“Ha ha ha... Đại Hanh à, lần này mày lập được công lớn rồi!” Mẹ Triệu Ngọc lấy một cái đùi gà đưa cho chú chó: “Lại đây, cho mày cái đùi này! Mày yên tâm đi chó ngoan, sau này tao không bao giờ nói đến chuyện thịt chó nữa đâu!”
“Gâu gâu...” Trước mùi thơm hấp dẫn của đùi gà, Đại Hanh làm sao mà chịu đựng nổi. Nó liền sủa lấy lệ hai tiếng rồi ngoạm lấy cái đùi, trốn ra ngoài sân gặm.
Lúc này, trên chiếc giường trong phòng, Miêu Anh đang xử lý vết thương trên tay Triệu Ngọc. Bởi vì khi nãy hắn dùng tay không đỡ gậy sắt nên bây giờ nó đang bị sưng lên.
“Anh đó, chẳng chịu nghe em gì cả!” Miêu Anh vừa bôi thuốc lên vết thương vừa oán trách: “Nếu đánh theo kỹ thuật mà em dạy cho anh thì sao có thể bị thương được?”
“Thôi đi!” Triệu Ngọc không phục: “Nếu cứ làm theo cách của anh thì ít nhất đã xử xong trước năm phút rồi, chứ đâu có rơi vào trường hợp bị động như thế!”
“Không phải em đã nói với anh rồi sao?” Miêu Anh ca cẩm dạy dỗ hắn: “Kiểu đánh đó của anh, địch bị thương một thì mình cũng bị thương bốn năm. Thoạt nhìn thì cứ tưởng là đánh rất đã, nhưng thật ra mỗi lần như thế lại khiến chính bản thân mình bị thương! Về lâu về dài, cơ thể anh có làm bằng sắt cũng không chịu được! Vì thế, anh cần phải tiến bộ hơn!”
Xưa nay Triệu Ngọc luôn rất ngoan cố cứng đầu, nhưng khi đối mặt với những lời chỉ bảo ân cần của Miêu Anh, hắn lại không kháng cự nổi. Hắn bèn chắp tay lại, nói với vẻ hết sức thành khẩn: “Phu nhân nói chí phải! Sau này vi phu sẽ cố gắng học tập, tiến bộ từng ngày!”
“Lẻo mép!” Trước bản tính vô lại của Triệu Ngọc, Miêu Anh vừa tức giận vừa buồn cười.
“Sủi cảo đến đây...”
Cùng với tiếng gọi của chị dâu Triệu Ngọc, sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn ăn, ngoài ra còn có vài món nhắm và rượu trắng.
Cả nhà ngồi quây quần quanh bàn, thưởng thức đồ ăn, hòa thuận vui vẻ.
Trên bàn ăn, Triệu Ngọc giới thiệu lần lượt từng người trong gia đình mình với Miêu Anh. Ngoài cha mẹ, anh trai chị dâu và hai đứa cháu gái của hắn thì còn có chú hai, thím hai và một cô em họ.
“Ôi chao! Hôm nay may mà có Triệu Ngọc!” Chú hai khen ngợi nhiệt tình: “Không hổ là cảnh sát! Thực sự đã xả được cơn giận này cho nhà chúng ta! Chứ không thì hôm nay sẽ phiền phức lắm!”
“Đúng thế, đúng thế!” Thím hai cũng phụ họa theo: “Triệu Ngọc nhà chúng ta đúng là rất có triển vọng! Không chỉ làm cảnh sát điều tra lẫy lừng mà còn có thể kiếm được tiền nữa! Ôi chao, túi tiền kia làm thím sợ muốn chết!”
“Ha ha ha.” Triệu Ngọc cười nói. “Thím hai à, thím đề cao cháu quá rồi! Cháu có được thành tựu như ngày hôm nay cũng phải cám ơn thím rất nhiều! Nếu không nhờ trước đây thím suốt ngày mắng cháu là đồ tệ hại không có tương lai, cười nhạo cháu không có năng lực thì sao cháu có thể cố gắng như thế chứ?”
“Ấy? Nghe cháu nói này, ha ha ha...” Thím hai đỏ bừng cả mặt, lập tức đánh trống lảng: “Thím làm vậy không phải là cổ vũ cháu sao? Thực ra lúc đó thím đã sớm nhìn ra, sau này Triệu Ngọc nhà chúng ta nhất định là người thành đạt nhất trong họ, ha ha ha...”
