Đối với người tên Tiêu Chấn này, Triệu Ngọc có hai tầng nghi ngờ: Hắn ta hoặc là hung thủ, hoặc là đồng bọn.
Tuy rằng hôm nay lúc điều tra ở nhà Phùng Khoát, hắn không gặp được Tiêu Chấn nhưng vẫn chuyển ánh mắt lên người này!
Tiêu Chấn là em trai khác cha khác mẹ với Phùng Khoát, nhỏ hơn gã hai tuổi.
Phùng Khoát không chỉ đẹp trai mà còn có tài năng trong việc điêu khắc tượng gỗ nên được bố yêu quý.
Thế thì… đối với một người anh như vậy, có khi nào Tiêu Chấn sẽ vì đố kị mà không tiếc lấy thủ đoạn giết người để hãm hại Phùng Khoát hay không?
Thử nghĩ một chút xem, mẹ kế là một nữ diễn viên xinh đẹp. Bỗng dưng thấy một người mẹ kế xinh đẹp mang theo một người anh hoàn toàn không có liên hệ máu mủ vào nhà mình, Tiêu Chấn có thể thản nhiên chấp nhận sao?
Nếu như hắn ta hãm hại Phùng Khoát, khiến gã trở thành tội phạm giết người, như vậy là đã có thể bảo vệ được địa vị đang ngập tràn nguy cơ của mình, đúng không?
Mặt khác, chỉ cần nghĩ sâu thêm một chút nữa là thấy được, ai là người có thể thoải mái bỏ hung khí vào phòng Phùng Khoát? Tiêu Chấn thân là “người một nhà” sẽ có thể thực hiện rất dễ dàng, đúng không?
Còn một điểm quan trọng nhất chính là hai dấu chấm bằng máu mà Lưu Kiều để lại trước lúc chết, có khi nào là đang ám chỉ chữ “Tiêu” (萧) không? Đừng quên chữ Tiêu viết theo lối thảo cũng phải viết hai nét gạch trước, nếu viết ngoáy một chút chẳng phải sẽ thành hai dấu vạch đó hay sao?
Lẽ nào…
Hung thủ sát hại Lưu Kiều, giá họa cho Phùng Khoát thực sự chính là Tiêu Chấn!?
Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào tên Tiêu Chấn một lúc lâu, bắt đầu vắt óc suy nghĩ các khả năng có thể. Thế nhưng, khi kết hợp với hồ sơ tư liệu năm đó, Triệu Ngọc lại nhanh chóng phủ định từng lập luận một.
Đầu tiên, theo như lời khai của Tiêu Chấn, quan hệ giữa hắn ta và Phùng Khoát rất tốt. Năm xưa, khi bà Phùng và ông Tiêu đến với nhau, Phùng Khoát mười ba còn Tiêu Chấn mười một. Hai người đã không còn là trẻ con, mà tuổi tác lại tương đương, vừa khéo lại thành bạn chơi hiếm có nên hai người rất hòa hợp.
Nghe nói, Tiêu Chấn đã tự nguyện nhường căn phòng trên tầng hai cho Phùng Khoát ở, mà thường ngày Phùng Khoát cũng hay kèm Tiêu Chấn học.
Ngoài ra, sở thích của hai người bọn họ cũng khá giống nhau, đều thích tượng gỗ. Chỉ cần có thời gian rảnh, họ sẽ tới xưởng để điêu khắc tượng.
Tuy rằng tay nghề của Tiêu Chấn kém hơn Phùng Khoát nhưng cũng là hạt giống tốt hiếm có. Về sau, Tiêu Chấn tốt nghiệp trung học xong thì luôn ở lại hỗ trợ trong xưởng gỗ của cha, hiện giờ đã trở thành nhân vật khá nổi tiếng trong giới điêu khắc gỗ ở Tần Sơn!
Ngoài ra, không chỉ quan hệ của Tiêu Chấn với Phùng Khoát khá tốt mà hắn ta với mẹ kế cũng rất hòa thuận, từ trước tới nay chưa từng có mâu thuẫn gì.
Bởi vậy, nếu xét từ khía cạnh động cơ phạm tội, Tiêu Chấn không có khả năng sát hại Lưu Kiều và đổ tội cho Phùng Khoát.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là Tiêu Chấn có chứng cứ ngoại phạm rất rõ ràng. Trong ngày Lưu Kiều bị giết, Tiêu Chấn cùng cha mình là Tiêu Quốc Phong đi giao hàng trong thành phố, mãi tới hơn mười một giờ đêm mới về.
Ngoài những điều này ra, vẫn còn một điểm nữa. Theo như bản ghi chép khẩu cung của Tiêu Chấn thì trước giờ hắn ta chưa từng gặp Lưu Kiều, hai người bọn họ vốn không quen biết nhau. Trong khi đó, hiện trường Lưu Kiều bị đâm lại chỉ rõ ra rằng hung thủ là người quen!
