Các nhân viên điều tra chẳng phải kẻ ngốc, tất nhiên họ đã nhìn ra được chút gì đó trong mối quan hệ mờ ám giữa Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Nhưng bọn họ ai cũng quý cái mạng sống của mình, một người là Thiên vương cuồng bạo, một người là nữ trung hào kiệt, ai dám ăn nói linh tinh, lén lút đồn thổi chứ?
Còn không phải sao? Mới sáng sớm, khi nhóm nhân viên điều tra đầu tiên đến thay ca, nhìn thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh cô nam quả nữ ở chung một phòng, tất cả đều cúi đầu làm bộ như không thấy.
Thật ra, lúc này Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ trước tấm bảng trắng, còn Miêu Anh thì nằm ngủ say ở một góc hẻo lánh còn chưa tỉnh, giữa hai người họ chẳng có tình huống gì đặc biệt. Với lại, cho dù Triệu Ngọc có ý muốn tạo ra tình huống đặc biệt, thì Miêu Anh cũng phải đồng ý mới được chứ?
Mặc dù hai người đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng vẫn không xác định quan hệ rõ ràng. Nhất là sau khi Triệu Ngọc anh dũng cứu Hoa Hoa, hiển nhiên trong lòng Miêu Anh rất bực bội.
“Tổ trưởng Triệu, sao lại có thêm một tấm bảng nữa vậy?” Đại Phi lại gần Triệu Ngọc, thấy trên bảng viết toàn là Kim Phật gì đó thì kinh ngạc hỏi: “Cái này… là sao đây? Chùa Kim Phật? Có phải là hồ sen đó không?”
Triệu Ngọc chẳng thèm để ý gì đến anh ta, hắn còn đang bận phân tích vụ án trong đầu.
Có điều, Miêu Anh nghe thấy tiếng ồn thì bỗng choàng tỉnh giấc. Cô ngáp một cái, cũng bước đến chỗ Triệu Ngọc để xem xét. Bởi vì nằm sấp ngủ suốt cả đêm nên mái tóc đầu nấm của Miêu Anh đã rối tung.
Cô vỗ vai Triệu Ngọc, hỏi: “Này, hỏi anh đấy! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Có vụ án mới à? Anh xem anh kìa, tôi bảo anh đi điều tra đồ cổ, thế mà mới đầu anh tra ra một nhóm buôn bán đồ giả, bây giờ lại vác về một truyền thuyết giang hồ. Có phải là đặc sắc quá rồi không?”
Triệu Ngọc bị Miêu Anh vỗ một cái thì giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Hắn vội vàng kể rõ lại cho mọi người nghe về những thông tin mới nhất mà hắn vừa tìm ra. Đương nhiên, hắn không nhắc gì đến Lý Tu Sinh cả.
Mấy cảnh sát nghe xong, cảm thấy càng khó tin hơn cả Triệu Ngọc lúc trước. Mọi người lắc đầu liên tục, hầu như không ai tin loại truyền thuyết này là có thật!
“Tượng Phật mà các chùa miếu cung phụng đều rất to!” Tiểu Lưu là người đầu tiên nói ra suy nghĩ của mình: “Dùng vàng để đúc tượng Phật mà cũng được à? Đừng nói là mười hai tượng, một tượng thôi cũng không chịu nổi rồi. Ngay cả Hoàng đế cũng chưa chắc đúc ra được!”
“Cậu đúng là đồ ngốc!” Lương Hoan phản bác: “Ai nói cậu phải đúc tượng Phật lớn? Tượng nhỏ cũng có thể mang đi thờ cúng mà! To cỡ nắm tay thế này là được rồi, không phải à? Có điều tôi thấy… truyền thuyết này mông lung quá, không có tư liệu lịch sử chính xác ghi chép lại!”
“Các người chưa đến chùa Kim Phật lần nào sao?” Đại Phi nói: “Đâu có thấy tượng Phật bằng đá mạ vàng gì trong đó đâu? Chỉ có mấy pho tượng khổng lồ trong đại điện thôi! Bạn gái tôi còn từng đến đó quỳ lạy nữa mà!”
“Thôi đi!” Lương Hoan xua tay: “Chùa Kim Phật đã bị phá hoại hư hỏng không biết bao nhiêu lần! Mấy cái mà cậu nói toàn là sau này mới được xây dựng thôi, ngay cả hình dáng cũng không giống lúc trước! Chắc ở đó chỉ còn mỗi cái hồ sen là may ra có từ thời cổ đại, nhưng cũng bị tổn hại khá nhiều!”
“Thật đáng tiếc...” Đột nhiên Miêu Anh khoanh tay lại, nói: “Tôi nghe nói Đội Cảnh sát Hình sự thành phố đã lục soát phòng làm việc và nhà riêng của ba vị chuyên gia, nhưng cũng không tìm được manh mối gì! Căn cứ theo những gì người nhà bọn họ khai báo, trước khi đi, ba người bọn họ đều chuẩn bị vali thật to! Bây giờ đang là mùa hè, có cần mang nhiều quần áo đến thế không? Tôi đoán chắc bên trong là tài liệu!”
“Nếu chúng ta có thể biết được những tài liệu đó là gì, có lẽ chúng ta sẽ có câu trả lời cho việc có phải bọn họ đang tìm kiếm tượng Phật bằng vàng hay không!” Sau khi Miêu Anh nói xong, không đợi mọi người phát biểu ý kiến, cô lại nói tiếp: “Hay là… để tôi hỏi lại người bạn kia của tôi, xem có thể tìm kiếm được thứ gì liên quan đến tượng Phật bằng vàng trong tư liệu hay không? Không được… tôi mà hỏi thì mấy phân cục khác cũng sẽ biết mất! Tôi thấy… tôi vẫn nên đích thân đi một chuyến thì hay hơn! Triệu Ngọc, anh có làm gì không, đi với tôi nhé?”
