“Trước khi biết anh, em không ai che chở, không nơi nương tựa. Sau khi quen anh, em lại thành người không có thuốc chữa.
“Vốn tưởng rằng anh chỉ là nhạc đệm ngắn ngủi, nào ngờ lại thành truyền kỳ bất hủ…”
Trong tiếng hát, cuộc đời cảnh sát của Triệu Ngọc lại tiếp tục…
Vì nỗi niềm tiếc nuối trong bữa tiệc mừng lần trước, Triệu Ngọc lại bắt đầu mở quẻ hàng ngày. Chỉ có điều, không biết là bởi vì hệ thống cũng cần thời gian hâm nóng hay là thế nào, mà tuy có mở quẻ, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa gặp được kỳ ngộ lợi hại nào cả. Nhiều khi qua hết cả một ngày mà hắn chẳng thu được bất cứ một món đạo cụ cỏn con nào.
Xem ra, không phải ngày nào cũng có những vụ án lớn, quan trọng và đầy ly kỳ. Đã gần một tháng trôi qua rồi mà trừ giải quyết một số vụ án nhỏ cỡ lông gà vỏ tỏi ra, Đội Trọng án chẳng có chuyện gì để làm.
Thế nhưng đội trưởng Miêu vẫn rất cẩn thận đề phòng, cô liên tục tổ chức rất nhiều lần hoạt động huấn luyện và diễn tập thực chiến.
Các cảnh sát điều tra lợi dụng thời gian hiếm có ấy để bổ sung kiến thức tra án và học tập phương pháp tra án tiên tiến. Bên cạnh đó, họ còn cùng nhau diễn luyện xem làm thế nào để theo dõi tội phạm, lúc cùng bắt tội phạm thì nên bày đội hình thế nào…
Ngoài ra, Miêu Anh còn căn cứ vào hồ sơ vụ án xác chết trong ngân hàng để tập thể các cảnh sát điều tra biên soạn ra một bản báo cáo thực tế về tội phạm. Trong bản báo cáo này, bọn họ dùng tên tội phạm Cầu Tân Dương để làm ví dụ thực tế, chỉ ra tầm quan trọng của việc giải tỏa tâm lý. Họ hi vọng làm vậy thì có thể nhận được sự xem trọng của các bên có liên quan.
Nếu như ban đầu, sau khi trải qua lần tai nạn kinh hoàng đó, có người phát hiện ra tâm lý của Cầu Tân Dương bị lệch lạc, đồng thời có thể kịp thời giải tỏa, thì có lẽ trong lòng gã ta sẽ không có chấp niệm, không bị bế tắc vì ảo tưởng mẹ mình bị người ta để chết đói. Như vậy cũng sẽ không dẫn đến một loạt án mạng liên hoàn sau này!
Giống như ban đầu Đại Phi đã nói, bắt được tội phạm không có nghĩa là hoàn tất vụ án. Cảnh sát nên thông qua vụ án ấy để phân tích ra được nguyên nhân, cảnh báo với người đời, tránh cho tương lai sau này lại có người giẫm vào vết xe đổ.
Thời gian cứ thế trôi qua một cách đủ đầy và theo thứ tự. Trừ những công việc liên quan đến chức vụ ra thì quan hệ của Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng ngày càng thân thiết.
Vì muốn mình có thể thân thiết với tiểu thư Miêu hơn, Triệu Ngọc cứ suốt ngày quấn lấy đòi bái Miêu Anh làm thầy, muốn cô chỉ dạy cho mình kỹ năng bắn súng và võ nghệ.
Miêu Anh bảo rằng Triệu Ngọc anh có thể giải quyết một lần nhiều tên lính đặc nhiệm như vậy, sao còn cần đến bái tôi làm thầy?
Triệu Ngọc lại cười ha ha, mặt dày nói rằng “rèn sắt cần phải tự thân cứng rắn*”, tuy Triệu Ngọc tôi đã rất trâu bò rồi, nhưng là một thanh niên mang chí lớn đầy triển vọng, lúc nào cũng phải ghi nhớ giữ vững tấm lòng cầu tiến, cho nên mới muốn bái cô làm thầy ấy mà!
* Rèn sắt cần phải tự thân cứng rắn: là một bộ phim tuyên truyền do Bộ tuyên truyền Ban Kỷ luật Thanh tra trung ương và Đài truyền hình trung ương Trung Quốc cùng chế tác và sản xuất vào năm 2017.
Miêu Anh cười ngượng ngùng, tiếp tục đưa ra đề khó cho hắn: “Bái sư thì dễ rồi, nhưng mà phải dập đầu lạy đấy! Không lạy thì không danh chính ngôn thuận đâu!”
Triệu Ngọc cười ha ha đáp lời lại: “Dập đầu lạy thì dễ rồi, nhưng giang hồ bọn tôi có câu nói là, muốn học thật tốt thì phải ngủ với thầy trước…”
Vèo…
Triệu Ngọc bay vút ra ngoài, lại được trải nghiệm cảm giác bay lượn một lần nữa.
