Cuồng Thám

Chương 462: Chương 462NHÀ HÀNG ĐẬU ĐẬU





A!!!

Triệu Ngọc khiếp sợ tới mức bắp chân cứng đờ, trong lòng thầm nói đúng là sợ gì gặp đó. Sao tự nhiên lại xuất hiện một cái bóng ma thế này? Lại còn bay bay nữa chứ? Không lẽ… thực sự có ma?

Lưu Kiều à!

Triệu Ngọc vội vàng chắp hai tay trước ngực, trong miệng thì thầm, tôi đến để giải oan cho cô mà, cô không thể, không thể….

Hắn vừa lẩm bẩm tới đây thì bỗng nhìn thấy cái bóng lung lay dưới lầu kia đi tới góc tường rồi bỗng tụt xuống. Đến khi hắn nhìn kỹ lại lần nữa mới biết, thì ra cái bóng đó chính là một người còn sống sờ sờ! Chân hắn ta bị vấp nên ngã sấp xuống đất!

Ôi đệt!

Làm mình sợ chết đi được!

Nhưng mà…

Ý nghĩ của hắn lướt đi thật nhanh, bỗng nhiên sực nhớ ra một việc!

Ông trời ơi!

Ngày hôm nay mình mở được quẻ Cấn mà, chẳng lẽ người ở dưới kia chính là Phùng Khoát!?

Triệu Ngọc cảm thấy ý nghĩ này của mình rất có khả năng là đúng! Bởi vì nơi này hẻo lánh, không có ai vào, hiển nhiên là một chỗ rất kín đáo để giấu con của Lan Thư Bình! Hơn nữa, đây chính là nơi mà Lưu Kiều đã chết, có khi nào Phùng Khoát chưa dứt được tơ tình...

Lúc này, người vừa bị trượt chân kia đã đứng lên từ trong bụi cỏ dại, định bỏ chạy.

Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, lập tức lao người qua chạy xuống dưới.

Cầu thang bên ngoài tòa nhà Triệu Ngọc đang đứng chính là lối duy nhất thông ra ngoài. Lúc Triệu Ngọc vọt xuống dưới tầng, người phía dưới vừa vặn chạy tới lối vào hành lang.

Triệu Ngọc đâu thể buông tha cho cơ hội tốt này, còn chưa kịp chạy đến tầng một là đã phóng luôn qua lan can lầu hai để nhảy xuống dưới, sau đó đá người kia ngã nhào xuống đất!

“Á!” Người kia hét lên, bị Triệu Ngọc ghìm chặt dưới thân.

“Còn chạy hả!” Triệu Ngọc chặn gã lại rồi vặn cánh tay người kia ra sau, đeo còng lên.

“Ma! Ma! Mẹ ơi... Mẹ ơi…” Người bị đè bên dưới vừa cố gắng giãy giụa vừa kích động hét to.

“Đừng nhúc nhích!” Triệu Ngọc nhấn xuống một cái thật mạnh, nhanh chóng khống chế khiến người này không thể động đậy.

Chỉ có điều, sau khi nghe tiếng hét kia, Triệu Ngọc bỗng nghĩ thầm.

Ủa?

Lạ thế nhỉ?

Sao tên này cứ như vừa gặp ma ấy? Lại còn luôn mồm gọi mẹ…

Triệu Ngọc nghĩ vậy, bèn quay mặt người này qua, sau đó dùng điện thoại di động soi lên. Hóa ra người nọ chỉ là một cậu nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi, sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu!

Ồ?

Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra tại sao mình lại cảm thấy kỳ lạ. Hình như... người này không phải…

“A! Anh... Anh anh anh... Anh không phải là ma à?” Cậu thanh niên thấy Triệu Ngọc cầm điện thoại di động, bấy giờ mới tỉnh táo lại. Cậu ta cất tiếng hỏi: “Anh... Anh là ai? Anh làm gì vậy?”

“Cảnh sát!” Triệu Ngọc vỗ lên còng tay, hỏi ngược lại: “Cậu làm gì ở đây?”

“Cảnh sát!?” Cậu nhóc suy nghĩ một chút, cuối cùng thở phào đáp lại: “Hóa ra là cảnh sát à. Tôi… tôi bắt dế thôi, tôi... Bắt dế không phạm pháp mà?”

“Mẹ nó!”

Triệu Ngọc kéo người này dậy, quan sát từ trên xuống dưới một chút. Quả thật, trong tay cậu ta có cầm theo một dụng cụ bắt côn trùng.

Chậc chậc…

Lẽ nào… mình bắt nhầm người?

“Tôi hỏi cậu.” Triệu Ngọc vội quát lên: “Cậu bắt dế thì cứ bắt đi, chạy lung tung làm cái gì? Mà sao khi nãy lại gây ra tiếng động lớn đến vậy?”

“Do tôi làm vỡ bình đựng côn trùng đấy! Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết!” Cậu nhóc vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi biết ở đây có ma, à không, có người từng chết! Nhưng hôm nay dế ở đây kêu rõ to, tôi không nhịn được nên qua đây. Nào ngờ tôi đang bắt dế, bỗng ngẩng đầu lại nhìn thì thấy gian phòng có người chết kia sáng đèn, hơn nữa còn có bóng người lung lay trong đó! Tôi…Con mẹ nó, tôi không sợ mới là lạ!”

