Sắc mặt Loan Tiêu Tiên trở nên khó xử, mà mặt của vị lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố Liêu Cảnh Hiền cũng sa sầm xuống. Ông ta hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao?” Miêu Anh đứng thẳng người giơ tay chào một cái rồi cao giọng đáp: “Thưa hai vị lãnh đạo, vì vụ án của đồng chí Khúc Bình mà người của tôi thiếu chút nữa đã mất mạng! Nhưng hai người có từng nghĩ đến là vì sao không?”
Người suýt mất mạng mà Miêu Anh đang ám chỉ tất nhiên là Triệu Ngọc.
“Vì sao?” Liêu Cảnh Hiền cau mày lại thật chặt.
“Cũng bởi vì các người cứ ôm đồm nhiều việc!” Miêu Anh đáp lại không chút khách sáo: “Đúng, người nào mà chẳng có sai sót trong công việc, không cần tự trách. Nhưng tôi không hi vọng bởi vì sai lầm của các người mà làm cho thành viên của chúng tôi gặp nguy hiểm!”
“Cục phó Liêu, theo như ý cấp trên của ông thì chúng tôi phải giao tất cả mọi thứ cho các ông đúng không? Sau đó thì sao? Sau đó chúng tôi cứ vậy ngồi chờ kẻ địch bất ngờ bày mưu hãm hại chúng tôi ư? Chờ các ông phạm sai lầm để bên phía chúng tôi lại có thêm một thành viên nào đó phải vào quan tài mà nằm, phủ cờ cảnh sát bên trên?”
“Chúng tôi cũng có cha sinh mẹ dưỡng, chẳng ai muốn đem tính mạng của mình ra làm trò đùa cả! Chúng tôi muốn xử lý vụ án này chỉ vì suy nghĩ cho an toàn của chính mình mà thôi!”
“Đội trưởng Miêu, theo như một nguồn tin đáng tin cậy của chúng tôi thì Dư Phù Sinh đã trốn ra nước ngoài rồi. Tôi có thể chắc chắn rằng các cô các cậu đều rất an toàn!” Liêu Cảnh Hiền vội vàng giải thích.
“Vậy cũng không được!” Miêu Anh một bước cũng không lùi: “Vụ án này nhất định phải do người của chúng tôi điều tra! Các người nói nghe hay lắm, sợ chúng tôi tra ra được bê bối thì chúng tôi sẽ ứng phó không được!”
“Nhưng mấy cái bê bối gì đó, tôi chẳng thèm quan tâm! Tôi hỏi ông, bê bối quan trọng hay là chân tướng quan trọng!? Thân là lãnh đạo, chẳng lẽ các người không biết nên đặt cái gì ở vị trí ưu tiên sao?”
“Nhưng mà…” Liêu Cảnh Hiền bị cô bắt bẻ đến nỗi chẳng còn biết nói gì.
“Đội trưởng Miêu…” Cục phó Loan vội vàng lên tiếng khuyên bảo: “Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách lãnh đạo được. Haiz, ai mà ngờ nổi trong cục sẽ có kẻ phản bội chứ?”
“Tôi cũng có ý như thế đấy!” Ánh mắt Miêu Anh lóe sáng: “Đã có một người rồi, ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện thêm người thứ hai thứ ba! Ai dám khẳng định rằng ngay giây tiếp theo đây, liệu có ai đến báo thù chúng tôi hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lúc này, Triệu Ngọc cũng chen miệng vào. Mặc dù hắn có những tính toán nho nhỏ của riêng mình, nhưng khi thấy Miêu Anh hùng hồn đối đáp như vậy, hắn cũng bị cảm động lây: “Khi tôi bị đám tội phạm kia bắt lại, bọn chúng đã từng nói, bởi vì tôi và đội trưởng Miêu ép chết Triệu Khánh, cho nên bọn chúng đã liệt chúng tôi vào danh sách đen rồi! Điều quan trọng hiện giờ chính là bảo đảm an toàn!”
“Còn nữa, tổ trưởng Khúc Bình đang làm việc cho phân cục Dung Dương thì bị hại, mà Cục trưởng Châu An Đông cũng bị kéo xuống ngựa ngay tại đơn vị này. Cho nên, chúng tôi nhất định phải có nghĩa vụ bắt đám khốn nạn kia lại, tra cho ra chân tướng!”
“Như vậy đi…” Miêu Anh hòa hoãn lại: “Tôi cũng không thể để cho Cục phó Liêu ngài khó xử! Phân cục Dung Dương chúng tôi chủ trì điều tra, Cục Cảnh sát thành phố các người hỗ trợ, như thế nào?”
