Triệu Ngọc chú ý thấy sau khi mình đột ngột nhắc tới chuyện Phùng Khoát trốn ra khỏi ngục giam Vân Châu, Lan Thư Bình bỗng giật thót, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
“Đúng, chính... là cậu ta!” Giọng nói của Lan Thư Bình rất trầm, đầu cũng luôn cúi xuống thật thấp.
“Phạm nhân vượt ngục?” Lý Bối Ni cau mày hỏi: “Phạm nhân vượt ngục gì cơ?”
“Em không xem tin tức à?” Lương Hoan đáp: “Có cả báo động vào trong điện thoại đấy! Nửa đêm hôm qua, nhà giam bên Vân Châu có một phạm nhân chạy trốn, đến giờ vẫn chưa bắt được. Đúng là quái lạ mà!”
“Nhưng mà...” Trương Cảnh Phong suy nghĩ, nói: “Hình như có hơi loạn rồi. Nếu phạm nhân vượt ngục chính là hung thủ bị bắt trong vụ án giết người ở nhà trọ mười năm trước, vậy thì... có liên quan gì tới việc thầy Lan tự thú chứ?”
Nói đến đây, mọi người bất giác chuyển ánh mắt sang, tập trung trên người Lan Thư Bình.
“Không có liên quan gì cả!” Lan Thư Bình nuốt nước miếng, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Việc tôi đến đầu thú không liên quan gì tới chuyện cậu ta vượt ngục cả! Hung thủ chính là tôi!”
“Trời ạ, việc này... đúng là loạn thật...” Lý Bối Ni gõ bàn phím mấy cái, nói: “Khi ấy Phùng Khoát bị xử tử hình nhưng được hoãn thi hành án, sau đó lại đổi thành chung thân. Mà vì tay nghề thợ mộc của anh ta rất tốt nên được Viện kiến trúc tỉnh để mắt tới, cuối cùng được chuyển đến nhà giam Vân Châu! Sau đó, nhờ biểu hiện tốt mà hiện giờ anh ta được giảm từ án chung thân thành mười chín năm tù. Tính đến thời điểm này, anh ta đã ở tù được mười năm rồi, chỉ còn chín năm nữa là sẽ lại được thấy ánh mặt trời! Vậy tại sao lúc này anh ta lại phải vượt ngục?”
“Anh ta bị oan uổng chứ sao!” Lương Hoan chỉ vào Lan Thư Bình, nói: “Không phải hung thủ thực sự đang ở ngay trước mắt chúng ta đấy à?”
“Tôi nói này.” Mao Vĩ lên tiếng: “Trước tiên chúng ta khoan đừng đoán mò vội, để nghe thầy Lan kể nốt rồi tính sau!”
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người ở đây mới an tĩnh lại.
“Sau khi tôi giết người xong cũng tỉnh rượu!” Lan Thư Bình lại tiếp tục câu chuyện của mình: “Tôi liền nghĩ, dù gì mình cũng giết người rồi, đâu thể nào để cho Phùng Khoát sống dễ chịu được! Cho nên tôi mới cầm hung khí lẻn vào nhà cậu ta, bỏ dao vào trong ngăn kéo phòng ngủ của cậu ta!”
“Cũng chính vì vậy mà khi điều tra, đối tượng bị tình nghi đầu tiên đương nhiên không phải là tôi!” Lan Thư Bình phồng mũi, ánh mắt dữ tợn: “Mà sau khi cảnh sát tìm được hung khí, cho dù Phùng Khoát có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan được! Mặc dù sau đó cảnh sát từng tìm tới tôi tra hỏi, nhưng không ai hoài nghi tôi hết!”
“Vậy... nếu đã có người gánh tội thay, tại sao anh còn muốn tự thú?” Mao Vĩ suy nghĩ, nói: “Đừng nói là anh thật sự bị dọa vì phân cục Dung Dương chúng tôi phá được vụ án Miên Lĩnh đấy nhé?”
“Không phải. Do lương tâm tôi trỗi dậy, khiến tôi cảm thấy có lỗi với Phùng Khoát và cả Lưu Kiều đã chết!” Lan Thư Bình lo lắng nói: “Cho nên các vị cảnh sát hãy mau mau định tội tôi đi!”
