Cuồng Thám

Chương 505: Chương 505VẬN RỦI QUẤN THÂN





Khổng Duy Sâm là công nhân lâu năm của xưởng đồ gỗ nhà Tiêu Quốc Phong, thường ngày chủ yếu phụ trách chuyên chở hàng hoá - dỡ hàng và vận chuyển hàng.

Mười năm trước, người này và Tiêu Quốc Phong cùng xuất hiện trong hồ sơ của cảnh sát. Hai người cùng làm chứng, con trai của Tiêu Quốc Phong là Tiêu Chấn, cùng ngày xảy ra chuyện có đi Lăng Vân đưa hàng với bọn họ, ở đó đến chừng mười một giờ đêm mới quay về Tần Sơn.

Nhờ có lời khai này nên Tiêu Chấn không bị cảnh sát xếp vào đối tượng tình nghi.

Bây giờ, tất cả chứng cứ trong vụ án Lưu Kiều bị hại đang chỉ về phía Tiêu Chấn, cho nên mấy lời làm chứng ấy cũng càng ngày càng không đáng tin!

Lúc này đã chạng vạng, Khổng Duy Sâm làm xong công việc một ngày trong xưởng gỗ của mình, đang chuẩn bị lái xe đi. Ông ta lái một chiếc xe vận tải cỡ trung chuyên dùng để chở hàng, bởi vì công việc trong nhà xưởng rất bận rộn, nên gần như ông ta phải lái chiếc xe này mỗi ngày.

Nhưng mà, hôm nay khi ông ta mở cửa xe, mới vừa ngồi lên ghế lái thì đột ngột phát hiện, trên ghế lái phụ lại xuất hiện một người!

Người này đầu đội mũ lưỡi trai, mặt mang theo mắt kính rất lớn, căn bản thấy không rõ bề ngoài. Chỉ có thể nhận ra đây là một người đàn ông cơ thể cường tráng!

“Cậu... cậu là ai? Làm gì đấy?” Khổng Duy Sâm hoảng sợ, nhưng mà, ông ta chỉ nói được một câu như thế thì đối phương đã nhào sang giáng một đòn vào ông ta, đánh cho ông ta hôn mê bất tỉnh!

Mấy phút đồng hồ sau, Khổng Duy Sâm từ từ tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị trói trên cột của một nhà xưởng cũ, mà người đàn ông đội mũ trước đó thì đang lạnh lùng đứng trước mặt ông ta.

“Cậu... Cậu... Tha mạng cho tôi... Tha mạng cho tôi... Tôi...” Khổng Duy Sâm run rẩy năn nỉ: “Tôi đã nói với anh Quân rồi mà, tiền tôi thiếu các người thư thả vài ngày, chỉ vài ngày thôi! Sao... không nói chuyện gì đã ra tay vậy? Người anh em này, cậu mau gọi điện thoại đi chứ!”

“Hừ, bà nội con gấu!” Người đàn ông trước mắt đột ngột mắng một câu, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn Khổng Duy Sâm nói: “Ông đã nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi tới đây không phải để đòi nợ ông, mà ngược lại, tôi mang lợi ích đến cho ông đây...”

Người mắng ra mấy chữ bà nội con gấu này, đương nhiên không thể là ai ngoài Triệu Ngọc.

Lúc này, Triệu Ngọc lấy vài xấp tiền mặt chỉnh tề ra từ trong một cái bao da, sau đó bày từng xấp từng xấp ra trước mặt Khổng Duy Sâm, nói: “Lão Khổng à, hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nghe một câu nói thật của ông thôi, chỉ cần ông chịu thành thật khai báo, số tiền này sẽ là của ông!”

“Hả?” Khổng Duy Sâm thấy rất đỗi ngoài ý muốn, vội vàng nói: “Cậu... không phải cậu gạt tôi chứ? Trên đời này sao lại có chuyện hời như vậy?”

“Không tin hả, được thôi...” Nói xong, Triệu Ngọc lại bắt đầu bỏ tiền vào trong bao, còn nói: “Vậy tôi đi nhé! Sau khi tôi ra ngoài, người của anh Quân sẽ vào ngay! Hơn nữa, tôi nghe nói, bọn họ còn định đi Sở vệ sinh tìm vợ của ông đó... Chào nhá...”

