về những vấn đề liên quan đến vụ án, bà nhất định phải nghe tôi. Cục Cảnh sát thành phố tồn tại sơ hở lớn như vậy, tuyệt đối khó thoát trách nhiệm. Không thể tiếp tục để cho tổ đặc nhiệm gì đó nhúng tay nữa đâu, vẫn nên để chúng ta đến giải quyết đi! Vâng… vâng…”

Nói xong những lời này, Miêu Anh mới cúp điện thoại. Cô đi đến trước mặt Triệu Ngọc, đứng thẳng người lên. Khi nhìn từ góc độ của Triệu Ngọc, thân hình của cô có vẻ càng cao lớn hơn, mà trong lòng hắn cũng cảm thấy chột dạ hơn.

Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Miêu Anh mỉm cười ân cần hỏi thăm Triệu Ngọc: “Tên khốn kiếp đáng chết nhà anh! Tôi biết là anh cứ suốt ngày chạy đến đó mà, có sai đi đâu được! Tại sao anh không nói cho tôi biết, không nói cho tôi biết, không nói cho tôi biết hả…”

Cứ mỗi lần thốt ra một câu “Không nói cho tôi biết” là cô lại dùng giấy vệ sinh đập vào bắp đùi hắn một cái.

“Này này này, anh ấy là bệnh nhân đó, sao cô có thể làm vậy chứ?” Ai ngờ, Diêu Giai thấy cô làm vậy thì vội vàng mở miệng ngăn cản.

Nhưng cũng vì vậy mà Miêu Anh lại càng tức giận hơn, cô chống nạnh nói với Diêu Giai: “Cô y tá, giờ tôi đang đại biểu cho phía cảnh sát, cần ghi lại khẩu cung của anh cảnh sát này! Cho nên, làm phiền cô phối hợp chút đi!” Nói xong, Miêu Anh chỉ tay ra ngoài cửa, “mời” Diêu Giai ra ngoài bằng thái độ không hề lễ phép chút nào.

“Cô…” Tuy Diêu Giai rất tức giận nhưng lại không thể nào phản bác được, cuối cùng đành phải đặt túi táo vừa nhặt lên trên bàn. Cô ta còn không yên tâm dặn dò một câu: “Cô phải chú ý chút! Cảnh sát Triệu vừa mới tỉnh lại, chưa thể làm gì quá mệt nhọc đâu!”

Mãi đến khi thấy Triệu Ngọc nhìn mình khẽ gật đầu, Diêu Giai mới nao núng rời khỏi phòng bệnh, dáng vẻ chẳng tình nguyện chút nào.

Cô ta vừa đi, Miêu Anh lập tức giở giọng đầy ghen tức: “Ồ ồ? Nắm tay chặt quá ha, có thấy dễ chịu thoải mái không? Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu, nghe thân thiết phết nhỉ! Không hổ là từng cùng nhau lăn lộn trên giường!”

“Khụ… Khụ khụ…” Triệu Ngọc bị mấy lời này làm cho sốt ruột, mở miệng ho sù sụ. Bởi vì xương sườn và xương quai xanh của hắn đều bị thương, nên khi ho lên thì tim gan phèo phổi gì cũng đau theo.

“Hả? Không sao chứ?” Lòng Miêu Anh thắt lại, thái độ bực dọc lúc nãy cũng chẳng còn. Cô giữ chặt cánh tay của Triệu Ngọc, dịu dàng hỏi: “Hay là uống chút nước nhé?”

Triệu Ngọc gật nhẹ đầu, đúng là hắn thấy hơi khát nước.

Miêu Anh vội vàng đi đến chỗ bình nước rót cho hắn một ly, đồng thời còn đỡ lấy hắn, giúp hắn uống nước.

Nhờ ly nước này mà Triệu Ngọc thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, hơi thông cổ một chút là có thể nói chuyện được. Nhưng khi hắn liếc nhìn đồng hồ một cái, nhận ra giờ đã là mười giờ tối thì giật bắn mình.

“Ôi trời!” Triệu Ngọc bắt lấy cánh tay Miêu Anh, lo lắng nói: “Đại Hanh, chó! Chó của tôi đang ở nhà! Chắc chắn là đã đói meo cả ngày rồi!”

“Mẹ nó!” Miêu Anh tức giận liếc Triệu Ngọc một cái: “Anh đã như vậy rồi mà còn lo lắng cho chó nữa! Được rồi, tôi đã phái Mã Uy qua nhà anh, ông chủ nhà cũng đã đồng ý, nói sẽ chăm sóc con chó đó giùm anh! Yên tâm đi! Này...”

Nói xong, cô cầm lấy phích giữ nhiệt: “Anh còn chưa ăn gì đâu! Húp chén cháo trước đã, tôi mua dưới căn tin đó!”