“Không!” Triệu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng, nói: “Hình như… tôi vẫn còn có chỗ chưa được rõ ràng… Tôi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được...”
“Được rồi, đại thám tử! Tôi cũng cần phải về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo khác...” Miêu Anh gật đầu, nói: “Tôi đi một mình! Bên này mọi người có tin tức gì, đừng quên kịp thời thông báo cho tôi biết!”
Nói xong, cô bàn giao lại một số công việc cho các nhân viên điều tra rồi mới rời khỏi văn phòng.
Mãi đến khi cô đã rời đi được hơn mười phút rồi, Triệu Ngọc mới bỗng nhiên vỗ đùi một cái thật mạnh, phát ra tiếng “trời ạ” đầy tiếc nuối!
Các nhân viên điều tra tưởng Triệu Ngọc có phát hiện gì kinh người, vội vàng đến gần hỏi.
Nhưng Triệu Ngọc nào có nghĩ đến tình tiết vụ án gì, chẳng qua hắn chợt nhớ đến quẻ bói mình mở ngày hôm nay là quẻ Cấn Khảm!
Khảm đại diện cho phụ nữ, vừa rồi Miêu Anh nói về nhà tắm rửa thay quần áo gì đó, đây không phải là cơ hội tốt để hắn thân thiết với nữ thần hơn sao?
Bà mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc lại vỗ cái “bốp” lên trán mình, hối hận không thôi. Lúc nãy hắn mải suy nghĩ tình tiết của vụ án đến nỗi bỏ qua chuyện tốt nhường này, đúng là không nên mà!
Nhưng chiếc Phaeton chạy rất nhanh, bây giờ Miêu Anh đã sớm đi xa, có đuổi theo cũng vô ích!
Chẳng còn cách nào khác, Triệu Ngọc đành tiếp tục suy nghĩ về vụ án, xem có thể thu hoạch được gì từ trên quẻ Cấn hay không?
Nhưng nghiên cứu suốt cả một thời gian dài như vậy mà hắn cũng không phát hiện thêm bất cứ gì khác nữa. Đến lúc này mà hắn vẫn chưa đoán ra mục đích của đám trộm mộ và ba vị chuyên gia là gì?
Mà không đoán ra được mục đích thì lại càng không thể rút ra kết luận gì về chuyện tượng Phật được.
Với lại, cho dù có thể xác định được chuyện tượng Phật, thì cũng không cách nào tra được hướng đi của đám trộm mộ và hai vị chuyên gia.
Cái này… phải làm sao bây giờ?
Hôm nay hắn mở được quẻ Cấn đấy, đừng nói là một ít đột phá cũng không có chứ?
Càng nghĩ, Triệu Ngọc càng cảm thấy là mình phải liên lạc với “cố vấn riêng” Lý Tu Sinh, xem vị đại sư giới đồ cổ chợ đen này có nghĩ ra được ý tưởng gì mới hay không?
Hiện giờ máy quay tàng hình mà hắn gắn trên người ông ta vẫn còn đang hoạt động! Sau khi mở ra, hắn bất ngờ nhìn thấy Lý Tu Sinh đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên mu bàn tay còn đang găm kim. Ông ta bị bệnh rồi!
Mẹ nó!
Triệu Ngọc chán nản. Xem ra sau khi trải qua một ngày quá bận rộn, cộng thêm bị Triệu Ngọc lừa đảo và làm kinh hãi, ông Lý này đã chính thức ngã bệnh!
Chuyện này...
Triệu Ngọc vừa mới cầm điện thoại lên, lại đành phải buông xuống, không thể nào gọi cho ông ta được nữa.
Chậc chậc...
Kế tiếp hắn phải điều tra như thế nào đây?
Triệu Ngọc biết, bởi vì Phó Kiếm Tinh tìm được đồ cổ bị mất trộm, cho nên Cục Cảnh sát thành phố đã trao cho phân cục Mạt Dương quyền hạn đặc biệt, để bọn họ toàn quyền phụ trách điều tra hướng đi của đám trộm mộ, các phân cục khác không được nhúng tay!
Mặc dù không được nhúng tay, nhưng vẫn được biết tiến triển của vụ án.
Đám người Phó Kiếm Tinh sử dụng biện pháp tiến hành đồng thời từ hai hướng, một mặt truy lùng những nghi phạm thông qua các camera an ninh ở gần địa điểm giấu đồ, mặt khác nghe ngóng thông tin của đám người đó qua các đường dây thu mua đồ cổ.
Thế nhưng, thời gian trôi qua lâu như vậy mà họ vẫn không có tiến triển gì, chắc hẳn bọn họ cũng đang gặp phiền phức nào đó.
Từ đó có thể thấy, đám trộm mộ này tuyệt đối không phải người bình thường! Chẳng những chúng rất lợi hại trong việc trộm mộ, mà còn có năng lực tránh theo dõi nhất định, cực kỳ khó đối phó!
Ngay cả Phó Kiếm Tinh cũng không giải quyết được, vậy thì Triệu Ngọc hắn lại càng chẳng thể nhúng tay!
Cho nên, muốn bắt được đám người đó, hắn phải mở ra một con đường riêng cho mình! Nhưng quan trọng là con đường nào dành cho hắn đây?
Thật không ngờ, sau một lúc suy tới nghĩ lui, Triệu Ngọc đã nghĩ ra được một biện pháp, tuy rằng đây không hẳn là một biện pháp!