Có điều, mặc dù nói tới nói lui ầm ĩ náo loạn, nhưng Miêu Anh lại không có ý từ chối thu tên đồ đệ là hắn đây. Vì vậy, kiếp sống bái sư học nghệ của Triệu Ngọc cứ như vậy từng bước bắt đầu…
Tiếng hát vẫn tiếp tục:
“Bao nhiêu nam nam nữ nữ gặp nhau và chia ly, gặp được anh là một phần triệu.”
“Đừng để ý không gian kéo dài khoảng cách của chúng ta, em chỉ muốn cùng anh…”
Xen lẫn trong tiếng hát là tiếng súng lục nổ vang pằng pằng. Ở trên trường bắn, Miêu Anh nổ sáu phát súng liên tục, tất cả đều trúng mục tiêu.
Pằng… pằng…
Trong khi đó, sau khi Triệu Ngọc bắn ra một loạt đạn liên tiếp thì bia ngắm lại trống trơn! Mà càng không thể tưởng tượng nổi là một chiếc đèn trên sân tập bắn lại vỡ nát!
Sau đó chính là một trận “bốp bốp”, hóa ra Miêu Anh đã dùng cả hai tay đánh Triệu Ngọc thành con cóc nhảy cà tưng…
“Từng tiếng cất lên thật khó, thật khó. Ngọt ngào vui cười ngày xưa tìm nơi đâu…”
Trong tiếng hát du dương, tại câu lạc bộ đấu võ mới thành lập trong phòng tập Hít Thở Sâu, Triệu Ngọc đang lôi kéo Miêu Anh, giới thiệu hai vị huấn luyện viên của hắn.
Cả hai huấn luyện viên đều bị vẻ xinh đẹp của Miêu Anh làm cho ngây ngẩn, híp híp mắt nhìn cô. Bọn họ cứ tranh nhau lên sân khấu, muốn đích thân dạy cô luyện võ.
Nhìn Miêu Anh đi theo hai huấn luyện viên lên lôi đài, Triệu Ngọc không muốn thấy máu nên quay mặt lại, đồng thời che đi hai mắt của mình.
Một giây sau, hai huấn luyện viên lần lượt bay xuống lôi đài theo thứ tự, ào ào ói sạch nước chua trong dạ dày ra! Khi quay lại nhìn thì tất cả các huấn luyện viên và học viên vây xung quanh lôi đài quan sát cuộc chiến đều đã hoá đá…
“Đã biết trước là rất khó, rất khó. Có thể đường ai nấy đi được không…”
Trong tiếng hát, Miêu Anh đang tay nắm tay dạy Triệu Ngọc tư thế đánh nhau chính xác, mà Triệu Ngọc cũng cũng học rất nghiêm túc.
Thế nhưng hôm nay Miêu Anh mặc quần đùi chuyên dùng cho đấu võ, trên người là bộ trang phục chuyên nghiệp bó sát. Chẳng những lộ ra từng vòng bắp thịt, da thịt trắng như tuyết nơi bả vai, mà còn có từng múi bụng gần như hoàn mỹ cũng lồ lộ ra hết.
Triệu Ngọc thấy mà chỉ biết nuốt nước miếng, tâm trí đã sớm bay vút đi tận đâu. Trong quá trình giao thủ với Miêu Anh, hắn muốn lén sờ mó một chút, nhưng lại liên tiếp bị Miêu Anh đánh trọng thương, bị đánh đến nỗi không phân biệt được phương hướng.
Cuối cùng, Triệu Ngọc phải lấy cớ uống nước, lúc này mới ôm đầu trốn đến nơi xa.
Miêu Anh thấy hắn chạy trốn thì quay lại luyện tập một mình với bao cát, đôi chân dài của cô đá bồm bộp liên tục vào bao làm nó lắc lư dữ dội. Bởi vì luyện võ đổ không ít mồ hôi, Miêu Anh còn dùng dây cột tóc buộc mái tóc kiểu nấm của mình lại cho gọn gàng, khiến dáng vẻ của cô càng thêm oai hùng!
Miêu Anh đổ mồ hôi như mưa, tay tung cú đấm nhanh như tia chớp, chân đá như sét đánh. Các học viên ở gần đó nhìn cô mà kinh ngạc đến líu lưỡi, ngay cả trò chuyện cũng không dám nói to.
Trong khi đó, Triệu Ngọc lại đứng ở mặt bên kia bao cát ngửa cổ uống nước, suy nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào mới có thể sờ mó thành công đây?
Ai ngờ, vừa mới uống nước xong thì Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy, ở phòng tập yoga bên cạnh có cô gái mặc bikini đang đá lông nheo với hắn!
Trước đây cô gái này từng nhìn thấy cảnh hắn đánh đập ông chủ Trương nên vẫn luôn ngưỡng mộ hắn vô cùng. Giờ phút này, sau khi bốn mắt nhìn nhau, cô ta bèn đá lông nheo với Triệu Ngọc, trông hết sức quyến rũ!
