“Cái này... cái này không thể được!” Mắt Lý Tu Sinh xoay tròn, ông ta vội vàng cười cười phản đối: “Ái chà, cậu cảnh sát, cậu đừng nói đùa nữa! Thứ này chỉ để cắm hoa trưng thôi, chẳng có giá trị gì cả! Như vậy đi, tôi dẫn cậu đến tiệm hoa của tôi, ở đó có mấy bình hoa đẹp hơn cái này nhiều. Tôi cho cậu thêm hẳn mấy chậu hoa, được không?”
Nói nhảm!
Ánh mắt Triệu Ngọc lập tức chuyển sang vẻ rét lạnh. Hắn nhủ thầm, tối qua đứa cháu họ Phì Tràng của ông đã lừa mất ba trăm ngàn của tôi đấy! Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội đi lừa tiền lại, ông là chú hai, cũng nên khẳng khái một chút đi chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mỉm cười: “Ha ha ha, ông chủ Lý, ông cứ ra giá đi! Tôi thật sự rất thích cái bình này. Ông nói với vị khách kia của ông, tôi đồng ý trả gấp đôi, bảo người đó nhường lại cho tôi!”
“Không được, thật sự không được đâu mà! Chúng tôi làm ăn buôn bán, dù sao cũng phải giữ chữ tín chứ?” Lý Tu Sinh khuyên: “Cái này đã được đặt trước rồi! Không sao, nếu cậu thích, chờ tôi hai ngày nữa, tôi lại lấy cái khác về cho cậu!”
Hừ!
Triệu Ngọc thầm nhủ, vậy cũng được à? Chờ thêm hai ngày nữa, ông tìm cháu trai của ông hoặc người nào đó làm cho tôi một cái bình giả giống như đúc, như thế không phải là xong rồi à?
“Ha ha ha… được thôi!” Triệu Ngọc lắc đầu cười, sau đó vừa cẩn thận đặt bình hoa vào trong thùng giấy vừa nói với Lý Tu Sinh: “Nếu ông chủ Lý không chịu thì thôi vậy! Ừm… vừa rồi tôi nhìn thấy trong cốp sau của ông có rất nhiều hộp, nói không chừng có món đẹp hơn thì sao! Vậy để tôi đi lựa!”
Nói xong, Triệu Ngọc làm bộ muốn xuống xe.
Lý Tu Sinh sợ đến nỗi choáng váng cả người. Trong cốp sau xe của ông ta có rất nhiều đồ cổ, nếu bị Triệu Ngọc nhìn thấy, hành vi vi phạm pháp luật của ông ta sẽ bị lộ ra ngoài!
“Đừng! Đừng đừng đừng... Cậu chờ một chút, chờ một chút!” Lý Tu Sinh duỗi hai tay ra hiệu, cuống cuồng nói: “Cậu… cậu cảnh sát, cậu nghe tôi nói! Tôi có thể bán cho cậu bình hoa này, nhưng tôi phải nói rõ, món này không rẻ đâu! Tôi lấy hàng đã là một trăm năm mươi ngàn rồi, tôi...”
Ý của Lý Tu Sinh là muốn dùng giá cả để làm Triệu Ngọc nhụt chí. Nhưng Triệu Ngọc nào sợ mấy thứ này chứ, vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, tuyệt đối không để cho ông phải bù lỗ đâu! Tôi trả hai trăm ngàn, nào, mau đọc số tài khoản đi, tôi chuyển khoản cho ông!”
“Cái gì!?” Lý Tu Sinh hoàn toàn choáng váng. Ông ta chẳng thể nào ngờ nổi tên cảnh sát này lại chịu chơi như vậy.
“Thế nào, không bán đúng không?” Triệu Ngọc dụ dỗ đủ rồi, bây giờ chuyển sang uy hiếp. Hắn vừa cố ý để lộ khẩu súng của mình vừa nắm vào chốt cửa xe, nói: “Để tôi ra cốp sau xem một chút, chắc sẽ có món đẹp hơn!”
“Được, được, được… Theo ý của cậu! Bán! Tôi bán!” Lý Tu Sinh nghiến răng nói ra chữ “bán”. Bây giờ, trong lòng ông ta thật sự hận Triệu Ngọc thấu xương.
