Cuồng Thám

Chương 431: Chương 431BA PHÚT





Sau khi về xe, Triệu Ngọc lấy khăn tay ra lau máu mũi của mình.

Miêu Anh ở bên cạnh thì lạnh lùng châm chọc: “Bình thường bảo luyện tập cho tốt, luyện tập cho đàng hoàng, vậy mà anh không nghe. Đấy, anh nhìn đi, mấy chiêu võ vừa rồi của anh là cái quái gì? Hết quẳng rồi lại húc! May mà những kẻ này không ra làm sao, chứ nếu gặp phải cao thủ thật sự thì anh tiêu rồi!”

“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc chẳng hề để ý, oán hận nói: “Cô không nhận ra thật hay giả bộ không nhận ra vậy? Tôi đang giúp cô xả stress mà, sao lại một mình chiếm hết được? Tôi mà đánh thật thì cô đâu còn cơ hội ra tay nữa?”

“Thôi đi, vịt chết còn cứng mỏ.” Miêu Anh bĩu môi nói: “Anh thử ngẫm lại xem trước kia tôi dạy anh thế nào? Lúc nãy gã kia gìm cổ anh, anh có thể vật sang bên cạnh sườn, hoặc cũng có thể cúi lưng vật thẳng. Vậy mà anh lại chỉ trơ mắt nhìn kẻ đối diện tặng cho mình một cú đấm! Mất mặt, thật sự quá mất mặt rồi! Sau này đừng bao giờ nói là anh học võ với tôi…”

“Làm ơn đi chị hai.” Triệu Ngọc không phục: “Chẳng lẽ cô không thấy lúc tôi bị người ta gìm cổ là vì đang bận thưởng thức dáng vẻ lúc đánh người của cô à? Tôi đang quan sát hiệu quả trị liệu đấy chứ, còn tâm trạng đâu mà đánh với chẳng đấm! Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay không gặp được Lôi Bân thấy bực bội thật đấy. Hay là... ngày mai hai chúng ta lại đến đây một chuyến?”

“Đánh trống lảng, suốt ngày chỉ biết đánh trống lảng!” Miêu Anh khinh thường le lưỡi với hắn: “Rõ ràng là năng lực của anh không bằng người ta, bị người ta đánh đến nỗi này, thế mà vẫn cứ đi kiếm cớ cho mình. Anh có biết xấu hổ không hả?”

“Nè? Cô mà còn nói như vậy nữa là tôi giận đó!” Triệu Ngọc ngồi thẳng người lại: “Sao nào? Hổ không ra oai nên tưởng tôi là mèo máy Doraemon hả? Nếu đã nói đến nước này, được thôi, cô chọn một sân trống đi, thầy trò chúng ta quyết đấu một trận! Tôi sẽ cho cô xem năng lực thật sự của tôi tài giỏi thế nào! Lúc đó đừng có trách tôi ra tay độc ác!”

“Được, anh đã thích bị đánh như vậy thì tôi sẽ chiều anh! Đi thôi!” Miêu Anh cũng ngồi thẳng người, siết nắm đấm lại để ra oai.

“OK! Cô đừng có hối hận đấy...” Triệu Ngọc quẳng cái khăn tay bị dính máu đi rồi lập tức lái xe rời khỏi đó.

...

Bốn mươi phút sau, trong phòng VIP của khách sạn Bách Lai Nhã.

Tấm chăn nhồi lông thiên nga mềm mại hơi rung lên, Miêu Anh vùng vẫy ló ra từ bên trong, mắng: “Triệu Ngọc, anh là tên tiểu nhân hèn hạ! Không phải anh muốn quyết một trận cao thấp với tôi hả? Sao lại chạy vào trong khách sạn? Lại còn vừa vào cửa đã đẩy tôi lên giường... Nè...”

Triệu Ngọc quấn quít cọ xát trên người Miêu Anh, hơn nữa còn có ý đồ muốn cởi quần áo của cô ra. Thế nhưng sức của Miêu Anh cũng không nhỏ, cô vẫn cứ lôi lôi kéo kéo giữ hắn lại, quyết không để hắn xơ múi được gì.

“Nơi này cũng rộng rãi đấy chứ?” Triệu Ngọc xấu xa cười nói: “Hơn nữa, ai nói quyết đấu thì cứ phải ở trên đất chứ, đấu trên giường cũng được mà! Đến đây đi, đội trưởng Miêu. Tôi chuẩn bị ra đòn đấy, cô phải chú ý nhé!”