“Đừng đừng đừng...” Khổng Duy Sâm sợ hãi, vội vàng cầu xin: “Cậu hỏi đi, cậu hỏi đi, cậu hỏi gì thì tôi sẽ nói đó! Chỉ cần cậu đưa tiền cho tôi!”

“Được, vậy tôi hỏi ông!” Triệu Ngọc trầm giọng hỏi: “Mười năm trước, con trưởng của Tiêu Quốc Phong - ông chủ của ông - Phùng Khoát bị cảnh sát bắt giữ. Lúc ấy, ông, Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn làm chứng, nói lúc ấy các người đến Lăng Vân đưa hàng! Chuyện này, có thật không?”

“Hả? Cái gì? Cậu... rốt cuộc cậu là ai?” Bỗng nhiên Khổng Duy Sâm nhận ra tình huống không đúng, vội vàng hỏi một câu.

“Nói như vậy, ông không muốn nhận tiền của tôi phải không?” Triệu Ngọc lắc đầu nói.

“Không phải...” Khổng Duy Sâm nhìn số tiền trên mặt đất, nói: “Người anh em, chuyện này có liên quan gì đến chuyện tôi nợ cờ bạc bây giờ không? Cậu hỏi như vậy là muốn làm gì?”

Haizz...

Triệu Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong con ngươi sau mắt kính chợt lấp lánh vẻ sắc lạnh.

Theo biểu hiện của Khổng Duy Sâm, đương nhiên Triệu Ngọc có thể nhận ra, chắc chắn khẩu cung năm đó của ông ta có vấn đề rồi! Nếu không thì khi nghe câu hỏi đó, ông ta sẽ không băn khoăn khó xử như bây giờ. Nếu năm đó ông ta nói thật, vậy thì lúc này ông ta đã gật đầu từ sớm rồi!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cũng không muốn lãng phí thời gian với người này nữa, nên cũng không thèm để ý tới ông ta, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nhặt tiền bỏ vào trong túi.

“Đừng đừng đừng... Chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà người anh em.” Khổng Duy Sâm thấy Triệu Ngọc nhặt tiền về, nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi thật sự không nói dối, đúng là tôi và bọn họ đến Lăng Vân đưa hàng...”

Nghe thấy Khổng Duy Sâm nói nhăng nói cuội, Triệu Ngọc không thể kiềm chế nổi, lập tức ném một xấp tiền vào mặt của ông ta, sau đó đi lên đá một cước, bàn chân mạnh mẽ đá trúng bụng dưới của ông ta!

Tiếp theo, Triệu Ngọc xòe bàn tay to ra, đánh bốp một cái, nhất thời đánh cho Khổng Duy Sâm miệng mũi đầy máu, vẹo mắt méo miệng!

“A! Đừng... đừng đánh tôi mà! A...” Khổng Duy Sâm đau đến mức to tiếng gào khóc.

Triệu Ngọc không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì rơi vào trạng thái muốn ngừng mà không được, hắn xoay tròn bàn tay, tiếp tục giáng xuống một cái tát nữa, không hề có ý ngừng nghỉ.

“Hu hu...” Răng của Khổng Duy Sâm đã rụng xuống, cảm thấy Triệu Ngọc có ý muốn đánh chết mình, nhất thời ông ta sợ tới mức hồn bay lên trời, khẩn khoản cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói... Tôi nói! Tôi van cậu, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Hu hu...”

Nghe thấy giọng nói của Khổng Duy Sâm mang theo tiếng khóc nức nở, Triệu Ngọc mới thoáng ngừng một chút.

“Đúng, là tôi nói dối! Lão Tiêu cho tôi mười nghìn, bắt tôi làm giả khẩu cung!” Khổng Duy Sâm hu hu nói: “Ông ta nói, thật ra hôm đó Tiêu Chấn đi chơi gái, nếu cảnh sát điều tra ra thì rất mất mặt, cho nên mới bảo tôi nói bọn họ cùng đi Lăng Vân giao hàng, như vậy sẽ không ai biết hết! Chuyện... chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn lao, nên tôi mới đồng ý!”

“Hừ, không phải chuyện gì lớn lao này!” Triệu Ngọc lại tát ông ta một bạt tai: “Chỉ vì một câu khẩu cung của ông, suýt nữa Phùng Khoát đã bị bắn chết rồi! Vậy mà còn chưa xem là chuyện lớn lao hả?”

