“Anh Điền, bây giờ phải làm sao đây?” Trong rừng cây, Vương Thái Minh dìu Điền Đông Dân, hoang mang lo sợ hỏi: “Chúng ta có nên tranh thủ chạy luôn không?”
“Tôi... tôi không chạy nổi nữa, quả thực không chạy nổi nữa!” Điền Đông Dân lau vết máu trên trán mình: “Ông còn đi được không? Đi được thì mau đi đi!”
“Nói cái gì thế? Sao tôi có thể vứt bỏ ông vào lúc này được cơ chứ?” Vương Thái Minh dùng sức kéo cánh tay Điền Đông Dân, muốn đỡ ông ta dậy.
Ai ngờ, trong rừng cây đằng trước bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai ông cụ giật bắn người, vội vã im thin thít, thậm chí còn nín thở.
Ba giây sau, một tên trộm mộ cầm theo súng săn đột ngột xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Wow! Chộp được hai thằng già này rồi!” Tên trộm mộ lập tức nhắm súng săn vào đầu Vương Thái Minh, nói: “Chào nhé! Sau này đừng nhớ tao nha!”
Soạt...
Gã vừa dứt lời thì ở phía bên kia cánh rừng đột nhiên có một người vọt ra. Người này chẳng khác nào một con trâu điên, vừa mới xông ra liền dùng đầu húc thẳng vào hông tên trộm mộ, sau đó dùng hai tay nhấc bổng gã lên cao!
Tên trộm mộ kinh hãi định bóp cò súng, nhưng còn chưa kịp cầm vững súng thì đã bị người này ném trúng vào một cây đại thụ!
A...
Tên trộm mộ rên rỉ, cảm thấy cơ thể mình như đã đứt lìa thành hai khúc, đau đến nỗi muốn ngất xỉu luôn.
“Bà mẹ nhà mày!” Người vừa đến gào lên một tiếng, giẫm mạnh chân lên mặt tên trộm mộ hai phát.
Hiển nhiên, người vừa chửi “bà mẹ nhà mày” không phải ai khác mà chính là Triệu Ngọc. Hắn vốn còn định đạp thêm phát thứ ba, thế nhưng máy dò xét trong đầu lại bỗng hiện lên một tín hiện điện thoại khác.
Hắn vội cúi xuống nhặt cây súng săn trên đất lên, cũng không kịp bóp cò mà dùng luôn báng súng đập thẳng ra đằng sau cây đại thụ!
Quả nhiên ở sau thân cây lại có một tên trộm mộ khác lao ra, thế nhưng đòn đánh hung bạo của Triệu Ngọc lại hơi sớm chút, báng súng quét qua trước mặt người này, vừa vặn đập vào thân cây bên cạnh!
Rắc!
Súng săn bị gãy ra thành từng khúc, tên trộm mộ kia vội vàng giơ súng lục lên, định bắn Triệu Ngọc.
“Hây a!”
Nào ngờ ngay lúc này, một tiếng quát hung tợn chợt vang lên, cú đá gió lốc của Miêu Anh vùn vụt bay tới, đá trúng ngay giữa mặt gã ta. Gã lập tức văng ra ngoài giống như đạn đại bác bay trên trời, đụng trúng thân cây rồi mới rơi bộp xuống đất!
Triệu Ngọc lại tặng cho gã thêm hai cú đạp, mà cả hai cú đều đạp bằng gót chân, khiến gương mặt gã ta biến dạng hẳn!
Miêu Anh nhặt cây súng lục bị rơi trên mặt đất của gã, nhắm vào một chỗ nào đó trong rừng cây. Về phần Triệu Ngọc, hắn xem máy dò xét rồi lập tức nói nhỏ với cô: “Ngay phía trước có hai người, có lẽ đang ở chỗ lều của chúng ta! Chúng ta lượn ra đằng sau bọn chúng!”
Miêu Anh gật đầu, hai người liền đi vòng qua chỗ rừng cây rậm rạp.
Có điều, đối phương cũng đang di chuyển. Hai người họ lòng vòng một lúc, vậy mà đối phương lại vẫn luôn ẩn nấp sau một tảng đá lớn vừa rớt xuống sau vụ nổ khi nãy.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nhỏ giọng chửi một tiếng. Hắn dùng tay ra hiệu với Miêu Anh trước, sau đó liền giậm chân một cái, lao thẳng đến chỗ tảng đá kia.