Nói xong, Triệu Ngọc chui vào chăn, ôm chầm lấy Miêu Anh.

“Ha ha...” Miêu Anh bị Triệu Ngọc cù lét, vừa cười mắng vừa đập lên đầu hắn: “Tên lưu manh này, buông ra, buông ra! Lại còn dám dẫn tôi đến đây, đồ lưu manh…”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười nham hiểm: “Đội trưởng Miêu, đừng có nói như là tôi hư hỏng lắm vậy. Cô đã biết rõ tôi đến khách sạn thuê phòng, thế mà vẫn đi theo tôi... Ha ha ha... Không biết hai chúng ta ai lưu manh hơn ai đâu...”

Nói xong, Triệu Ngọc xoa tay vào nhau, ngo ngoe muốn hành động.

Giờ phút này, Triệu Ngọc cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Miêu Anh, làm sao có thể tự chủ được nữa. Hắn vươn lưỡi ra định liếm lên mặt cô.

Thế nhưng Miêu Anh lại bất thình lình lật khuỷu tay lại, túm được cổ của Triệu Ngọc. Ngay sau đó, cô xoay người một cái, đè hắn ở bên dưới mình.

“Ưm ưm...” Miệng của hắn cũng đã bị cô bịt lại nên chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm vô nghĩa.

“Triệu Ngọc! Đừng nói là chị không cho cưng cơ hội đấy!” Miêu Anh cười nói: “Thấy cái đồng hồ kia không? Trong vòng ba phút, chị đây sẽ nghĩ tất cả mọi cách để đạp cưng xuống giường, mà như thế thì cưng hết cơ hội luôn nhé! Nhưng nếu sau ba phút mà cưng còn trên giường thì... chị đây mặc cho cưng lăn qua lăn lại!”

“Ưm ưm… ưm ưm…” Triệu Ngọc lắc đầu liên tục, dường như đang muốn nói gì đó.

Miêu Anh thấy thế đành phải buông lỏng tay ra để nghe xem hắn định nói gì.

Ai ngờ, cô vừa nới tay ra thì Triệu Ngọc lập tức dùng chiêu “rùa đen rút vào vỏ”, co người lại chui xuống dưới hông cô. Ngay sau đó, hắn lại dùng chiêu “lưng gánh ngàn cân”, dùng lưng đẩy cô lên cao.

Miêu Anh bị mất trọng tâm, ngã sang một bên. Triệu Ngọc nhanh chóng bổ nhào qua, định đè chặt cô dưới thân mình. Nào ngờ động tác của cô lại rất nhanh, hắn vừa mới nhào sang thì đã thấy đầu gối cô đang co lại.



Kết quả, hắn vừa đè lên người Miêu Anh, cô lập tức duỗi thẳng chân ra đá hắn ngã lăn.

Triệu Ngọc bị văng đi rất xa, suýt chút nữa là rớt khỏi giường. Hắn nhanh chóng xoay người lại, muốn cướp lấy quyền chủ động một lần nữa. Thế nhưng tốc độ của Miêu Anh lại nhanh hơn hắn, hắn vừa quay lại thì đôi chân dài của cô đã đạp tới, hạ xuống ngay giữa mông Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc bị té xuống khỏi giường, nhưng may mà ở góc của nó có cột chống. Hắn bèn ôm chặt lấy cây cột rồi xoay một vòng, trở về một phía khác của giường.

Nhưng Miêu Anh cũng không cho hắn có thời gian thở dốc liền đá chân qua thật mạnh. Nếu hắn mà trúng cú đá này thì chắc chắn sẽ bị đá bay khỏi giường.

“Gâu!”

Không ngờ trong tình hình căng thẳng ấy, Triệu Ngọc đột nhiên phát ra một tiếng thật to như chó sủa, sau đó bay lên đón lấy cái chân dài của Miêu Anh.

Kết quả, Miêu Anh đã đá trúng Triệu Ngọc, nhưng hai tay hắn cũng ôm chặt lấy đùi của cô. Sau đó, hắn như hóa thành keo dính sắt vậy, dù Miêu Anh cố gắng giãy chân ra thế nào cũng không thể đá hắn đi được.

Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác, đành phải nâng một cái chân khác lên, giạng thẳng chân ra rồi đạp lên vai hắn bằng một tư thế không thể tưởng tượng nổi.