Mặc dù hắn không bị cô gái kia mê hoặc, nhưng mà cô ta lại đang giạng thẳng chân ra. Hắn rất muốn nhìn thử xem bộ bikini ấy có làm cô ta bị lộ hàng hay không, thế là hắn vừa đưa ly nước lên che mặt vừa rướn rướn cổ lên nhìn.
Miêu Anh đang đánh bao cát, chợt thấy Triệu Ngọc lén lén lút lút, bèn nghiêng đầu liếc hắn một cái. Kết quả, sau khi cô thấy rõ ràng hắn đang giở trò xấu xa thì lập tức đá một cú đá gió xoáy lên bao cát!
Bao cát bị sức mạnh to lớn đánh trúng, đụng một cái “bốp” vào sau lưng Triệu Ngọc! Hắn liền bay vút đi, cơ thể tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, sau đó cả gương mặt dính bẹp vào tấm kính bên ngoài phòng tập yoga, làm các học viên nữ đang luyện yoga trong phòng giật nảy mình…
“Vốn biết rằng tương tư là đau khổ, lại vẫn cứ nhớ thương anh da diết. Dù dã suy nghĩ kỹ lưỡng rất nhiều, em vẫn tình nguyện nhận lấy nỗi khổ này.”
“Vốn biết rằng tương tư là đau khổ…”
Tiếng nhạc dần dần giảm bớt, cảnh tượng chợt chuyển tới giữa những dãy núi trùng điệp của Tần Sơn, ở một nơi hẻo lánh vô cùng.
Tuy vắng vẻ nhưng giờ phút này, nơi đây lại có không ít xe cộ vây quanh, trong đó còn có rất nhiều siêu xe.
Trong số những chiếc xe đông đúc này, có một chiếc xe công vụ dán ký hiệu của Đài Truyền hình Tần Sơn trước đầu xe, một phóng viên đang cầm micro đứng trước máy quay đưa tin:
“Xin chào quý vị khán giả, bây giờ chúng tôi đang đưa tin từ hiện trường khai quật ngôi mộ tại dãy núi Ngọa Ngưu.” Phóng viên là một người phụ nữ có mái tóc dài thướt tha: “Sau lưng tôi chính là hiện trường khai quật ngôi mộ cổ. Các nhân viên làm việc ở Cục Văn hóa Khảo cổ đã khai quật chỗ này năm ngày, hôm nay đã đào được đường vào mộ hoàn chỉnh, hiện giờ đang dỡ bỏ cửa mộ.
“Theo phán đoán của các chuyên gia, cửa mộ có thể mở ra ngay bây giờ. Không bao lâu nữa, ngôi mộ cổ triều Minh xa xưa này sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời, thật sự rất đáng để chờ mong!”
“Vừa rồi tôi cũng đã hỏi các chuyên gia ở hiện trường, tuy vẫn chưa rõ người nằm trong ngôi mộ cổ này là ai, nhưng nhìn quy mô và kết cấu của ngôi mộ này thì có thể nhận thấy kiểu cách khá cao. Mọi người đều biết, thời xưa Tần Sơn chúng ta còn được gọi là Lư Nha. Thời cổ đại, phủ Lư Nha có địa vị vô cùng quan trọng. Các chuyên gia nghi ngờ rằng chủ nhân của ngôi mộ này không phải vua chúa thì cũng là hầu tước, chắc chắn là người có địa vị rất cao!”
“Nhưng thật đáng tiếc, nhân viên công tác đã phát hiện một lỗ hổng ở góc Tây Bắc của mộ. Nên hiện giờ các chuyên gia đều đang lo lắng, có thể ngôi mộ cổ này đã bị đào trộm…”
Mười phút sau, giọng của cô phóng viên lại vang lên lần nữa: “Thưa các vị khán giả, hiện giờ cửa mộ đã mở ra. Nhưng vì sợ là trong đó có nguy hiểm gì nên hiện giờ chỉ có nhân viên chuyên nghiệp có thể tiếp cận được thôi, còn chúng tôi đều không được phép đi vào. Mọi người chỉ có thể đi theo máy quay cùng với chúng tôi, quan sát từ xa…”
Qua thêm mười mấy phút nữa, phóng viên lại đưa tin: “Quý vị khán giả, thật là đáng tiếc. Các chuyên gia đã xác nhận rằng ngôi mộ cổ này từng bị những kẻ trộm mộ phá hỏng. Có điều, từ những chữ khắc trên ngôi mộ, họ đã tìm được chủ nhân của nó. Vâng... Vâng… Sao thế?”
Phóng viên đang đưa tin thì phát hiện có rất nhiều nhân viên công tác đang chạy từ trong ngôi mộ ra ngoài. Thậm chí họ còn vừa chạy vừa la to, tựa như trong mộ cổ đã xảy ra tình huống không tưởng gì đó…