“Ừm, như vậy còn tạm được!” Triệu Ngọc hài lòng ngồi lại vào trong xe, sau đó dùng điện thoại chuyển hai trăm ngàn cho Lý Tu Sinh.
Lúc hắn chuyển khoản, mặt của Lý Tu Sinh rất khó coi. Ông ta giống hệt người câm ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng khổ vô cùng tận mà không nói ra được.
Ban đầu, ông ta cho rằng Triệu Ngọc lừa mình xong rồi thì sẽ rời đi. Nào ngờ chuyển khoản xong rồi mà hắn vẫn cứ ngồi im, lại còn bình thản buông lời châm chọc ông ta:
“Ông chủ Lý, tôi biết rõ vì sao các người lại có tiền như vậy! Chỉ cần mấy phút thôi mà ông đã kiếm được của tôi năm chục ngàn. Đám thương nhân như các người, lòng dạ đúng là quá hiểm độc! Ha ha ha...”
Câu nói của hắn khiến cho Lý Tu Sinh á khẩu không nói nên lời. Rốt cuộc là ai lời ai lỗ, trong lòng hai người đều biết rất rõ.
“Được rồi, ông muốn kiếm chút tiền thì cứ kiếm đi.” Triệu Ngọc cười xấu xa: “Tiếp theo, chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?”
“Cậu?” Lý Tu Sinh tức đến nỗi thở hổn hển: “Cậu cảnh sát, cậu đừng có quá đáng nữa được không? Giữa chúng ta có chuyện gì cần nói chứ?”
“Ông là người dễ quên như vậy sao? Chuyện trộm mộ đấy? Mấy món đồ cổ đào trộm từ mộ Thái thú kìa?” Triệu Ngọc cũng không khách sáo: “Hãy thẳng thắn với nhau đi, ông hãy nói cho tôi biết mọi chuyện từ đầu đến cuối! Ông yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc. Bây giờ tôi chỉ muốn phá án, sẽ không gây thêm phiền phức cho ông!”
“Cậu cảnh sát, cậu nghĩ oan cho tôi rồi. Tôi làm sao biết được chứ? Rốt cuộc là cậu nghe ai nói?” Lý Tu Sinh bày ra vẻ mặt vô tội: “Đúng vậy! Tôi có chút hiểu biết về đồ cổ, cũng có một số người bạn cho tôi xem vài món này món kia. Nhưng những chuyện trộm mộ, thật sự không liên quan đến tôi!”
“Haiz! Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu: “Ông chủ Lý, mặc dù tôi là cảnh sát, nhưng đâu phải cảnh sát nào cũng giống nhau! Ông hãy suy nghĩ kỹ lại xem, vì sao tôi lại leo lên xe của ông?”
“Ừm...” Lý Tu Sinh không ngốc, tất nhiên có thể hiểu được lời nói của Triệu Ngọc, người ta là có chuẩn bị mà đến.
“Thôi, nói với ông thế này vậy!” Triệu Ngọc nói: “Tôi chỉ là đoán mò, không có chứng cứ rõ ràng. Tôi nói đúng hay không, trong lòng ông tự biết! Tôi đoán ông làm ăn buôn bán lớn như vậy, thế thì nhất định phải có một nhà kho an toàn đúng không? Ông là người khôn khéo, đương nhiên sẽ không thể giống thằng cháu họ thừa chất béo của mình, xây nhà kho ngay trong cửa tiệm hoa, đúng không?”
“Mà tất nhiên cũng không phải trong nhà, bởi cảnh sát sẽ đến điều tra!”
“Lẽ nào là quầy bán quà vặt ở đầu đường? Không không không... nơi đó chỉ có thể giấu được một số món quan trọng, không thể làm nhà kho được!”
“Như vậy… nhà kho ở đâu? Haiz, ông chủ Lý, tôi hỏi ông, rốt cuộc nhà kho của ông ở đâu thế?”
Trong lúc Triệu Ngọc liến thoắng liên mồm, Lý Tu Sinh cứ đơ ra như khúc gỗ, bởi vì câu nào của hắn cũng đâm trúng điểm yếu của ông ta.
