Ba người được Hoa Hoa chỉ ra hiện đang quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc và cô ta. Trước đó họ đã bị Triệu Ngọc đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra, thậm chí trong đó còn có một người bởi vì ngã trúng mặt bàn, trên mặt vẫn còn găm mấy miếng thủy tinh!
Mà quá đáng hơn là để trả thù bọn chúng đã lột đồ lót của Hoa Hoa, Triệu Ngọc còn cởi hết quần của bọn chúng ra, sau đó còn trùm quần lót ngược lên đầu chúng!
Ba tên này đã bị con ác quỷ Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ gối không dám hó hé lấy một câu, mặc kệ hắn làm gì thì làm.
Có điều, Triệu Ngọc cũng chẳng định để ý gì đến bọn chúng nữa, chỉ gọi người tên A Quý đến, bảo gã chuẩn bị máy quẹt thẻ. Hắn muốn chuyển tất cả tiền trong thẻ của mình cho bọn chúng!
Triệu Ngọc đúng là không nuốt lời. Hắn đã đánh đám người này thân tàn ma dại, số tiền trong tài khoản đúng là không đủ cho bọn chúng đi khám bệnh!
“Tao hi vọng chúng mày có bảo hiểm y tế!” Triệu Ngọc chuyển tiền xong, bước đến chỗ Phì Tràng.
Thấy hắn cất bước đi về phía mình, Phì Tràng sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy vẻ kinh hoảng. Không biết tiếp theo tên ma vương này sẽ làm chuyện gì?
“Phì Tràng! Món nợ giữa chúng ta xem như thanh toán xong!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Tiền Hoa Hoa thiếu mày, tao đã trả. Mà món nợ tụi bay đánh Hoa Hoa, tao cũng đã đòi về! Giữa hai chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa, mày có đồng ý không? Nếu mày không đồng ý thì cứ việc nói!”
“Đồng ý! Đồng ý!” Phì Tràng nào dám có ý khác, vội gật đầu như giã tỏi.
“Tốt, đại trượng phu một lời nặng ngàn cân. Tao hi vọng mày nói gì thì làm nấy! Sau này mày mà còn dám tìm Hoa Hoa gây phiền phức...” Triệu Ngọc trừng mắt lên trông cực kỳ hung tợn: “Hậu quả, mày tự gánh lấy!”
Nói xong, Triệu Ngọc dẫn Hoa Hoa theo, quay người bỏ đi.
Phì Tràng ôm lấy mặt của mình, khóc không ra nước mắt.
Bởi vì cầu thang đã bị sụp, Triệu Ngọc đứng ở trên lầu, thả Hoa Hoa xuống trước. Còn hắn thì tìm một chỗ thấp rồi nhảy xuống lầu một.
“Anh Ngọc, xin lỗi!” Khi Triệu Ngọc ôm lấy Hoa Hoa định rời khỏi cửa hàng hoa, cô ta liền khóc nức nở: “Tôi sai rồi! Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!”
“Con bé ngốc nghếch này, mau về thôi!”
Triệu Ngọc an ủi Hoa Hoa một chút, ánh mắt nhìn xuống lầu một. Hắn phát hiện, mấy người bị hắn đánh rơi xuống khi nãy đã biến đâu mất rồi!.
Chắc sợ quá chạy mất dép hết!
Thế nhưng...
Khi Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến chỗ này, cửa chính cửa hàng hoa bỗng nhiên mở ra, hơn mười người hùng hổ xông vào!
Hiển nhiên, bọn họ chính là cứu binh mà đám lưu manh gọi đến. Người nào người nấy đằng đằng sát khí, trong tay không phải cầm côn sắt thì chính là cầm mã tấu!
“Chính là nó!” Trong đó có người nhận ra Triệu Ngọc, vội vàng gọi đồng bọn: “Chính nó là người đã đánh anh Phì Tràng! Các anh em, mau đánh chết nó cho tao!”
Đệt!
Triệu Ngọc thấp giọng mắng một câu. Hoa Hoa cũng hoảng sợ đến mức đứng không vững, liên tục chui rúc vào trong lòng hắn.
“Anh Ngọc… bây giờ… phải làm sao đây?”
“Còn làm sao gì nữa, xem tình huống mà xử lý thôi!” Triệu Ngọc nói xong, lập tức nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, đồng thời bảo vệ Hoa Hoa ở đằng sau mình.
