Cuồng Thám

Chương 386: Chương 386BÍ MẬT CỦA HỒ SEN





Quản lý khu du lịch nhanh chóng gọi hai người bảo vệ trực vào đêm đó và các nhân viên phụ trách chăm sóc hoa sen đến đây.

Dường như hai người bảo vệ cảm thấy chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng cả, cho nên họ thú nhận hành vi thất trách của mình một cách hết sức thẳng thắn. Họ thừa nhận đêm đó quả thực đã ngủ say trong phòng bảo vệ!

Đêm đó hai người bọn họ không hề đi tuần, cũng không theo dõi camera giám sát, ngủ một giấc đến tận rạng sáng.

Lương Hoan lại nhiều lần ngầm ám chỉ, hỏi bọn họ liệu hôm đó có tình huống “đặc biệt” nào hay không? Thế nhưng hai người luôn khẳng định mình đã ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì khác!

Nghe đến đó, quản lý khu du lịch không nhịn được nữa, lập tức mắng cho hai người bảo vệ một trận, bảo rằng ngủ vào buổi tối cũng không sao, những người bảo vệ khác đều ngủ, nhưng ít nhất thì người ta cũng đi tuần tra một hai lần, mà mấy người vừa nằm xuống liền ngủ, quả thực là lười đến chết!

Sau khi mắng xong, Triệu Ngọc nhờ bọn họ đưa mình đến hồ sen để kiểm tra một chút.

Trên đường đi tới đó, một nhân viên lâu năm ở đây giải thích tình huống khi ấy cho Triệu Ngọc nghe. Anh ta nói rằng sáng sớm hôm đó anh ta đã thấy mấy bông hoa sen có vẻ là lạ rồi. Khi ấy, anh ta chuẩn bị đi vớt rác trong hồ ra, nhưng lại bỗng nhiên phát hiện dường như rất nhiều hoa sen đã bị người ta đụng vào, cành lá nghiêng ngả hết cả!

“Tối hôm đó không có gió không có mưa.” Người nọ nói với vẻ chắc chắn: “Không thể nào là do tự nhiên được. Những đóa sen kia không chỉ bị di chuyển vị trí, mà rất nhiều cánh hoa còn bị rơi ra, trông rất lộn xộn! À… Sau đó, mấy người chúng tôi xuống dưới kiểm tra còn phát hiện ra một chuyện!”

Nghe thấy anh ta nói vậy, quản lý hơi sững sờ: “Anh Tưởng, anh có ý gì? Lại phát hiện ra cái gì nữa? Sao tôi chưa từng nghe anh nói đến?”

“Ừm… Nước… Mực nước không giống như trước!” Nhân viên lâu năm nhíu mày nói: “Lúc đó, mực nước trong hồ sen thấp hơn trước đây khoảng một mét, có thể nhìn thấy được đường hằn của mực nước trước đó một cách rõ ràng!”

“A?” Quản lý nhíu mày lần nữa: “Có phải mấy ngày nay mấy người đã hút nước trong hồ đi không? Ít nước thì đương nhiên sen sẽ nghiêng ngả thôi?”

“Đâu có đâu? Máy hút nước còn đang ở trong nhà kho kìa! Không hề bị di chuyển! Hơn nữa, chúng tôi không chỉ không hút, mà sau đó còn phải bơm thêm nước nữa là!” Người nọ trả lời.

Đường đi không xa, trong lúc mọi người nói chuyện với nhau thì đã đi đến bên cạnh hồ sen trước tháp Kim Phật.

Diện tích hồ sen cổ này cũng không lớn lắm, nhìn từ trên xuống trông giống số 8, chính giữa còn có một cây cầu nhỏ bắc qua để ngắm hoa sen. Nước trong ao rất đục nên không nhìn thấy rốt cuộc ao sâu bao nhiêu.

Có điều, quả thực là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tuy rằng nước trong ao vẩn đục, thế nhưng hoa sen trong đó lại đua nhau khoe sắc, vô cùng đẹp đẽ!

Triệu Ngọc ngồi xổm bên cạnh hồ, đầu tiên là nhìn tháp Phật đối diện và chùa miếu ở bên kia, sau đó mới cúi đầu, kiểm tra hồ sen một cách nghiêm túc và cẩn thận.

“Nước trong hồ sâu bao nhiêu?” Triệu Ngọc nhìn một lát rồi bỗng nhiên hỏi.

“Không đồng đều!” Người nhân viên lâu năm trả lời ngay: “Vị trí ở chính giữa là sâu nhất, có chỗ sâu đến một mét năm, nhưng đa số là không đến một mét!”

“Dưới đáy hồ là cái gì?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Ừm… Bùn thôi?” Người nọ nghi hoặc: “Còn có cái gì nữa chứ?”

“Có cá!” Quản lý vội vã tiếp lời: “Cá chép to, phải đến mấy chục con đó! Cảnh sát, lẽ nào… ý của anh là có người trộm cá sao?”

“Quản lý, cá này không phải là giống cá chép quý, được bao nhiêu tiền chứ?” Nhân viên lâu năm lắc đầu nói: “Đều là cá chép, cá trích mà khách hành hương đến đây phóng sinh. Còn có cả rùa đen nữa kìa!”

“Tiểu Triệu, cậu đang nghĩ cái gì thế! Ở trong nước…” Ánh mắt mà Lương Hoan đang dùng để nhìn Triệu Ngọc, hoàn toàn là ánh mắt khi nhìn bệnh nhân tâm thần.

“Anh Lương, anh lập tức giúp tôi tìm người điều tra đồng hồ điện của chùa Kim Phật.” Triệu Ngọc nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Cho tôi biết chi tiết về lượng điện sử dụng trong gần một tháng nay!”

