Triệu Ngọc bắt đầu phát triển dòng suy luận theo hướng này. Hắn thử đặt giả thiết, nếu vụ bắt cóc không liên quan đến Phùng Khoát thì đó sẽ là tình huống như thế nào?
Mặc dù Lan Thư Bình nhận được tin nhắn uy hiếp, trong tin nhắn cũng nhắc đến tội ác mười năm về trước, nhưng nếu nội dung đó không phải đang ám chỉ vụ án Lưu Kiều thì sao? Liệu có khi nào… có khi nào nó đang muốn nói đến một tội nghiệt khác, một món nợ khác mà Lan Thư Bình đã gây ra? Bởi vì hắn ta chọc phải người nào đó, cho nên bây giờ mới bị người ta báo thù?
Chuyện Phùng Khoát vượt ngục chỉ là trùng hợp?
Có khả năng không?
Mặc dù giả thiết này không phải là không có khả năng, nhưng từ sâu trong lòng, Triệu Ngọc không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy!
Về việc con gái Lan Thư Bình bị bắt cóc, nhìn thế nào cũng thấy nó có liên quan đến Phùng Khoát! Cho dù người bắt cóc không phải là Phùng Khoát, gã cũng không thoát khỏi liên quan!
“Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Độ hoàn thành: 93%. Chúc mừng bạn thu được một đạo cụ tàng hình, xin mời kiểm tra và nhận!”
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ, âm thanh của hệ thống chợt vang lên trong đầu.
Haiz!
Hắn thở dài, nói thầm: Anh hai hệ thống à, mày cũng biết chọc người ta nhỉ! Lại xông ra đúng lúc này, dọa tao sợ muốn chết.
Triệu Ngọc bắt đầu thăm dò cột đạo cụ, phát hiện mình mới nhận được một viên thuốc giải rượu.
Ái chà, đạo cụ này thú vị thật. Như lời giới thiệu đã nói, sau khi sử dụng, nó có thể loại bỏ được chất cồn trong cơ thể, mang đến hiệu quả ngàn chén không say.
Có điều!
Có thứ này, Triệu Ngọc không sợ uống rượu với người khác nữa!
Nhưng... chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong việc phá án, tất nhiên không nên vì việc này mà phân tâm.
Chẳng qua bây giờ đã là nửa đêm, hắn cần mở một quẻ mới xem ngày mai như thế nào, có mở được quẻ Cấn hay không?
Đương nhiên, hiện tại trong văn phòng đang có rất nhiều nhân viên, Triệu Ngọc không tiện hút thuốc mở quẻ ngay trước mặt mọi người, đành phải cầm giấy bút đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi vào nhà vệ sinh mở quẻ, hắn tiện tay chép lại những lời phía sau.
Thật đáng mừng là quẻ Cấn đã đúng hẹn mà đến, hắn mở được một quẻ Đoái Cấn! Mặc dù quẻ Cấn đi đằng sau, nhưng bởi vì mấy ngày nay liên tục mở được nó nên tinh thần Triệu Ngọc phấn chấn hẳn lên.
Mặc kệ chuyến viếng thăm điều tra ngày hôm qua hay là hướng suy nghĩ hiện tại, mở được quẻ Cấn có nghĩa là hắn sắp chạm đến chân tướng rồi!
Sau khi trở lại văn phòng, điều đầu tiên Triệu Ngọc làm hiển nhiên là dựa theo phương pháp trước đó để phá giải phó bản Kỳ Ngộ.
Kết quả thu được lại rất thú vị. Sau khi so sánh đối chiếu con số giải được với bản đồ, hắn phát hiện vị trí của phó bản Kỳ Ngộ ngày hôm nay còn gần hơn so với hôm qua, nằm ngay trong tòa nhà phân cục Dung Dương.
Không thể nào?
Cách ba mươi tám mét, cao mười ba mét...
Triệu Ngọc dùng cây thước đo thử bản vẽ sơ đồ tòa nhà trong văn phòng, không ngờ nó lại chỉ về phía cánh cửa văn phòng trên tầng ba phân cục Dung Dương.
Phòng làm việc này... Triệu Ngọc ngẫm lại, đó là phòng Thông tin công cộng của Cục Cảnh sát.
Hắn nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng mai, chính là lúc đi làm!
Đúng là thú vị thật!