Tên trộm mộ nấp sau tảng đá trông thấy Triệu Ngọc xông tới, lập tức nổ súng bắn. Nhưng trước lúc đó, Triệu Ngọc đã lộn người, lăn vào trong rừng cây bên kia.
Mà trong khoảnh khắc khi Triệu Ngọc thu hút mục tiêu, Miêu Anh nhảy lên từ trên một thân cây bị đổ nghiêng, sau đó tung người nhảy lên tảng đá lớn nơi tên trộm mộ đang nấp.
Pằng... pằng...
Sau hai phát súng sạch sẽ gọn gàng, hai tên trộm nấp sau tảng đá lớn cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Pằng...
Tiếng súng lại vang lên, có ai đó nhắm về hướng Miêu Anh đang đứng trên tảng đá mà nã một phát súng. Song, cô đã xoay người nhảy xuống từ trước, tránh né viên đạn.
Đoàng...
Pằng...
Theo những tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng, lại có thêm hai tên trộm mộ xuất hiện từ hai bên trái phải của Miêu Anh, định cùng nhau vây đánh cô.
Cô nổ súng phản kích lại, đôi bên cùng tiến vào trận đấu súng đầy gay cấn.
Hiển nhiên Triệu Ngọc không thể để Miêu Anh bị vây đánh như thế. Hắn xông đến chỗ một gã cách mình gần nhất, thế nhưng trong tay gã ta là một cây súng trường với uy lực rất lớn, hiện đang ầm ầm nổ súng hướng về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không còn cách nào khác, lại phải lui về. Khẩu súng ngắn ổ xoay mà hắn lấy được lúc trước đã bị mất trong lúc tránh né tảng đá khổng lồ kia rồi!
“A..”
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc tránh vào trong bụi cây, tên Đại Ngưu lúc trước bị Miêu Anh dùng dùi cui điện giật cho hôn mê lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Trong tay Đại Ngưu cũng không có súng mà chỉ có một con dao nhỏ. Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, gã ta liền cầm dao xông tới.
“Bà mẹ nó chứ!” Lúc này Triệu Ngọc đang sốt ruột muốn cứu Miêu Anh. Khi nhìn thấy Đại Ngưu cao to xông tới, hắn bèn nhặt một hòn đá ở dưới đất lên, ném vào mặt gã ta.
“Á!?” Đại Ngưu kinh hãi, vội dùng cánh tay che mặt.
Hòn đá đập vào cánh tay gã ta, đau đến mức khiến gã ta nhe răng nhếch miệng. Mà một thằng nhóc trẻ tuổi non tay như gã thì sao mà đấu lại được Triệu Ngọc đa mưu túc trí cơ chứ.
Triệu Ngọc cũng không lao ra ngoài, hắn đợi đến khi Đại Ngưu hạ cánh tay xuống thì mới ném nắm cát mà mình cầm sẵn trong tay vào mặt gã.
“A...” Chiêu này khiến Đại Ngưu hoàn toàn ngây ngốc, từ xưa đến giờ gã chưa từng thấy kiểu đánh nhau như này. Đất cát vừa rơi vào mắt, tầm nhìn của gã lập tức mờ ảo chẳng thể trông thấy gì!
Lúc này Triệu Ngọc mới xông tới đấm một phát vào mặt Đại Ngưu, khiến gã choáng váng cả đầu. Hắn cướp con dao của gã rồi khom người xuống, khiêng thân thể cao to của Đại Ngưu lên.
“Hây a!”
Triệu Ngọc cứ thế mà khiêng một người sống sờ sờ như vậy lao ra khỏi rừng, chạy tới chỗ tên trộm mộ đang vây đánh Miêu Anh.
Tên trộm mộ đó bỗng nhìn thấy Triệu Ngọc xông tới, vốn định nổ súng bắn nhưng lại thấy Triệu Ngọc dùng Đại Ngưu chắn trước người nên thoáng do dự.
Kết quả, trong khoảnh khắc do dự ngắn ngủi đó, Miêu Anh bắn ra một phát súng, trúng ngay bả vai gã!
Bộp bộp!
Súng trường rơi xuống đất, gã ta đau đến mức kêu thảm...