Lùi một bước mà nói, cho dù Tiêu Chấn thực sự có mâu thuẫn với Phùng Khoát, như vậy sao không trực tiếp nhằm vào Phùng Khoát mà lại phải đi đường vòng, giết Lưu Kiều?
Vì thế, những điểm nêu trên đã chứng tỏ rằng khả năng Tiêu Chấn là hung thủ rất nhỏ.
Vậy thì... Nếu Tiêu Chấn không thể là hung thủ, vậy liệu hắn ta có phải là đồng bọn hay không?
Lúc nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lại chợt nhớ tới câu nói lúc trước của Tiêu Quốc Phong. Dù một người có quan hệ tốt với Phùng Khoát tới mức nào, cũng không tới mức giúp gã vượt ngục.
Những lời này quả thực đã nhắc nhở Triệu Ngọc!
Loại người thế nào mới có thể mạo hiểm tới nỗi thà chấp nhận đối mặt với khả năng ngồi tù, cũng vẫn muốn giúp Phùng Khoát vượt ngục?
Theo như hiểu biết của Triệu Ngọc, người có thể làm như vậy chỉ có hai loại mà thôi: Một là anh em kết nghĩa có giao tình sinh tử với mình, hai là người thân ruột thịt!
Từ bản tính và hoàn cảnh vị trí của Phùng Khoát, chắc không có ai từng trải qua chuyện sống chết có nhau cùng với gã. Vì thế, người có thể trợ giúp gã vượt ngục chỉ có thể là người thân!
Mà Tiêu Chấn, tuy hắn ta và Phùng Khoát không phải là anh em ruột, nhưng bao nhiêu năm qua, hai người vẫn luôn gọi nhau là anh em, tình cảm rất tốt.
Thế thì... đồng bọn của Phùng Khoát liệu có phải là Tiêu Chấn không?
Nếu suy đoán này là đúng, vậy chẳng phải Tiêu Chấn chính là người bắt cóc con gái Lan Thư Bình hay sao? Hơn nữa, hắn ta cũng biết con tin hiện đang bị nhốt ở đâu?
Nghĩ đến chỗ này, Triệu Ngọc vội vàng xem lại danh sách thăm tù của Phùng Khoát, phát hiện Tiêu Chấn đã đến thăm anh mình không ít lần.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc càng xem danh sách càng cảm thấy suy luận này của mình rất có khả năng. Xem ra… tiếp theo mình phải quan tâm tới Tiêu Chấn kỹ hơn một chút mới được.
Ai ngờ, khi Triệu Ngọc vừa định bảo Trương Cảnh Phong điều tra Tiêu Chấn thì Tiểu Lưu của tổ B vội vàng đi từ cửa vào.
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu!” Vừa vào cửa, Tiểu Lưu đã cầm một chiếc điện thoại di động đi tới chỗ Triệu Ngọc, nói: “Tổ trưởng Mao bảo tôi cầm thứ này tới cho anh xem!”
“Thứ gì?” Triệu Ngọc hỏi.
“Là thế này... Bọn tôi đã lấy được ảnh trong máy của người phụ nữ selfie ở trước cổng trường năng khiếu!” Tiểu Lưu giải thích: “Cô ta nói rằng hôm qua là ngày đầu tiên con trai cô ta đến trường này học, cho nên cô ta mới chụp ảnh lại làm kỉ niệm, còn quay cả video nữa! Chỉ có điều... chúng tôi căng mắt ra xem mãi mà cũng không phát hiện ra con gái của Lan Thư Bình ở trong đó! Xem ra thời gian không đúng, có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ!”
“Ừ!” Triệu Ngọc đưa tay nhận lấy điện thoại, nói: “Để bên tổ chúng tôi cùng xem thử! Đưa điện thoại cho tôi đã!”
“Được!” Tiểu Lưu giao điện thoại cho Triệu Ngọc, xoay người rời đi.
Triệu Ngọc quay đầu đưa cho Lý Bối Ni để cô kết nối với máy chiếu, mọi người cùng nhìn trên màn hình lớn.
.
Quả nhiên giống như Tiểu Lưu nói, tuy rằng điện thoại di động của vị phụ huynh kia có độ phân giải rất cao, nhưng thời gian lại không đúng, cho nên không thể nào tìm thấy tung tích con gái của Lan Thư Bình ở trong hình.
Theo như lời Lan Thư Bình, hôm đó con gái hắn ta mặc áo trắng váy hồng, đeo một bản vẽ ở sau lưng. Tuy nhiên, mọi người đã tỉ mẩn tìm hết mỗi một bức ảnh mà cũng không thấy mục tiêu phù hợp.