“Ý kiến hay!” Triệu Ngọc vội vàng phụ họa: “Vậy thì không sợ bên trong đội cảnh sát lại xuất hiện thêm một tên nội gián!”
“Nào có chuyện Cục Cảnh sát thành phố hỗ trợ điều tra! Quá đáng, các người thật quá đáng!” Cục phó Liêu tức giận, đập tay xuống bàn.
“Vậy thì đổi lại, các người chủ trì điều tra, chúng tôi hiệp trợ, như vậy được không? Cục phó Liêu, nếu ngay cả quyền được biết mà chúng tôi cũng không có, chúng tôi sẽ chẳng thể nào yên tâm nổi! Haiz.” Miêu Anh chỉ vào Triệu Ngọc: “Một nhân viên điều tra ưu tú liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn như Triệu Ngọc, nếu bị đám tội phạm ám hại, các người không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Được! Được, được, được! Tùy các người thôi!” Liêu Cảnh Hiền không thể làm gì khác, đành nói: “Nhưng tôi muốn cảnh cáo trước, một khi điều tra ra được những gì từ đám tội phạm đó, các người nhất định phải giữ bí mật, không thì tất cả chúng ta đều bị lửa đốt đấy! Biết chưa?”
Thấy đôi bên rốt cuộc cũng thỏa thuận được với nhau, Cục phó Loan Tiêu Tiêu mới thở phào một hơi.
Sau đó, mọi người lại thương lượng với nhau về các công việc tiếp theo, cuối cùng hai vị Cục phó vĩ đại mới hậm hực rời khỏi phòng bệnh.
Phù!
Trong lòng Triệu Ngọc nhẹ nhõm hơn một ít. Tình hình này rất tốt, hai bên hỗ trợ nhau, vụ án sẽ được điều tra một cách rõ ràng hơn! Mà nếu tra ra chuyện áo tàng hình và áo chống đạn, chậc chậc…
“Đội trưởng Miêu, cô cần gì phải nhọc lòng như thế?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Để bọn họ nhận hết chẳng phải khỏe rồi sao? Cũng nên để các anh em nghỉ ngơi một chút!”
“Thứ nhất…” Ánh mắt Miêu Anh trở nên thâm thúy: “Tôi không thích cái cách cao cao tại thượng, đứng chỉ tay năm ngón của mấy vị lãnh đạo. Tại sao bọn họ chỉ việc nói ra một câu là chúng ta phải giao ra quyền lợi của mình? Tôi không phục!”
“Thứ hai, tôi nghi rằng bọn họ đang cố tình che giấu. Kiểu không dám công khai như vậy trông như họ đang e ngại chuyện gì đó! Nếu chúng ta không biết rõ tình hình, có lẽ sẽ gây bất lợi cho chúng ta!”
“Thứ ba…” Miêu Anh dùng ngón tay trắng như tuyết của mình vẽ một vòng lên vết bầm trên mặt Triệu Ngọc, nói: “Cục cưng à! Tôi làm vậy là vì lo lắng cho sự an toàn của anh thôi! Trong số đám tội phạm có không ít người từng là thành viên của Hồng Bát. Tôi nghe nói, những người trong đội đó đa số đều có tình cảm sống chết có nhau, cực kỳ trọng nghĩa khí! Bây giờ anh bưng cả ổ của bọn họ, không sợ bọn họ báo thù anh sao? Như anh từng nói đấy, ai ra tay trước người đó mạnh! Nếu như tra ra bọn họ còn có đồng bọn, hừ, tôi tuyệt đối không nương tay!”
“Wow!”
Triệu Ngọc hoàn toàn choáng váng, không ngờ Miêu Anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, mà tất cả đều vì lo lắng cho hắn. Điều này khiến hắn thấy rất cảm động.
“Haiz!” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cảm thán: “Đội trưởng Miêu, mẹ tôi nói quả không sai. Cho dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được người vợ có tình có nghĩa như cô!”
Nói xong, Triệu Ngọc giang hai tay muốn ôm Miêu Anh vào lòng.
“Này này, ai là vợ của anh chứ? Mau đi tìm mấy cô y tá bé bỏng của anh đi!” Miêu Anh mỉm cười đẩy Triệu Ngọc ra, sau đó cầm phích giữ nhiệt vào nhà vệ sinh để rửa.
Ha ha ha….