Đột nhiên Triệu Ngọc nảy sinh lòng hiếu kỳ, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Theo kinh nghiệm hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ mấy ngày qua, Triệu Ngọc phát hiện phó bản này và chủ thể Kỳ Ngộ không có bất kỳ liên quan gì đến nhau. Nói cách khác, phó bản chỉ giúp thu hoạch điểm tích lũy mà thôi, không thể trợ giúp phá án.
Có điều, vị trí phó bản cách hắn gần như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua điểm Kỳ Ngộ được đưa đến tận cửa thế này!
Sau khi ghi chép xong xuôi, Triệu Ngọc mới gạt hệ thống Kỳ Ngộ của mình qua một bên, tiếp tục tập trung vào việc phá án.
Mặc dù họ đã tốn không ít thời gian, nhưng theo như tình hình trước mắt thì vẫn chưa có tiến triển gì nhiều!
Tiểu Bạch, Đại Phi và những người khác đang cẩn thận quan sát đường di chuyển của chiếc Nissan, nhưng khi họ lần tới camera theo dõi ở một khu vực hoang vu thì chẳng thấy nó đâu nữa! Mọi người không tài nào nhìn ra được hướng đi cụ thể của chiếc xe từ trong đoạn băng ghi hình.
Nếu muốn tiếp tục điều tra theo hướng này thì bọn họ phải đến bộ phận giao thông xin giúp đỡ, tìm kiếm khắp thành phố mới được. Mặc dù Triệu Ngọc đã báo cáo cho lãnh đạo rồi, nhưng nếu muốn thật sự bắt tay vào điều tra thì phải đợi đến giờ đi làm ngày mai. Hơn nữa, phạm vi tìm kiếm quá lớn, chưa chắc có thể thu được kết quả trong thời gian ngắn.
Ngay sau đó, công việc tra tìm ở bên phía Lương Hoan cũng đã hoàn tất. Gần một tháng qua, tất cả các cửa hàng Nissan 4S ở Tần Sơn đã bán tổng cộng mười bảy chiếc xe Nissan Sylphy có kiểu dáng giống như trong đoạn video. Thế nhưng, muốn điều tra mười bảy chiếc xe này một cách cẩn thận cũng không phải là chuyện có thể xong sớm trong ngày một ngày hai.
Như vậy, Triệu Ngọc chỉ đành phải kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Thời gian trôi qua từng phút một, cảm giác buồn ngủ dần dần kéo đến. Triệu Ngọc dựa vào bàn chợp mắt một chút, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi!
Cũng không biết hắn mơ màng được bao lâu thì bỗng nghe một âm thanh vang lên bên tai.
“Đàn anh, đàn anh, dậy... dậy...”
Cái gì?
Triệu Ngọc không biết chuyện gì xảy ra, giật bắn mình một cái.
“Sao thế?”
Hắn nhìn xung quanh, thấy văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, các cảnh sát điều tra đều nằm úp sấp lên bàn ngủ thiếp đi, chỉ còn Tiểu Bạch ngồi ở góc tường dán mắt vào máy tính và rê chuột.
“Đàn anh, anh qua đây đi, xem cái này một chút...” Thấy Triệu Ngọc đã tỉnh, Lý Bối Ni kéo áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Em đã phát hiện được một thứ!”
“Sao?” Nhìn vẻ mặt hết sức thần bí của Lý Bối Nhi, Triệu Ngọc cũng cảm thấy tò mò, vội bước cùng với cô đến trước một cái máy tính.
Theo lý mà nói thì máy tính này thuộc về tổ điều tra các vụ án lâu năm chưa phá, nhưng bây giờ tổ đó chỉ còn trên danh nghĩa, cho nên Triệu Ngọc vẫn luôn sử dụng nó, biến nó trở thành máy tính riêng của mình.
“Anh xem đi… xem em tìm được cái gì?” Nói xong, Lý Bối Ni ngồi xuống trước máy tính, mở một website cho hắn xem.
Triệu Ngọc chỉ liếc mắt xem một chút, lập tức lấy lại tinh thần. Hắn nhìn thấy trên màn hình là một chiếc khăn lụa màu vàng, mà hình vẽ trên khăn lụa chính là hoa hướng dương!
“Cái này... là sao đây?” Triệu Ngọc không hiểu, quay sang nhìn Lý Bối Ni.
“Là như vậy!” Lý Bối Ni giải thích: “Mẹ nó, ngay từ lúc bắt đầu em đã rất tò mò về chiếc khăn này. Bởi vì... ngoại trừ các ngành dịch vụ như tiếp viên hàng không hay nhân viên ngân hàng, bây giờ rất ít người mang loại khăn lụa này! Vì thế, em đã lên mạng tìm kiếm!”