“Hả? Cái gì? Phùng Khoát... Con trưởng của lão Tiêu hả? Có ý gì...”

“Hừ! Có ý gì!” Triệu Ngọc lấy mũ và kính xuống, sau đó lấy giấy chứng nhận và còng tay ra, nói: “Cảnh sát đây! Theo tôi về Cục Cảnh sát nói rõ ràng đi!”

“Hả? Cậu...” Khổng Duy Sâm sợ đến ngu người: “Cậu... là cảnh sát? Tôi... Tiền của tôi... Haizz...”

Để ngừa có chuyện lỡ như gì đó, Triệu Ngọc đã sớm dùng máy ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện, không sợ đến Cục Cảnh sát Khổng Duy Sâm không thừa nhận.

Lúc Triệu Ngọc áp giải Khổng Duy Sâm lên xe, hắn cảm thấy thời cơ đã đến rồi! Dựa theo chứng cứ mới nhất mà hắn nắm giữ trước mắt, đã hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn thẩm vấn Tiêu Chấn!

Vì thế, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho các đồng nghiệp, một mặt để Lương Hoan đi phân cục Mạt Dương nhận vật chứng của năm đó; một mặt yêu cầu đám Trương Cảnh Phong, Đại Phi suốt đêm lùng bắt cha con Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn!

Đúng là thú vị!

Sau khi khởi động xe, Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu thở dài, chỉ trong một đêm, một nhà bốn người Tiêu Quốc Phong tính luôn cả bảo mẫu và chồng của bảo mẫu, vào Cục Cảnh sát hết trơn!

Cả nhà này, đời trước làm bao nhiêu chuyện xấu mới bị vận rủi quấn lấy như vậy!

Chương 506: Ai dám cản tôi?

Lúc Triệu Ngọc áp giải nhân chứng Khổng Duy Sâm về phân cục Dung Dương, tổ trọng án Dung Dương đã nổ tung từ sớm!

Trừ Lý Bối Ni và Lương Hoan đang trên đường tới phân cục Mạt Dương lĩnh vật chứng thì những người khác chưa chuẩn bị chút tâm lý nào, không hiểu tổ trưởng Triệu nhà mình đang diễn tuồng gì?

Rõ ràng vụ án bắt cóc đã kết thúc, nhưng vì sao hắn còn bắt người?

Lúc này, Triệu Ngọc đã nhận được tin, Trương Cảnh Phong và Đại Phi đã bắt được Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn ở nhà, đang trên đường áp giải về phân cục Dung Dương.

Để có đủ nhân chứng vật chứng thẩm vấn Tiêu Chấn, Triệu Ngọc chẳng những để cho các cảnh sát điều tra đi vơ vét tư liệu về nhà họ Tiêu, mà còn ngầm dặn Lan Bác đi làm một chuyện khẩn cấp khác.



Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc khua chiêng gõ trống chuẩn bị thì Mao Vĩ và Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu đột ngột xuất hiện tại trước cửa văn phòng tổ A.

“Triệu Ngọc! Cậu có ý gì?” Cục trưởng Loan còn chưa kịp bước chân vào văn phòng, đã sốt ruột khó nén hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cậu đã nổi tiếng trong phân cục Nhữ Dương, giúp chúng tôi nở mày nở mặt! Nhưng vì sao... vì sao cậu không chịu nghỉ ngơi một chút? Nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại hạ lệnh bắt người? Hai người kia, có liên quan gì tới chúng ta?”

“Cục trưởng Loan!” Triệu Ngọc thẳng người, nói: “Tôi đã điều tra ra, Tiêu Chấn mới là hung thủ thật sự trong vụ án mưu sát trong nhà trọ năm đó! Phùng Khoát bị oan! Hơn nữa, tôi đã có đầy đủ chứng cứ...”

“Triệu Ngọc! Nếu vậy thì cậu càng không thể lỗ mãng như thế!” Không đợi Triệu Ngọc nói xong, Cục trưởng Loan đã cắt ngang lời hắn: “Trong lòng cậu cũng biết rõ, vụ án đó đã được kết án rồi! Hơn nữa, nó cũng không thuộc phạm vi quản lý của phân cục Dung Dương chúng ta, cậu làm như vậy, không chỉ vượt cấp, mà còn đang làm nhục các đồng nghiệp của phân cục Mạt Dương, cậu có hiểu không? Cậu có từng suy xét hậu quả khi làm như vậy không?”