“Chuyện này ấy mà!” Mao Vĩ nói “Định tội là việc của tòa án và viện kiểm sát, chúng tôi chỉ phá án bắt người, cung cấp chứng cứ, điều tra ra sự thật thôi. Mà bây giờ anh đã thừa nhận, vậy kế tiếp tôi cần tạm thời giam anh lại, sau đó báo cáo với cấp trên. Chúng tôi phải đợi cấp trên phê chuẩn mới có thể lập hồ sơ điều tra rõ lại chuyện này lần nữa!”
“Vậy... vậy cần bao lâu?” Lan Thư Bình càng lo lắng hơn.
“Tôi không dám chắc.” Mao Vĩ nói: “Tình huống của anh khá phức tạp, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới xong!”
“Anh cảnh sát à, nạn nhân thật sự do tôi giết mà!” Lan Thư Bình năn nỉ: “Tôi chỉ xin các anh làm nhanh một chút thôi mà, được không!”
“Này.” Thật không ngờ, Triệu Ngọc nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Đầu tiên, hắn hắng giọng vài lần rồi mới cất giọng ồm ồm như chuông đồng, hỏi Lan Thư Bình: “Lúc anh dùng dao giết người có đeo bao tay hay không?”
“Cái gì?” Lan Thư Bình hơi sững sờ, không ngờ Triệu Ngọc bỗng nhiên hỏi vấn đề này.
“Tôi đang hỏi anh đấy! Trên dao có để lại dấu vân tay hay không? Nói mau!” Triệu Ngọc lại đe dọa một câu.
“Đeo... ừm... không... không đeo!” Lan Thư Bình nhanh chóng sửa lời: “Sau khi giết người xong tôi mới xóa dấu vân tay bên trên con dao đi! Ở trên đó không có vân tay, nhưng rõ ràng là có máu của Lưu Kiều mà! Con dao lại xuất hiện trong phòng ngủ của Phùng Khoát nữa, cho nên...”
“Đừng cho nên nữa, anh chỉ cần trả lời tôi.” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Lúc giết người anh đã đâm mấy nhát? Đâm vào chỗ nào?”
“Ừ... cái đó...” Lan Thư Bình úp úp mở mở: “Khi ấy đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ!”
“Vậy anh đâm lúc đang ở vị trí nào trong phòng? Ở cửa hay bên trong?” Triệu Ngọc hỏi lại.
“Bên trong phòng... Ừm... Cửa ra vào... À... Bên trong...” Ai dè khi đụng đến vấn đề này, Lan Thư Bình lại không thể nào nghĩ ra câu trả lời cho phù hợp. Trong lúc sốt ruột luống cuống, trông hắn ta như sắp phát điên đến nơi.
“Thôi được rồi, vậy mà còn cứng đầu nói mình không phải tới phá rối!” Triệu Ngọc vươn vai một cái rồi đi tới trước mặt Lan Thư Bình, hỏi: “Thầy Lan, anh vẫn nên khai báo thành thật đi thì hơn! Phùng Khoát bắt cóc vợ, hay là bắt cóc con của anh!?”
“Hả?”
Câu nói của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi.
Nhất là Lan Thư Bình, ánh mắt hắn ta khi nhìn Triệu Ngọc đã biến thành vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ chốc lát sau, Lan Thư Bình rốt cuộc khuỵu người xuống, ngồi xổm trên đất tựa như không còn chút sức lực nào.
“Phùng... Phùng Khoát... sẽ giết con gái tôi!” Lan Thư Bình lên tiếng, giọng nói đã hơi nức nở nghẹn ngào: “Tôi... tôi không thể báo cảnh sát được!”
Ồ!?
Chuyện này khiến mọi người lại càng kinh ngạc hơn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Ngọc.
“Đừng như vậy, đừng như vậy!” Triệu Ngọc lại bắt đầu giả bộ đắc ý: “Mọi người cứ nhìn tôi như thế thì tôi sẽ kiêu ngạo đấy!”
“Đàn anh, anh... sao anh nhìn ra được hay vậy?” Lý Bối Ni vội hỏi.