“Đội trưởng Miêu, tôi… tôi… Đám anh em trong đội đâu rồi? Sao không thấy ai hết vậy?” Giờ Triệu Ngọc căn bản không thấy đói bụng, bèn đặt phích giữ nhiệt lên bàn.

“Anh đoán xem?” Nghe vậy, Miêu Anh đột nhiên trừng to mắt: “Bốn tên lính đặc nhiệm và một tên cảnh sát, tất cả đều bị anh đánh đến gần chết, bây giờ còn nằm trong phòng cấp cứu phẫu thuật kia kìa! Một tên trong đó xém chút là không cứu kịp đấy!

.

“Tuy phải phẫu thuật, nhưng người của chúng ta cũng phải đến đó trông chừng cho thật kỹ chứ! Đó toàn là trọng phạm đấy! Ba người trông một tên cũng chưa chắc được nữa là! Giờ đã huy động mọi thành viên trong Đội Trọng án mà cũng không đủ dùng, tôi đang xin điều thêm người tới giúp đây!”

“À… Đúng là phải trông chừng kỹ hơn! Bọn chúng đều chẳng phải là người bình thường, đánh nhau giỏi quá thể!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng mà chúng bị vậy cũng đáng! Tổ trưởng Khúc Bình bị chúng cấu kết với nhau mưu sát, tất cả bọn chúng đều đáng chết! À, còn có… cái tên Trần Đạc kia nữa, hắn ta chính là gián điệp đấy!”

“Tôi biết, tôi biết!” Miêu Anh nói: “Không chỉ chừng đó thôi đâu! Lúc chúng tôi đến hiện trường thu thập bằng chứng, còn phát hiện rất nhiều chứng cứ phạm tội trong máy tính của chúng, bao gồm cả tài liệu vu oan nguyên Cục trưởng Châu Anh Đông của các anh! Ngoài ra, chúng đang chuẩn bị cho lần mưu sát tiếp theo, mục tiêu là một lính đặc nhiệm tên La Tiểu Hổ!”

“La Tiểu Hổ?” Triệu Ngọc ngẫm lại nhưng vẫn không biết người này là ai.

“La Tiểu Hổ chính là người đã nổ súng giết Dư Soái năm xưa.” Miêu Anh giải thích: “Trong lần hành động đó, để bắt được Dư Soái mà phía cảnh sát đã đấu súng với bọn tội phạm, La Tiểu Hổ đã bắn chết Dư Soái!”

“À… thì ra là thế…” Triệu Ngọc nhớ lại, Dư Soái chính là con trai của ông Dư, là trùm đứng đầu tập đoàn tội phạm năm đó. Ông Dư làm bao nhiêu việc như vậy chỉ để báo thù cho con mình mà thôi!

“Phía cảnh sát biết đối phương có thể sẽ trả thù, cho nên vẫn giấu kín thân phận của La Tiểu Hổ, người ngoài khó mà biết được!” Miêu Anh nói: “Bởi vậy, bọn chúng mới tìm tới Trần Đạc! Chúng tôi tìm ra hai triệu tiền phi pháp trong tài khoản ngân hàng của anh họ Trần Đạc, chắc hẳn số tiền này là do ông Dư giao dịch với gã ta!”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Vì mãi không tìm được La Tiểu Hổ, cho nên chúng mới ra tay với tổ trưởng Khúc trước, sau đó là Cục trưởng Châu An Đông…”

“Chắc là vậy! Còn nói cái gì mà nợ cha con trả! Tổ trưởng Khúc vốn chẳng có tội tình gì!” Miêu Anh oán giận nói: “Mấy gã này không có chút tình thương nào, thật là vô nhân tính! Nếu không nhờ Cục phó Liêu giấu Châu An Đông tại một chỗ an toàn, thì e là tính mạng của ông ta cũng khó giữ!”

“Nên hiện giờ tôi đang xin phép lãnh đạo, yêu cầu họ cho phép chúng ta tiếp tục điều tra tên Dư Phù Sinh kia! Tổ trưởng Khúc Bình đã xảy ra chuyện trong lúc đang làm việc cho Đội Trọng án Dung Dương, mối thù của chị ấy cũng phải do đội chúng ta đến báo!”

“Đúng!” Nhớ đến giọng nói và nụ cười của tổ trưởng Khúc Bình khi còn sống, trong lòng Triệu Ngọc cũng trào dâng nỗi bi thương.

“Được rồi!” Lúc này, vẻ mặt Miêu Anh không còn nghiêm trọng nữa, mà đã đổi sang chế độ “rất nghiêm trọng”. Cô nhìn thẳng vào Triệu Ngọc, nói: “Chuyện báo thù để sau này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn! Nhưng còn chuyện của anh, bây giờ anh có thể khai báo cho tôi được chưa! Nói đi, Triệu Ngọc, rốt cuộc trong gian phòng bí mật ở đằng sau tiệm bánh ngọt đã xảy ra chuyện quái gì vậy!?”

— QUẢNG CÁO —