“Đúng đó, người anh em à!” Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Triệu Ngọc: “Vinh dự tới không dễ, nhưng một khi vô ý, là sẽ hủy hoại trong chốc lát! Nghe lời tôi đi, nhanh gọi điện thoại cho bọn lão Trương đi! Bây giờ thả người vẫn còn kịp!”

“Không được!” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Việc này không thể chậm trễ nữa, binh quý thần tốc! Hôm nay nhất định phải bắt người, hôm nay nhất định phải thẩm vấn nghi phạm! Tiêu Chấn tâm tư kín đáo, nếu bỏ lỡ thời cơ hiếm hoi hôm nay, sau này sẽ khó mà bắt anh ta nhận tội!”

“Chậc chậc...” Cục trưởng Loan tức giận đến môi cũng run lên: “Triệu Ngọc, chẳng lẽ cậu không hiểu ý của tôi sao? Vụ án đó là bản án cũ của mười năm trước, đã kết án rồi! Bây giờ cậu hạ lệnh bắt người, là không hợp pháp! Cho dù cậu muốn nhúng tay, cũng phải xin phép cấp trên mới được! Cậu làm như vậy, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe lời tôi, mau mau dừng lại đi!”

Cục trưởng Loan mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch từ ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào, vừa vào cửa đã cao giọng hô: “Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu! Đã bắt người về rồi, có cần đưa thẳng vào phòng thẩm vấn không? Hả...”

Sau khi nói xong, Tiểu Bạch mới phát hiện Cục trưởng Loan cũng có mặt, nhất thời giật mình.

“Biết rồi, dẫn vào phòng thẩm vấn trước đi!” Triệu Ngọc huơ tay nói.

“Không được! Thả người ra!” Cục trưởng Loan lại cao giọng phản đối, sau đó khuyên nhủ: “Triệu Ngọc, đừng có làm loạn nữa, có được không! Chuyện này cậu quản không tới, chẳng lẽ cậu không biết thật? Người phụ trách vụ án giết người trong nhà trọ năm đó chính là Cục trưởng Hồng bây giờ? Cậu làm như vậy, không riêng gì cậu, thậm chí cả phân cục Dung Dương cũng rơi vào thế bị động!”

“Người anh em à, cậu nghe lời Cục trưởng Loan đi!” Mao Vĩ cũng khổ sở khuyên nhủ: “Đừng cố chấp như vậy, chúng ta cùng nghĩ cách khác có được không? Cần gì phải gấp trong lúc này?”

“Tôi không rõ!” Triệu Ngọc trừng mắt quát: “Rõ ràng Phùng Khoát bị người ta xử oan, hung thủ thì đang đứng ngay trước mắt, ông đây chỉ muốn thẩm vấn phạm nhân thôi mà, sao lại khó khăn như thế? Trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng ta, chẳng lẽ không phải là điều tra rõ chân tướng sao? A, vì cố kỵ mặt mũi của Cục trưởng lớn nên phải để Phùng Khoát chết già trong ngục giam sao? Người làm lãnh đạo như các người, cuối cùng suy nghĩ thế nào? Tiểu Bạch! Mang nghi phạm đến phòng thẩm vấn cho tôi!”

Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, mọi người đều chấn động!

“Tổ trưởng... chuyện này?” Tiểu Bạch sợ hãi, nhìn Cục trưởng Loan, lại nhìn Triệu Ngọc, làm sao dám nhúc nhích?

“Có làm không!” Triệu Ngọc ném nát tách trà, lớn tiếng mắng: “Tới cùng cậu có nghe tôi nói gì không? Bắt nghi phạm tới phòng thẩm vấn đi!”

“A... A...” Tiểu Bạch sợ tới mức cả người rối bời, thấy Cục trưởng Loan không có phản ứng gì mới cúi đầu đi ra ngoài.

“Điên rồi, điên rồi!” Cục trưởng Loan tức giận đến môi trắng bệch, mặt xanh xao: “Triệu Ngọc, hôm nay mọi người đều thấy hết, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, cậu phải chịu tất cả trách nhiệm!”