“Đơn giản, đơn giản! Haiz, người đến tự thú hẳn nên uể oải chán nản, chứ không phải lo lắng như thế này!” Triệu Ngọc cất giọng sang sảng: “Thầy Lan đây vừa nhìn đã biết trong lòng có tâm sự, bồn chồn không yên, nào có dáng vẻ của người đến đây đầu thú?”
Khi Triệu Ngọc nói chuyện, Mao Vĩ đã để Đại Phi mở còng tay cho Lan Thư Bình.
“Nguyên nhân thứ hai là vì quá trùng hợp. Anh ta sớm không tự thú, muộn không tự thú, lại lựa ngay đúng thời điểm Phùng Khoát vừa vượt ngục, có phải là quá trùng hợp rồi hay không?” Triệu Ngọc đắc ý nói tiếp: “Nếu nhất định phải kết nối hai người này với nhau, vậy khẳng định là Phùng Khoát đã dùng ai đó ép buộc anh ta, nên anh ta mới tới đầu thú!”
“Đàn anh, anh xem...” Lý Bối Ni chỉ vào hồ sơ trên máy tính, nói: “Lưu Kiều chết gần cửa phòng, trên ngực bị đâm bốn nhát dao, ngã ngửa trên đất! Cho nên chắc hẳn hung thủ vừa vào cửa đã ra tay! Mà thầy Lan nói, trước đó anh ta và Lưu Kiều đã xảy ra tranh cãi, sau đó mới ra tay. Điều này rõ ràng không phù hợp!”
“Còn nữa, trên chuôi dao xác thực có dấu vân tay của Phùng Khoát! Hơn nữa, cảnh sát cũng đã chứng minh được rằng con dao kia đến từ nhà Phùng Khoát! Những điều mà thầy Lan vừa nói đều sai cả rồi!”
“Thần... Thần thám!” Lúc này Lan Thư Bình đã tâm phục khẩu phục rồi. Hắn ta nói: “Thảo nào ngay cả vụ án lớn Miên Lĩnh cũng có thể phá được, thật không hổ danh là thần thám mà! Nhưng...” Lan Thư Bình càng lo lắng hơn: “Con gái của tôi hiện giờ đang ở trong tay Phùng Khoát, tôi không thể nói rõ cho các vị biết được! Phùng Khoát bảo rằng, nếu... nếu tôi không đầu thú, gã sẽ giết con gái của tôi. Tôi... tôi... tôi... xem như tôi cầu xin các anh, cứ thật sự coi tôi là hung thủ đi!”
Nói tới đây, Lan Thư Bình liền quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc.
Nhưng Triệu Ngọc lại bỗng nhiên nhíu mày, lẩm bẩm nói ra những suy nghĩ của mình: “Sao lạ vậy? Đêm qua Phùng Khoát mới vượt ngục thành công, hơn nữa còn trốn ra từ Vân Châu! Vậy mà sáng sớm nay có thể bắt con gái của anh đi được sao? Thế thì năng lực của gã lớn quá rồi đấy?”
“Về mặt lý thuyết thì vẫn kịp.” Lý Bối Ni giải thích: “Từ Vân Châu tới Tần Sơn cần ba tiếng đồng hồ. Phùng Khoát vượt ngục lúc ba giờ đêm, sau đó chạy một mạch tới Tần Sơn rồi bắt cóc con gái thầy Lan. Sao lại không được chứ?”
“Ha ha... nói thì dễ lắm, nhưng lúc làm thì... chẳng suôn sẻ được vậy đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh dám cá, cho dù là Tom Cruise trong Mission Impossible cũng không thể nào thực hiện một phi vụ long trời lở đất như thế! Hãy chờ xem, chuyện này chắc chắn không đơn giản như chúng ta tưởng...”
“Thầy Lan, đây chính là một vụ bắt cóc đấy!” Mao Vĩ bỗng nhiên ý thức được chuyện này rất quan trọng, bèn vội vàng nâng Lan Thư Bình dậy, khuyên nhủ: “Anh không thể đợi thêm nữa, nhất định phải báo cảnh sát!”