“Triệu Ngọc à, đừng để trong lòng.” Chú hai của Triệu Ngọc bưng ly rượu lên, nói: “Nào, để chú hai mời cháu một ly. Trước kia thím hai cháu có làm gì không phải thì cháu hãy bỏ qua, bỏ qua đi nhé!”
“Ối!” Triệu Ngọc vội cầm ly rượu lên cụng với chú hai, nói: “Chú hai à, chú nói gì vậy! Cháu chỉ đang nói đùa với thím hai thôi! Chúng ta đều là người một nhà, sao cháu lại đi so đo mấy chuyện như thế chứ? Nào, cạn ly!”
“Ha ha ha..” Cha Triệu Ngọc cũng cười vang, nhấc ly của mình lên: “Nào, một ly này, cha cũng uống cùng! Thấy con trai mình thành đạt, cha vui lắm! Ha ha ha...”
Ba người họ cũng ly với nhau rồi uống một hơi cạn sạch.
“Vừa nãy lúc mọi người nấu cơm, cháu đã ra bên ngoài nghe ngóng một chút!” Em họ của Triệu Ngọc nói: “Nhà Lý Nhị Cẩu đã lôi con bò chết đi rồi! Chuồng bồ câu ở đầu tường nhà mình cũng đang bị dỡ xuống! Mà hả hê hơn nữa là đám người kia bị anh Ngọc đánh cho thê thảm, bây giờ đều đang nằm trong bệnh viện huyện rồi!”
“Nên như thế!” Ông Triệu lên tiếng, giọng điệu đầy chính nghĩa: “Cái này gọi là ác giả ác báo! Nhà Lý Nhị Cẩu toàn người lòng dạ xấu xa độc ác, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt! Hừ!”
“Đúng thế, đúng thế!” Em họ Triệu Ngọc hùa theo: “Hơn nữa cháu còn nghe nói, bây giờ anh Ngọc nhà mình rất nổi danh ở trong thôn chúng ta. Tất cả mọi người ai ai cũng đều đang bàn tán! Chẳng ai ngờ rằng một người trước đây lầm lì, ít nói như vậy mà hôm nay lại trở nên lợi hại đến thế! Để xem từ nay về sau còn có ai dám ức hiếp nhà chúng ta nữa không!”
“Theo chị đoán...” Chị dâu Triệu Ngọc cười nói: “Bà con cô bác ngoại trừ khen Triệu Ngọc nhà chúng ta lợi hại, chắc chắn còn hâm mộ cậu ấy có cô bạn gái xinh xắn như vậy, đúng không?” Chị ta chỉ vào Miêu Anh: “Thật sự là quá đẹp! Ngay cả chị là phụ nữ mà còn hâm mộ nữa là!”
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy!” Anh trai Triệu Ngọc phụ họa.
“Chị dâu khách sáo quá rồi!” Triệu Ngọc ôm vai Miêu Anh, nói: “Sau này cứ gọi em dâu là được!”
“Đúng thế! Đúng thế!” Anh trai Triệu Ngọc lại tiếp tục nói đệm theo.
Miêu Anh nghe họ tung hứng mà đỏ hết cả mặt. Tất cả mọi người lại cười vang đầy thoải mái...
Cả nhà ngồi quây quần với nhau, vừa ăn sủi cảo vừa uống rượu trắng. Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà, lúc bọn họ ăn gần xong thì ngoài sân bỗng vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ.
Một lát sau, có người trực tiếp đẩy cổng đi vào, còn nói gì đó với nhau.
Triệu Ngọc ngoái đầu ra nhìn, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên là vì hai trong số mấy người đi vào không ngờ lại mặc đồng phục của cảnh sát nhân dân, mà vui là bởi người dẫn bọn họ vào chính là cậu của hắn.
Mục đích chủ yếu trong chuyến về quê của hắn ngày hôm nay là lấy cuốn sách viết tay “Bát Quái Quỷ Công” của cậu hắn. Bây giờ cậu hắn tới đây, hiển nhiên là để đưa sách đến.
Tuy nhiên, gương mặt của hai vị cảnh sát nhân dân đi cùng lại sa sầm, trông có vẻ không mấy thiện ý.
“Cậu à, sao bây giờ cậu mới tới thế!” Anh trai Triệu Ngọc chạy ra ngoài đón ông ấy đầu tiên: “Cậu vào đi, sủi cảo vẫn còn nóng đấy! Cậu ăn luôn nhé... Ơ? Hai người này...”
“À, gặp ở cổng!” Cậu Triệu Ngọc giới thiệu: “Họ nói là muốn tìm Triệu Ngọc. Ấy? Thằng cả à, cái mặt này của cháu... là ai đánh đấy?”