Người bên này vừa ngã xuống, Triệu Ngọc lập tức ném Đại Ngưu lên người gã ta. Một tiếng “bịch” vang lên, hai kẻ đó đụng vào nhau bất tỉnh nhân sự!
Pằng pằng...
Lúc này, tiếng súng vẫn đang vang vọng ầm ĩ. Tên trộm mộ bao vây Miêu Anh ở bên còn lại đã xông đến gần, trong khi đó Miêu Anh đã bắn sạch đạn, bị chặn lại ở đằng sau tảng đá.
Triệu Ngọc thấy vậy bèn nhanh chóng chạy đến gần đó, nhặt khẩu súng trường của gã kia lên, ném tới chỗ Miêu Anh.
Có điều, Triệu Ngọc vừa ném súng qua, lại chợt cảm thấy một cơn gió thoang thoảng sau đầu mình. Hắn nhanh trí vội lăn về phía trước.
Đến khi hắn quay đầu nhìn lại, lúc này mới bất ngờ nhìn thấy, cái tên đạo trưởng tết bím tóc kia không biết chui ra từ đâu.
Trong tay gã ta không cầm gì cả, cứ như vậy tay không đứng trước mặt Triệu Ngọc.
Có điều, chỉ cần nhìn mặt đạo trưởng là biết gã đang giận điên rồi. Gã không tài nào nghĩ ra được, mình đã dùng thuốc nổ rồi mà sao không nổ chết hai tên cảnh sát này, hơn nữa chúng nó còn hạ gục tất cả bọn đàn em của mình!
Có câu “kẻ thù vừa thấy nhau liền đỏ mắt”, gã đạo trưởng nhảy phắt lên, đá một cú về phía Triệu Ngọc.
Không phải chứ?
Triệu Ngọc thấy vậy thì hơi coi thường. Một là thân thể gã đạo trưởng này còm nhom gầy đét, thoạt nhìn chẳng có tí sức mạnh nào; hai là trên bả vai gã từng bị trúng đạn của Miêu Anh. Vì thế, Triệu Ngọc vốn không xem gã ra gì, lập tức xông lên trước nghênh đòn của gã.
Đạo trưởng thấy Triệu Ngọc không lui mà tiến thì thu chân lại, đổi thành quả đấm.
Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt, chụp ngay cánh tay của gã đạo trưởng! Lần này, Triệu Ngọc lại càng đắc ý hơn, nghĩ rằng mình chụp được gã là có thể đánh gã một trận tơi bời rồi.
Nhưng không ngờ gã đạo trưởng đó lại làm ra động tác mượn lực tung lực trong Thái Cực Quyền, cứ như vậy đánh bay Triệu Ngọc đang tấn công với thế vừa nhanh vừa mạnh!
Mẹ kiếp!
Chiêu thức này quá đột ngột, Triệu Ngọc suýt thì đâm sầm vào thân cây. Hắn vội dùng hai cánh tay che đi mặt mình, lúc này mới đập vào thân cây, bắn ngược trở lại.
Ngay sau đó, gã đạo trưởng kia bỗng xuất hiện ngay sau lưng hắn hệt như ma quỷ.
Triệu Ngọc vội quay người đá chân, thế nhưng gã đạo trưởng lại nhẹ nhàng né tránh cú đá rồi áp sát đến trước mặt hắn, sử dụng một động tác đẩy tay khác trong Thái Cực Quyền, đánh bay Triệu Ngọc lần nữa.
Mẹ nó!
Cùng với một lực đẩy rất mạnh, Triệu Ngọc bỗng chốc bay ngược ra ngoài, cả tấm lưng đập bốp vào thân cây...
Trong khi Triệu Ngọc đang quyết đấu với đạo trưởng thì bên phía Miêu Anh đã phân ra thắng bại. Tuy cô đã bắn hết sạch đạn, thế nhưng toàn bộ đạn của đối phương cũng đã hết!
Mà nếu đấu võ một chọi một với nhau thì tên đó đâu phải là đối thủ của Miêu Anh, chỉ thoáng chốc đã bị cô giải quyết gọn gàng!
Vì vậy, ngay sau khi tiêu diệt hết đám trộm mộ, nơi này chỉ còn thừa lại mỗi đạo trưởng. Miêu Anh thấy Triệu Ngọc bị đập vào cây thì lập tức lao tới, tung ra cú đá gió lốc thẳng đến chỗ gã ta!!