Thấy Miêu Anh quan tâm mình như vậy, Triệu Ngọc thật sự cảm thấy rất vui. Xem ra, ngày mà hắn ôm được mỹ nhân về nhà cũng không còn xa nữa rồi!
Haiz!
Triệu Ngọc nằm trên giường bệnh, suy nghĩ xem lát nữa mình nên tán gái thế nào đây? Nhưng khi hắn vừa mới nằm xuống thì ý nghĩ lại bỗng quay ngược trở lại chuyện áo chống đạn và áo tàng hình!
Chậc chậc….
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Theo như hắn đoán, đám tội phạm kia đã được phẫu thuật xong. Một khi bọn họ tỉnh lại, bọn họ phải tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát ngay lập tức. Đến lúc đó... hắn cũng tiêu luôn...
Trong lúc loay hoay suy tính, hắn vô thức đặt sự chú ý của mình vào hệ thống, muốn tìm xem trong số những đạo cụ kia liệu có món nào giúp hắn vượt qua được kiếp nạn này hay không.
Sau trận chiến trong nhà kho, đạo cụ của Triệu Ngọc chẳng khác nào nước chảy, đã xài hết hơn phân nửa! Áo tàng hình, áo chống đạn, máy nhìn xuyên thấu… tất cả đều không còn. Bên trong mấy cột đạo cụ thấy một loạt số 0!
Ơ kìa?
Ai ngờ, khi Triệu Ngọc liếc qua cột đạo cụ, hắn bỗng phát hiện ở tầng dưới cùng của cột có thêm mấy món mới!
Ồ?
Lạ nhỉ?
Hôm nay hắn còn chưa nghe thấy âm báo kết thúc của hệ thống mà, tại sao lại có thiết bị mới xuất hiện?
À…
Hắn sực nhớ ra, lúc nằm trong phòng giải phẫu để khâu vết thương, hắn đang bị hôn mê. Bác sĩ sợ hắn sẽ tỉnh lại giữa chừng nên còn chích cho hắn thêm một liều thuốc mê nữa.
Chẳng lẽ khi đó, hệ thống đã tuyên bố kết thúc kỳ ngộ hôm nay?
Không thể nào?
Vậy thì hắn không thể biết được độ hoàn thành của kỳ ngộ là bao nhiêu!
Nhưng hôm nay hắn đã chiến đấu một trận long trời lở đất với nhiều tội phạm hung ác như vậy, mức độ hoàn thành không thể nào thấp được đúng không? Vậy rốt cuộc... rốt cuộc thì hắn đã nhận được món tốt gì đây?
Triệu Ngọc cực kỳ tò mò, lập tức ấn mở đạo cụ thứ nhất. Lời giới thiệu của hệ thống vang lên: “Máy tìm lại ký ức, đạo cụ cấp một. Sau khi sử dụng có thể tìm được mười phút ký ức của đối tượng, chỉ dùng một lần duy nhất...”
Máy tìm lại ký ức?
Ồ... Triệu Ngọc liền hiểu ra. Loại máy này chắc hẳn là để lục tìm ký ức, chẳng hạn nếu hắn quên đi thứ gì quan trọng thì có thể sử dụng cái này để tìm về!
Với lại, đằng sau đạo cụ đánh dấu x5, cũng có nghĩa là hắn có được những năm cái máy!
Có điều…
Thứ này tốt thì tốt, nhưng hình như đâu giúp gì được cho tình huống khó giải quyết hiện giờ!?
Í?
Ai ngờ, sau khi cất máy tìm lại ký ức đi, phía dưới còn có một thiết bị khác, cũng mới xuất hiện và cũng có chữ x5.
Woa, không phải chứ?
Hôm nay là ngày gì vậy? Chẳng lẽ hệ thống chuyển chế độ tặng thưởng từ lẻ sang sỉ à?
Triệu Ngọc vội vàng mở đạo cụ cuối cùng này ra. Vừa nghe giới thiệu xong, cảm xúc trong lòng hắn lập tức trào dâng cuồn cuộn, khiến hắn vui mừng nhướng mày lên.
Giọng hệ thống đều đều cất lên: “Máy xóa ký ức, đạo cụ đặc biệt. Sau khi sử dụng, có thể cắt và biên tập mười phút ký ức của đối tượng. Sau khi cắt, phải cần đến ít nhất một trăm ngày mới có thể khôi phục lại, thời gian cụ thể tùy từng người khác nhau. Máy này không thể sử dụng liên tục, chỉ dùng một lần duy nhất!!”