“Phụ trách thì phụ trách!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Lần trước còn không phải ông đây phụ trách à? Các ngươi làm lãnh đạo chỉ biết ăn thứ có sẵn, có thành tích thì dán hết lên mặt mình, còn lúc xảy ra chuyện thì lau mình sạch sẽ trước tiên! Biết không? Các ngươi làm như vậy, ngay cả những đại ca giang hồ cũng không bằng, đại ca giang hồ người ta còn biết bảo vệ đàn em đó!”

Nói thô thì không thô, nhưng sau khi Triệu Ngọc nói xong câu này, Cục trưởng Loan đã xấu hổ không chịu nổi, nói không nên lời.

Triệu Ngọc thì phóng qua bà ta, cất bước đi đến phòng thẩm vấn.

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc vừa mới bước tới hành lang phòng thẩm vấn, từ phía cầu thang đã có một đám người hấp tấp chạy tới.

Đờ mờ!

Cảnh tượng thế này, Triệu Ngọc cũng không đếm được mình đã nhìn thấy bao nhiêu lần!

Người đang chạy đến không phải ai xa lạ, là đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố! Hơn nữa, Vương Thánh Nghiêu còn là người đầu tiên xông vào.

“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Dừng tay!” Vừa thấy Triệu Ngọc, Vương Thánh Nghiêu lập tức lớn tiếng kêu to.

Bỗng nhiên Triệu Ngọc hiểu ra, hóa ra những người này cũng đến vì vụ án giết người trong nhà trọ, đang muốn ngăn cản hắn lật lại bản án cho Phùng Khoát! Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc hung ác trừng Mao Vĩ, quát: “Mao Vĩ, anh hại tôi! Anh dám nói cho tên họ Vương kia?”

“Tiểu Triệu à! Cậu đang nói gì vậy!” Mao Vĩ cũng nổi giận: “Chẳng lẽ cậu không biết sao? Tôi đang bảo vệ cậu đó! Chứ nếu để lãnh đạo lớn hơn nữa biết thì cậu xong rồi! Sao cậu không cẩn thận suy nghĩ chứ, tôi xem an cậu h là anh em nên mới làm như vậy! Việc cậu đang làm bây giờ là đang đắc tội với lãnh đạo, đắc tội với cảnh sát trong cả thành phố Tần Sơn đó. Cậu cho rằng, tôi đang hại cậu sao? Cậu có thể phá án thì thế nào? Đến lúc đó, ai giữ được cậu?”

“Bà nội con gấu!”

Triệu Ngọc lại trừng Mao Vĩ một cái, xoay người muốn đi vào trong phòng thẩm, nhưng mà đám người Vương Thánh Nghiêu đã đi đến gần đó rất nhanh, chắn trước đường đi Triệu Ngọc.

“Triệu Ngọc, cậu đúng là muốn phá án đến mức phát rồ rồi! Gây họa trong phân cục Nhữ Dương suốt ngày, còn chưa đủ sao?” Vương Thánh Nghiêu cả vú lấp miệng em quát: “Trừ gây chuyện ra, cậu còn có thể làm gì?”

“Họ Vương, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi chứ? Là đánh nhau hay là liều mạng, là đánh tay đôi hay là quần ẩu, tôi cho anh chọn đó!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Triệu Ngọc tôi muốn thẩm vấn nghi phạm, tôi xem ai dám cản tôi!”

Nói xong, hắn không khách sáo kéo một người đang chặn đường mình ra, lần nữa bước tới phòng thẩm vấn.

“Ngăn hắn lại, nhanh lên!” Vương Thánh Nghiêu vừa ra lệnh cho cấp dưới ngăn cản, vừa quát lớn với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu không có bất kì điều lệnh nào mà đã muốn lật lại bản án, chuyện này không hợp với trình tự! Mấy người mà cậu bắt đều là công dân vô tội, cậu làm vậy là đang phạm pháp! Đến lúc đó, không còn là chuyện của một mình cậu nữa mà cả phân cục Dung Dương các người sẽ bị xử phạt!”

Kết quả, Vương Thánh Nghiêu la to, chỉ đổi được bốn chữ của Triệu Ngọc: “Đ-c-m-m!”

Mắng xong, Triệu Ngọc tiếp tục tiến lên trước, coi đám cảnh sát hình sự trước mắt như không khí.

“Nhanh lên, mau ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!” Vương Thánh Nghiêu giận dữ rống to: “Hôm nay dù thế nào, cũng không thể để cậu ta đi vào phòng thẩm vấn!”