Nói tới đây, trên mặt cậu nhóc kia đã ướt đẫm nước mắt: “Tôi khiếp sợ quá, thế là làm vỡ bình đựng dế! Mẹ nó, tôi sợ tới nỗi chạy cũng không nổi nữa! Hóa… hóa ra... là một người! Ôi trời ơi, làm tôi sợ muốn chết, sợ muốn chết đi được...”

Đệt!

Triệu Ngọc căm giận mắng một câu rồi mở còng tay cho người này, nói: “Tôi là cảnh sát tới đây điều tra vụ án, ma quỷ ở đâu ra? Cậu rảnh rỗi đến nỗi mọc nấm trên người hay sao mà tới đây bắt dế, cậu mới là người dọa tôi sợ chết khiếp đấy biết không?”

“Đồng… đồng chí cảnh sát… Tôi sai, tôi sai rồi!” Cậu nhóc kia hơi cúi người xuống, nói: “Anh yên tâm, sau này cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám tới đây nữa! Tôi… Ơ? Không đúng?” Cậu nhóc bỗng như nghĩ ra điều gì, vội hỏi: “Anh cảnh sát, anh... làm gì mà tới đây điều tra khuya thế này? Xảy... xảy ra chuyện gì sao?”

“Ôi!” Triệu Ngọc nhìn ngó xung quanh một chút rồi nói với cậu ta: “Thôi, tìm chỗ nào nhiều người một chút nói chuyện đi! Còn chê chỗ này âm khí không đủ nặng hay sao?”



Năm phút sau, Triệu Ngọc đưa cậu nhóc kia đi tới khoảng sân rộng của khu nhà. Mọi người ăn cơm tối xong thường tới đây đi bộ, thi thoảng cũng hay nhảy múa.

Hai người họ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, lúc này Triệu Ngọc mới mở điện thoại di động ra, đưa ảnh Phùng Khoát cho cậu nhóc kia nhìn.

“Nhìn xem, gần đây có thấy người này không?”

Cậu nhóc nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Không, chưa gặp bao giờ luôn! A... Anh cảnh sát, hóa ra anh tới bắt người à? Sao vậy, anh lo là người này trốn ở chỗ vừa nãy hả?”

“Ừ... đúng!” Triệu Ngọc mượn gió bẻ măng, gật đầu.

“Chắc không có đâu!” Cậu nhóc nói: “Mấy ngày nay Đại Lưu và Tam Bạch đều đến đó bắt dế, nếu có người trốn ở đó thì chúng tôi đã biết rồi!”

“À!” Triệu Ngọc gật đầu, xem ra Phùng Khoát không trốn ở chỗ này.

“Nhưng mà anh không biết hả?” Cậu nhóc nuốt nước miếng, nói: “Căn phòng lúc nãy anh vào ấy, hồi trước từng có người chết ở đó đó! Ôi mẹ ơi, vừa rồi thực sự làm tôi sợ muốn chết!”

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Triệu Ngọc bỗng nhiên hỏi một câu.

“Mười chín, sao cơ?” Nói xong, cậu ta móc ra một hộp thuốc lá từ túi sau, rút một điếu ra định châm lửa.

Triệu Ngọc giật lấy điếu thuốc, bóp nát: “Vậy cậu nói cho tôi nghe, cậu biết được những gì về vụ án giết người đó?”

“Thuốc… À...” Cậu nhóc không dám làm chuyện gì lỗ mãng, vội vàng ngoan ngoãn trả lời: “Khi đó tôi còn nhỏ xíu à! Tôi nhớ sau khi có người chết, mấy người ở trọ trong cùng khu như chúng tôi đều bị dọa sợ! Ở cái chốn nhỏ bé tí này mà còn xảy ra chuyện giết người lớn như vậy, không sợ mới là lạ ấy? Làm hại mấy đứa bé như tôi suốt ngày phải ở trong nhà không được đi đâu, thật chán chết…”

“Mà nghe nói hình như nạn nhân là người ở nơi khác, còn là một phụ nữ nữa! Tam Bạch, đúng rồi! Lúc đó Tam Bạch còn chen vào xem thi thể nữa! Sau đó cậu ta sợ tới nỗi tè dầm ra giường cả tháng trời...”

Tiếp theo, cậu nhóc lại hớn hở kể rất nhiều chuyện linh tinh, nhưng cơ bản không có liên quan gì tới vụ án cả.

Triệu Ngọc đành phải chuyển hướng, hỏi: “Tôi hỏi cậu một chút, ở gần khu Số 2 này có rất nhiều quán ăn nhỏ đúng không? Cậu có nhớ có một quán tên là ‘Nhà hàng Đậu Đậu’ không?”

Nhà hàng Đậu Đậu chính là nhà hàng mà Lan Thư Bình đã ngồi uống rượu vào đêm Lưu Kiều bị đâm chết.

Triệu Ngọc muốn đo đạc khoảng cách một chút, xem thử liệu Lan Thư Bình có khả năng nhân cơ hội gây án hay không?

“Nhà hàng Đậu Đậu?” Cậu nhóc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có chứ! Nó nằm ngay ngoài cổng khu nhà Số 2, sát số 13. Tuy nhà hàng này không lớn lắm nhưng có đủ cả xiên nướng, đồ ăn với bia rượu!”

Ồ?

Thần kỳ thật, Triệu Ngọc không ngờ đã mười năm rồi mà nhà hàng này vẫn còn.

“Ừm…” Cậu nhóc đứng dậy, phủi mông nói: “Đi thôi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có gì làm. Để tôi dẫn anh đi…”