“A...”

Miêu Anh quắp lấy hắn lăn vài vòng, khi đã đến sát mép giường, cô bỗng dồn lực vào một chân, muốn đạp Triệu Ngọc xuống dưới giường như đạp con cóc.

Có điều Triệu Ngọc cũng rất ngoan cố. Miêu Anh đạp mãi mới đẩy hắn xuống được một chút, ngay sau đó hắn lại co người lại rồi leo lên hệt như một con cá chạch.

Hình như hắn đã hạ hết quyết tâm, cố sống cố chết ôm chặt lấy đùi của Miêu Anh, hơn nữa còn liên tục cọ mặt mình lên bắp đùi trắng như tuyết của cô.

Miêu Anh lại đạp thêm vài lần nhưng vẫn không thể nào đá văng hắn xuống giường. Vì thế, cô mở đùi ra thêm một chút rồi giẫm ngay lên đỉnh đầu của Triệu Ngọc.

“Hây...” Miêu Anh hô lên, ác độc giẫm xuống thật mạnh.

“Gâu gâu...” Triệu Ngọc vẫn cứ ương bướng chống cự, sống chết ôm đùi không buông. Đôi bên lập tức tiến vào giai đoạn giằng co.

Ba phút lướt qua trong một cái nháy mắt, chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ. Hiện giờ lòng Miêu Anh đã nóng như lửa đốt, cô không tiếp tục đạp Triệu Ngọc nữa mà bắt đầu rút chân ra, vừa đá vừa đấm vào vai và đầu Triệu Ngọc!

Bốp!

Bốp!

Cứ mỗi một cú đạp của cô lại làm hắn tụt xuống một chút! Nhưng mà Triệu Ngọc lại vô cùng ngang bướng, mỗi lần bị trượt xuống thì hắn lại bất chấp mọi gian nan, leo ngược trở lên.

Càng ngày Miêu Anh càng đấm đá hung ác hơn, mỗi lần cô đá trúng Triệu Ngọc là hắn sẽ bị tụt xuống một đoạn khá dài! Chẳng bao lâu sau, hắn chỉ có thể ôm đến cẳng chân của Miêu Anh, một phần cơ thể của hắn đã rơi xuống dưới giường.

Mấy cú đá của Miêu Anh vừa hung vừa dữ, tuy cô không dùng hết sức nhưng cũng đá đến nỗi Triệu Ngọc đầu váng mắt hoa, đau đớn không thôi. Có điều, dù đã đến nông nỗi này nhưng hắn vẫn không chịu buông tay. Cho dù hiện giờ hai tay hắn chỉ còn nắm được mắt cá chân của cô, vậy mà hắn vẫn cứ dùng hết sức túm chặt, dứt khoát không buông ra.

Lúc này đã sắp hết thời gian ba phút giao kèo, mà gần như cả người Triệu Ngọc đã rớt xuống dưới giường. Bây giờ chỉ cần Miêu Anh dùng sức đá thêm một cái, chắc chắn hắn sẽ bị rơi xuống đất!

Thế nhưng, khi nhìn thấy nhìn vẻ mặt cắn răng chịu đựng, ngoan cường bất khuất cố gắng chống cự của Triệu Ngọc, cô đâu nỡ đá cú cuối cùng này cơ chứ? Cô ngửa mặt nằm vật xuống, hai chân hơi dùng sức, nhẹ nhàng kéo Triệu Ngọc về giường.

“Ôi mẹ ơi… chu choa mẹ ơi!” Triệu Ngọc xoa xoa cái đầu còn đang trong tình trạng xoay vòng vòng của mình, nói với vẻ không biết ngượng là gì: “Đội trưởng Miêu, nói thật cho cô biết nhé, thật ra tôi còn rất nhiều tuyệt chiêu lợi hại chưa sử dụng đó! Tôi mà dùng thêm chút sức nữa, đảm bảo sẽ không... A... Ừ... Ui...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Miêu Anh đã ôm lấy gương mặt hắn rồi tặng cho hắn một nụ hôn thật sâu.

“Ừm...” Mặc dù Triệu Ngọc có cảm giác như mình bị cưỡng hôn, nhưng hắn vẫn nhanh chóng vươn hai tay ra, vội vã chạm vào cơ thể mềm mại nóng hừng hực của cô...