“Vậy… ý của em là...” Triệu Ngọc đoán: “Cô gái kia có thể là tiếp viên hàng không?’
“Ban đầu em cũng nghĩ như vậy.” Lý Bối Ni nói: “Nhưng sau khi em tìm xong, em đã bị sốc. Anh xem... Tiếp viên hàng không đều đeo khăn lụa ngắn, rất trang nghiêm! Còn khăn lụa của người bị tình nghi thì lớn hơn nhiều, lại giản dị và tự nhiên. Hơn nữa, anh nhìn cách thắt của chiếc khăn lụa đi, rất tùy ý, là một phương pháp thắt cổ xưa!”
“Sao? Cổ xưa?” Triệu Ngọc vẫn không hiểu.
“Thật đấy! Bây giờ những người có thể đeo loại khăn lụa này, lại còn thắt theo kiểu hoài cổ rất ít!” Lý Bối Ni nói tiếp: “Sau đó, em đã tiếp tục tìm kiếm. Kết quả, sau khi em nhập từ khóa hoa hướng dương và khăn lụa quàng cổ vào, anh nhìn đi, em đã tìm được cái này!”
Cuối cùng, Lý Bối Ni chuyển trở về tấm ảnh ban đầu.
“Haiz...” Triệu Ngọc nghe Lý Bối Ni giới thiệu vắn tắt xong thì kinh ngạc thở dài: “Thì ra... thì ra là Chanel! Lại còn là phiên bản giới hạn? Mẹ kiếp, chỉ một cái khăn lụa thôi mà đắt như vậy sao? Hơn... ba chục ngàn?”
“Cho nên, đàn anh à,” Lý Bối Ni nói: “Có chiếc khăn lụa này, phạm vi điều tra của chúng ta có thể thu nhỏ lại! Theo như những gì em mới tìm hiểu sơ bộ, loại khăn này được nhập vào nước ta vào năm 2001, nhưng tối đa cũng chỉ được mười cái! Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra mười cái khăn lụa này đã được bán đi đâu!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải thông báo việc này cho tổ của anh Mao ngay, để bọn họ tìm nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành điều tra! Nào nào nào, để tôi nhìn kỹ lại một chút!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa đoạt lấy ghế của Lý Bối Ni, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính. Ban đầu, hắn định thu nhỏ hình ảnh lại, rồi so sánh hình ảnh trên trang web với hình ảnh trong đoạn video. Ai ngờ, tay của hắn hơi run, nhấp chuột sai chỗ, thế là một đống hình ảnh phóng ra ầm ầm trên màn hình vi tính.
Hự!
Triệu Ngọc nhận ra, những tấm ảnh này nằm trong album mà hắn chụp ở nhà Phùng Khoát hôm qua. Sau khi trở lại Cục Cảnh sát, hắn đã sử dụng icloud trên điện thoại để gửi đến máy tính, nhưng quên không tắt nó!
“Cái gì thế?” Tính tò mò của Lý Bối Ni lập tức bị mấy tấm ảnh này gợi dậy, cô vội chỉ vào một tấm ảnh và hỏi: “Người này chính là Phùng Khoát sao? Công nhận đẹp trai phong độ thật đấy! Còn đây là... là Lan Thư Bình và Lưu Kiều? Bọn họ còn trẻ thật...”
Thấy Lý Bối Ni hứng thú như vậy, Triệu Ngọc cũng không đóng lại mà thuận tay mở thêm mấy tấm cho cô xem, hơn nữa còn giới thiệu sơ lược cho cô biết.
“Chậc chậc... còn có đồ cổ trang luôn này!” Lý Bối Ni nghiêm túc nói: “Không biết có thể tìm được mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh bọn họ đóng năm xưa để xem không nhỉ!”
“Khụ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Xem thì có thể làm được gì? Có thể tìm ra được hung thủ bắt cóc sao? Ha ha...”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc lại nhấn mở tấm ảnh tiếp theo. Kết quả, tấm ảnh này vừa hiện ra, ánh mắt của hắn đột nhiên bị thu hút.
Đây là tấm ảnh Phùng Khoát chụp chung với mẹ ở bãi biển.
Thật ra ảnh chụp chung thì cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng… Triệu Ngọc bỗng chú ý đến, trên cổ của mẹ Phùng Khoát có buộc một chiếc khăn lụa thật dài!!!