“Lên!”
Sau một tiếng hô hoán của gã nào đó, đám người liền xách mã tấu xông về phía trước. Triệu Ngọc vừa che chở cho Hoa Hoa, vừa không ngừng lui lại.
Lúc vừa mới đến, hắn đã quan sát rõ địa hình ở đây. Chỗ này là một cửa hàng hoa, rất nhiều chỗ được dựng bằng ván gỗ. Hơn nữa, bên trong mấy tấm bạt bao xung quanh cửa hàng cũng có nẹp gỗ, chỉ cần có thể đi xuyên qua chỗ đó là có thể chạy ra khỏi cửa hàng.
“Giết!”
Hai tên cầm mã tấu dẫn đầu xông lên, Triệu Ngọc lách mình chui vào chính giữa một đống chậu hoa. Có lẽ vì mấy chậu hoa này rất đắt tiền, nên hai tên lưu manh kia có vẻ hơi e dè.
Nhưng Triệu Ngọc lại chẳng thèm để ý, vung gậy đập qua đánh bại một tên. Một tên khác tranh thủ xông đến phản kích, Triệu Ngọc lại đổi chỗ khác, kéo Hoa Hoa chạy vào sâu bên trong hơn.
Hắn cũng mặc kệ mấy chậu hoa này đắt hay rẻ, một đường chạy đi đụng bể hết mấy chậu, khiến đám lưu manh ở đằng sau đau lòng kêu oai oái.
Bọn người kia cũng không ngốc, thấy Triệu Ngọc chạy sâu vào bên trong thì lập tức bố trí thành vòng vây, bao vây kín kẽ cả khu vực này.
Khi Triệu Ngọc và Hoa Hoa sắp đến vách cửa hàng hoa, một gã lưu manh nhuộm tóc vàng hoe xông ra, đánh một gậy về phía Hoa Hoa.
Triệu Ngọc vội vàng vươn tay kéo cô ta lại.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn cũng có một người đánh tới, giơ cao mã tấu trong tay. Triệu Ngọc rơi vào đường cùng, bèn ném thẳng cây gậy sắt trong tay mình vào giữa mặt người này.
Gã ta cúi thấp xuống, nhưng cây gậy đánh vào Hoa Hoa vẫn đang trên đà lao đến. Bởi vì nơi này quá chật không thể tránh né, Triệu Ngọc sợ làm cô ta bị thương nên đành giơ hai tay lên, tông thẳng về phía gã nọ.
Cây gậy vun vút đập xuống, Triệu Ngọc cố gắng đỡ lấy bằng hai tay. Đồng thời, hắn lợi dụng sức mạnh của mình, đấm thẳng một đấm vào người gã ta, khiến gã bay vút ra ngoài, rơi xuống trúng bụi hoa!
Ngay sau đó, những kẻ khác cũng lao đến. Triệu Ngọc quyết định ngồi xổm xuống, dồn lực vào hai tay, nâng một chậu cây Brazil lên.
“Ôi trời ơi, đây là chậu hoa quý! Mau ngăn nó lại, ngăn nó lại!” Bỗng nhiên lúc này có ai đó xót ruột thốt lên.
Triệu Ngọc chẳng thèm để ý xem nó có đắt tiền hay không, hắn đập thẳng chậu hoa lên bức vách của cửa hàng. Vách tường bằng gỗ không chịu được sức mạnh như vậy, lập tức bị thủng một lỗ, xung quanh còn phất phơ mấy sợi nhựa của tấm bạt.
“Đi thôi!”
Triệu Ngọc hô to một tiếng, Hoa Hoa vội vàng chui ra theo cái lỗ đó, bản thân Triệu Ngọc cũng theo sát đằng sau.
Ở bên ngoài cửa hàng hoa, cơn mưa vẫn rơi như trút nước, tiếng sầm rền vang khắp bầu trời, nhưng hai người còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến mưa bão chứ? Cả hai vừa mới chui ra khỏi cửa hàng hoa, đã lập tức chạy đi như bay.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một điều khiến cho Triệu Ngọc hoàn toàn bất ngờ! Cửa hàng hoa kia thì bằng gỗ, nhưng bên ngoài lại có một bức tường cao chót vót chặn đường đi của cả hai!
Thật không ngờ cửa hàng hoa này lại được xây dựng bên trong một khoảng sân!