“Cái gì? Kiểm tra tiền điện? Cậu…” Lương Hoan hiểu rõ ý của Triệu Ngọc, vội vã nói: “Lẽ nào cậu hoài nghi có người đã hút nước trong ao? Chuyện này… có thể xảy ra sao?”

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!” Triệu Ngọc hét lên một tiếng. Hiển nhiên Lương Hoan không dám chọc hắn, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

“Đợi một chút!” Nào ngờ, quản lý khu du lịch chợt ngăn Lương Hoan lại, nói: “Kế toán của chúng tôi có bảng kê chi tiết sử dụng điện! Tôi đã nhìn thấy trong điện thoại di động của cô ấy có app của công ty điện lực, vừa mở ra là có thể nhìn thấy hóa đơn! Mấy người… đợi một chút!”

Nói xong, anh ta liền đứng dậy gọi điện thoại, đồng thời còn liên tục vẫy tay về phía rừng cây bên phải.

Triệu Ngọc nhìn theo tay của anh ta, lúc này mới nhìn thấy, hóa ra ở chỗ sâu trong rừng có một dãy các căn nhà nhỏ đẹp đẽ, hẳn là khu vực làm việc của khu du lịch.

“Kế toán Vương, mau lên, cô đến đây một lát, bên đây có cảnh sát cần kiểm tra một số thứ!” Vì muốn làm cho người ở đằng xa thấy rõ, quản lý còn kiễng chân lên: “Đúng, tôi ở bên cạnh hồ sen, nhìn thấy tôi chưa? Được rồi…”

Nói xong, anh ta cúp điện thoại rồi nói với đám người Triệu Ngọc: “Tới rồi, tới rồi, vừa mở điện thoại lên, tiền nước tiền điện gì đó, chỉ cần xem là biết ngay!”

Chẳng bao lâu sau, một cô gái có thân thể đẫy đà cầm điện thoại di động đi đến trước mặt mọi người. Dưới sự ra hiệu của quản lý, cô ta lập tức mở ứng dụng trong điện thoại lên.

Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa kịp nhìn kỹ, quản lý khu du lịch đã sửng sốt thốt lên: “Trời ạ, sao mà nhiều tiền điện vậy? Điên hết rồi sao?”

Khi đám người Triệu Ngọc nhìn lại, tất cả đều cảm thấy rất lạ. Bởi vì căn cứ theo hững gì trong bảng kê hiển thị, vào ngày video giám sát bị đánh tráo, lượng điện mà khu du lịch sử dụng rõ ràng đã vượt xa lượng điện của những ngày bình thường.

Rõ ràng hôm đó trong khu du lịch đã sử dụng thiết bị điện có công suất lớn.

Ngoài ra, đồng hồ nước cũng giống như vậy. Trong cùng một ngày, lượng nước sử dụng đã đạt đến giá trị cao nhất, vượt xa lúc bình thường.

“Không thể nào?” Lần này, Lương Hoan cũng phải ngẩn ra: “Chẳng lẽ buổi tối có người chạy đến đây, hút khô nước trong hồ, sau đó lại bơm nước mới vào? Bọn họ là bệnh nhân tâm thần, hay là… hay là muốn tìm thứ gì đó trong hồ? Lẽ nào…”

Trong giây lát, Lương Hoan sực nhớ đến những pho tượng Phật bằng vàng. Anh ta vội vàng đè cánh tay của Triệu Ngọc lại, ý là đang hỏi dò hắn, chẳng lẽ mười hai pho tượng kia được giấu trong hồ sen cổ này hay sao?

“Không thể nào!?” Lúc này, người bảo vệ có vẻ chất phác ở bên cạnh gãi đầu: “Trước đây tôi đã từng thấy việc bơm nước vào trong ao rồi, ầm ĩ vô cùng. Nếu nửa đêm có tiếng động lớn như vậy, sao chúng tôi có thể không biết được chứ? Chuyện này… Đây hẳn là có người nào đó đang giở trò đùa dai nhỉ?”

“Không thể nào!” Người nhân viên lâu năm cũng nói: “Trước đây khi tu sửa cũng đã hút nước rồi, đừng thấy cái hồ này không lớn, thế nhưng nếu muốn dùng một cái máy hút nước để hút cạn nước trong hồ, cần ít nhất hai ngày hai đêm mới được!”

“Không!” Ai ngờ kế toán Vương bỗng nhiên lên tiếng: “Dùng lượng điện lớn như vậy, sao có thể là một cái máy bơm nước được? Nhìn trị số này, ít nhất cũng phải bảy tám cái máy ấy chứ?”

“Cũng có thể…” Lương Hoan lại trở nên rất hưng phấn. Anh ta chỉ vào hồ sen rồi suy đoán: “Bọn họ cũng không cần phải hút cạn nước, chỉ cần hút một phần là được! Chắc chắn bọn họ đang tìm thứ gì đó dưới đáy hồ! Quản lý à.” Lương Hoan quay đầu hỏi quản lý khu du lịch: “Ở chỗ mấy người có hướng dẫn viên lâu năm hoặc chuyên gia gì không? Nhanh chóng hỏi xem rốt cuộc ở dưới đáy hồ có thứ gì đi?”

“Ồ! Được! Được!” Quản lý khu du lịch ý thức được chuyện này rất quan trọng, đầu đổ đầy mồ hôi.

“Được rồi, không cần lãng phí sức lực như thế!” Triệu Ngọc ngăn quản lý khu du lịch lại rồi nói với mọi người: “Nhanh lên, lấy tất cả các máy bơm nước ra đây, chúng ta lại hút một lần nữa xem! Nói không chừng khi hút cạn nước thì sẽ hiểu ngay thôi!!!”

— QUẢNG CÁO —