Lúc đó, vị phụ huynh kia vì muốn gửi cho các bạn mình xem nên còn quay một đoạn video. Đoạn video đó không những quay tới cổng trường mà còn quay một lượt các góc xung quanh cổng trường.
Nhưng trong đó cũng không có bóng dáng cô bé.
Như vậy nghĩa là thời gian quả thực không khớp! Có lẽ lúc gia đình kia chụp ảnh, bọn bắt cóc còn chưa ra tay hoặc là đã hoàn thành xong hết rồi.
“Ấy, khoan đã…” Bỗng nhiên, Lý Bối Ni sực nghĩ ra điều gì, đôi bàn tay vội vàng lướt trên bàn phím với tốc độ rất nhanh. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nói với mấy người Triệu Ngọc: “Em vừa mới so sánh với đoạn băng khi con tin tiến vào góc chết của camera, nếu tính toán theo tốc độ di chuyển của con tin thì… Ồ, không thể nào?”
“Sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Người phụ nữ này chụp ảnh mất tổng cộng hơn ba phút. Ở phút thứ hai khi cô ta chụp ảnh, con tin đã tiến vào góc chết rồi!” Vẻ mặt Lý Bối Ni trông rất nghiêm túc: “Nói cách khác, nếu xét về thời gian thì con tin không có khả năng không xuất hiện trong ảnh! Thế nhưng trong đây lại không hề có, vậy… rốt cuộc cô bé đã đi đâu?”
“Thật à?” Triệu Ngọc nhướng mày, nhấn nút hiển thị hình ảnh. Mấy tấm ảnh lại bắt đầu từ từ chuyển qua từng tấm một, những cảnh sát điều tra khác đều mở to hai mắt nhìn, cẩn thận tìm kiếm!
Nhưng mãi cho đến tấm cuối, họ vẫn không thu hoạch được gì.
Lý Bối Ni cầm cây bút viết viết lên giấy tính toán gì đó rồi lại nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, em đã tính rồi. Nếu dựa theo tốc độ bình thường mà suy luận thì thời gian cô bé xuất hiện trong ảnh cũng chính là lúc vị phụ huynh kia quay video!”
“Ồ?” Triệu Ngọc vội vàng nhấn nút play của đoạn video. Để mọi người dễ tìm hơn, hắn cho video chạy với tốc độ chậm nhất, gần như là từng giây từng giây một….
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người mở to hai mắt quan sát đoạn băng, thậm chí còn không dám chớp mắt lấy một cái.
Kết quả, khi video chạy tới giây thứ mười lăm, cuối cùng Triệu Ngọc cũng phát hiện ra điều gì đó. Hắn vội nhấn nút tạm dừng, đoạn video lúc này trông không khác gì một tấm ảnh bất động!
Ngay sau đó, hắn cất bước đi tới trước màn chiếu, chỉ vào góc trên bên phải của hình ảnh này rồi nói: “Đây… thứ này… hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó!”
Mọi người nghe xong đều kích động đứng dậy, tập trung nhìn vào điểm mà Triệu Ngọc chỉ. Hóa ra đó chính là bóng lưng của cô gái có dáng người cao ráo!
“Đàn anh à, đó là một cô gái mà, sao anh gọi là thứ được chứ?” Lý Bối Ni thắc mắc.
“Không phải người! Là đồ vật!” Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ vào màn hình, nói: “Mọi người nhìn xem, chiếc khăn lụa cô gái này đeo, tôi… tôi dám khẳng định rằng mình đã từng nhìn thấy! Hơn nữa… hơn nữa còn là trong mấy ngày gần đây…”
“Cái gì? Khăn lụa?”
Mọi người lại chăm chú nhìn lần nữa, bây giờ mới thấy trên cổ cô gái đúng là có quấn một chiếc khăn lụa màu vàng.
“Phóng to, phóng to lên một chút!” Lý Bối Ni vội chạy đến gần ấn vào nút zoom, đồng thời chỉnh mục tiêu phóng to là chiếc khăn lụa đó!
“Đây là cái gì?” Trương Cảnh Phong cách màn hình khá gần, anh ta là người đầu tiên nhìn thấy: “Trên chiếc khăn đó là hoa hướng dương sao?”
“Cái gì!? Hoa hướng dương!?” Triệu Ngọc kinh sợ bật thốt lên, ngón tay đặt trên màn hình cũng run run: “Tôi… tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra… tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi!”
“Ở đâu vậy đàn anh?” Lý Bối Ni vội vàng truy hỏi.
“Trong… trong nhà Lan Thư Bình!” Triệu Ngọc cau mày ráng nhớ lại: “Đúng vậy, chính là trong nhà hắn ta!”