“A… Ông cũng không biết sao?” Triệu Ngọc cười nham hiểm: “Ông không biết cũng không sao. Hôm qua khi tôi thẩm vấn cháu của ông, phát hiện miệng của tên mập đó không kín lắm! Mẹ nó, tôi hỏi cái gì là anh ta nói cái nấy ngay, khiến tôi phải tức giận luôn mà! Làm hại chúng tôi không thể ‘thẩm vấn’ anh ta một trận ra trò!”
“Không dám gạt ông, trước đó, chúng tôi chủ yếu thẩm vấn anh ta về phương diện làm hàng giả. Ha ha... Ông nói xem, nếu như tôi chuyển trọng tâm tập trung vào chú hai của anh ta, liệu tôi có thể lập được công lớn hay không?”
Tuy lời nói của Triệu Ngọc rất khó hiểu, nhưng khi lọt vào tai Lý Tu Sinh lại giống như âm thanh bén nhọn, chói tai vang vọng cả núi sông!
Lý Tu Sinh giống như đang cõng tảng đá nặng ngàn cân, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống như mưa.
“Hừ...” Thời gian của Triệu Ngọc không nhiều, hắn không muốn nhiều lời với ông ta nữa, bèn tung ra chiêu tất sát* của mình: “À… Tôi hiểu rồi, Phì Tràng cũng không biết nhà kho của ông ở đâu! Ha ha ha, thôi quên đi, xem như tôi mạo muội! Ừm,… Tạm biệt...” Nói xong, Triệu Ngọc ôm bình hoa định mở cửa xe bước xuống.
* Chiêu tất sát: khi tung chiêu này ra thì kẻ địch chắc chắn sẽ chết.
“Khoan! Khoan đã…. Cậu cảnh sát, xin cậu dừng bước, xin dừng bước…” Lý Tu Sinh đúng là bị dọa, vội vàng ngăn cản Triệu Ngọc: “Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, từ từ nói mà…”
“Được!” Triệu Ngọc chỉ vào đồng hồ: “Tôi nhấn mạnh cho ông biết, chuyện mà tôi muốn hoàn thành nhất lúc này chính là phá cho được vụ án giết người nơi mộ cổ! Còn chuyện của ông, tôi sẽ không quan tâm! Tôi có thể cam đoan, nếu ông giúp được tôi, về sau tôi sẽ cố gắng không đến mua bình hoa của ông nữa!”
Ực ực…
Nghe Triệu Ngọc nói như thế, Lý Tu Sinh giống như bị tê liệt. Chỉ một bình hoa này thôi đã tốn hết mấy triệu, vậy mà về sau hắn còn định đến mua nữa à? Như vậy khác nào muốn lấy mạng ông ta chứ?
“Cậu cảnh sát, tôi sẽ nói cho cậu biết!” Lý Tu Sinh khó khăn nói: “Tôi có thể dùng tài sản và tính mạng của mình để bảo đảm, tôi tuyệt đối không có liên quan gì đến vụ án mộ cổ đó! Cho đến bây giờ, tôi không nghe được bất luận tin tức nào liên quan đến những món đồ cổ trong mộ Thái thú, cũng chẳng có ai liên lạc với tôi, nhờ tôi giám định giùm bọn họ cái gì cả! Những lời tôi nói đều là thật!”
Triệu Ngọc hiểu từ “giám định” mà Lý Tu Sinh nói là gì. Đó chẳng qua chỉ là một bức bình phong mà thôi, trên thực tế, nó phải thay đổi thành “thu hàng” mới đúng!
Phù…
Triệu Ngọc thở ra một hơi, nhìn chăm chú vào mắt Lý Tu Sinh. Hắn muốn quan sát xem có phải ông ta đang nói dối hay không.
Đồng thời, trong lòng Triệu Ngọc cũng cảm thấy hơi hối hận, hắn không nên dùng máy phát hiện nói dối trên người Phì Tràng.
“Cậu cảnh sát, tôi đồng ý với cậu!” Lý Tu Sinh giơ hai tay lên, thề thốt: “Một khi có tin tức liên quan đến đồ cổ của mộ Thái thú, tôi nhất định sẽ báo cho cậu biết đầu tiên, được không?”
“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu cười nói: “Ngoại trừ điều này, ông cũng phải nói cho tôi biết, ông nghĩ sao về vụ án giết người trong mộ cổ này? Ông cảm thấy, bên trong những người mà ông quen biết, có ai có bản lĩnh như vậy không?”