Chết tiệt!
Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy có người đuổi theo sau lưng, chắc gã nọ cũng chui từ lỗ thủng kia ra. Hắn liền bay đến đạp cho một cước buộc gã phải rụt trở về, đồng thời kéo tấm bạt nhựa sang bịt kín đầu một người khác, sau đó giáng xuống một cú thật mạnh!
Soạt! Mấy thanh mã tấu bỗng chốc bay ra từ trong cửa hàng, Triệu Ngọc vội nghiêng người né tránh.
Roẹt roẹt roẹt...
Âm thanh mã tấu đâm rách tấm bạt nhựa vang lên, bốn gã lưu manh chui ra khỏi cửa hàng hoa, lại tiếp tục đuổi theo chém giết Triệu Ngọc và Hoa Hoa.
Triệu Ngọc thấy vậy, đành phải kéo Hoa Hoa chạy dọc theo bức tường, định tìm một cánh cửa để thoát ra.
Nhưng hôm nay họ thật quá xui xẻo, không những không tìm được lối ra, mà ngược lại còn chui vào trong một ngõ cụt bên cạnh! Ở trong này, ngoại trừ một căn phòng có gắn cửa chống trộm thì không còn gì khác!
Khốn kiếp!
Triệu Ngọc nhìn độ cao căn phòng này rồi bước lên trước, áp sát người vào cửa chống trộm. Hắn quay sang nói với Hoa Hoa: “Đến đây, tôi đỡ cô leo lên trên nóc!”
Lúc này, nhìn thấy một đám lưu manh đang cầm mã tấu đuổi theo, Hoa Hoa lo lắng hỏi: “Anh Ngọc, tôi lên rồi còn anh thì sao?”
“Cô cứ đi lên là được! Nhanh lên!”
Triệu Ngọc hô to, Hoa Hoa vội vàng chạy tới chỗ hắn. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị nâng cô ta lên nóc phòng thì một việc không thể tưởng tượng được bỗng xảy ra. Cửa chống trộm sau lưng hắn đột ngột mở ra, bên trong truyền ra một giọng nói không được kiên nhẫn: “Này, có biết đã hơn nửa đêm rồi không? Gì thế?”
Hả!?
Triệu Ngọc và Hoa Hoa đều sửng sốt. Đằng sau cánh cửa, một người đàn ông cởi trần bước ra.
Sau khi sáu mắt nhìn nhau một lúc, gã đàn ông kia mới phát hiện trước mặt mình là một cặp nam nữ mà mình không hề quen biết. Cùng lúc đó, tiếng hò hét vang đến tận trời của đám lưu manh truyền đến, khiến hai mắt gã đàn ông trợn tròn lên!
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc nhanh nhẹn đấm thẳng một cú vào gã ta, khiến gã ta nằm lăn quay ra đất. Sau đó, hắn chộp lấy cổ chân của gã, kéo gã vào trong sân, còn hắn và Hoa Hoa thì chui vào trong căn phòng đằng sau cánh cửa chống trộm.
Rầm rầm rầm…
Rầm rầm rầm…
Bên ngoài vang lên tiếng phá cửa ầm ĩ của đám lưu manh, nhưng cánh cửa chống trộm này rất chắc chắn, căn bản không thể nào mở ra được.
Triệu Ngọc và Hoa Hoa thoáng thở phào một hơi. Triệu Ngọc vội vàng chặn cửa chống trộm lại.
Phù…
Hắn thở hổn hển, văng tục một câu rồi mới lấy điện thoại của mình ra để gọi viện trợ.
Nhưng khi hắn vừa mở điện thoại lên, nhờ ánh sáng của màn hình, hắn chợt nhìn thấy cái gì đó.
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc giật nảy mình, vội vàng đi tìm công tắc điện. Khi tất cả bóng đèn bên trong được mở lên, hắn và Hoa Hoa đều ngẩn cả người!
Ở trên sàn nhà đầy ắp các loại chai lọ! Bên trên đống chai lọ này còn dính rất nhiều bùn đất, giống như… giống như đồ cổ vừa mới đào được!
Không phải chứ!?
Ngay lập tức, đầu Triệu Ngọc nổ tung, một ý nghĩ chợt nảy ra. Cái này… con mẹ nó đừng nói là đám người kia là dân trộm mộ đấy?