“Cậu ơi, ở đây! Ở đây này!” Triệu Ngọc cũng vội chạy ra đón.
“Ồ Triệu Ngọc à! Thật đúng lúc!” Cậu Triệu Ngọc chỉ vào hai vị cảnh sát, nói: “Haiz, hai anh cảnh sát này có việc tìm cháu đấy! Ừm... Phải rồi, sách cháu cần, cậu mang đến đây....”
Nói xong, cậu Triệu Ngọc đưa cho hắn một cuốn sách được bọc trong tờ báo, đồng thời nói: “Thật ngại quá! Em họ cháu đã quyên góp nó cho thư viện của trường học. Cái thằng chết giẫm này còn làm bị ướt mất mấy trang cuối nữa, bởi vậy nó không được đầy đủ lắm đâu! Thôi thì cháu cứ đọc tạm vậy!”
Triệu Ngọc nhận cuốn sách cổ, còn chưa kịp lật ra xem thì hai cảnh sát nhân dân kia đã đi tới trước mặt hắn. Một người trong số đó còn lập tức giơ ra thẻ cảnh sát ra, nói với hắn: “Anh là Triệu Ngọc hả? Mới có người đến kiện anh tội đánh người, đề nghị anh theo chúng tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến!”
“Hả!? Đánh người? Ha ha ha...” Nào ngờ, cậu Triệu Ngọc vừa nghe nói đến chuyện hắn đánh người, ông bỗng ngửa mặt lên trời cười to: “Đồng chí cảnh sát à, các cậu đang nói đùa gì vậy? Triệu Ngọc đánh người? Tôi nói cho các cậu biết nhé, từ nhỏ tới lớn nó chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện với ai đâu! Lại còn đánh người nữa! Chắc các cậu nhầm rồi!”
“Không phải! Chúng tôi có nhân chứng xác thực.” Một vị cảnh sát nói: “Một mình anh đã đánh bị thương mười một người, hơn nữa tình tiết còn rất ác liệt. Trong số đó còn có người bị thương vô cùng nghiêm trọng!”
“Không phải chứ? Ha ha ha...” Cậu Triệu Ngọc cười không ngừng: “Này đồng chí cảnh sát, các cậu đang kể chuyện cổ tích đấy à! Bộ hôm nay là ngày cá tháng tư hả? Một người đánh mười một người, lại còn là Triệu Ngọc hiền lành ít nói nhà chúng tôi nữa! Ha ha ha ha... các cậu phét quá rồi...”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc lạnh lùng lẩm bẩm: “Lý Nhị Cẩu đúng là không hiểu quy tắc giang hồ. Bị đánh mà còn đi báo cảnh sát!”
“Đúng rồi! Trong số những người bị đánh có Lý Nhị Cẩu!” Một vị cảnh sát nói: “Nếu anh đã biết chuyện này rồi mời đi theo chúng tôi về cục làm việc!”
“Ôi trời! Chuyện này... chuyện này là thế nào?”
Mẹ Triệu Ngọc nghe tiếng chất vấn vội vàng chạy tới. Vừa nghe nói cảnh sát muốn bắt Triệu Ngọc đi, bà liền sợ hãi, lập tức giải thích đầu đuôi với bọn họ, từ chuyện gia đình Lý Nhị Cẩu trộm bò giết bò đến chuyện vu oan giá họa các kiểu. Thế nhưng, hai anh cảnh sát kia vẫn cứ khăng khăng muốn đưa Triệu Ngọc đi.
Kết quả, ngay trong lúc bọn họ đang cố gắng thanh minh thì bất ngờ thấy một người đàn ông trung niên đeo kính vàng dẫn theo một đám người hùng hổ đi vào sân nhà Triệu Ngọc.
Kẻ đeo kính vàng này chính là trưởng thôn của bọn họ - Triệu Kim Sinh, mà Lý Nhị Cẩu bị đánh lại là cháu ngoại ông ta.
“Triệu Ngọc, cậu quá đáng lắm rồi!” Triệu Kim Sinh vừa vào cửa liền hất mặt lên, nạt Triệu Ngọc: “Cậu thử nhìn lại xem đã đánh họ hàng thân thích nhà bọn tôi thê thảm đến cỡ nào? Đồng chí cảnh sát à, các cậu đến đúng lúc lắm!” Ông ta đưa mắt ra hiệu với hai cảnh sát kia, nói: “Nhanh lên, chính tên này đã đánh người đấy! Mau tống cậu ta vào tù đi!”