Trong cơn mưa dầm, bầu trời cũng trở nên u ám hơn hẳn. Mọi sắc màu tựa như bị nước mưa cuốn trôi, khiến cho cảnh vật đập vào mắt hóa thành hai màu trắng đen như tranh thủy mặc.
Lúc này đây, Triệu Ngọc đang đứng trên nóc nhà xưởng mà trước đó Cận Siêu rơi xuống, tập trung điều tra hiện trường.
Tuy đã che ô nhưng nước mưa vẫn thấm ướt hơn nửa bộ đồ của hắn, có điều hiện giờ Triệu Ngọc chẳng cảm nhận được điều đó. Hắn đã vùi hết tâm trí vào việc suy luận vụ án này.
Không sai!
Triệu Ngọc nhìn ra chỗ cách đỉnh nóc vài mét. Mấy hôm trước, hắn và Cận Siêu đã liều mạng nhảy qua từ nơi đó!
Tuy hắn rơi xuống vách núi, nhưng nhờ có máy bay tàng hình nên mới may mắn thoát hiểm. Trái lại, Cận Siêu trời xui đất khiến rơi từ một lỗ hổng trên nóc nhà xuống đất và chết.
Tiểu Trương từng nói Cận Siêu đẩy chị em nhà họ Trần té chết, không ngờ cuối cùng gã cũng dùng cách tương tự để kết thúc cuộc đời. Chẳng biết có phải ở cõi xa xăm sâu thẳm, mỗi người đều tự có số mệnh của mình?
Không!
Giờ phút này, Triệu Ngọc nhìn hiện trường trên nóc nhà rồi khẽ lắc đầu thở dài. Không đúng! Có lẽ cái chết của Cận Siêu chẳng phải do số mệnh, hơn nữa cũng không phải là sự cố gì đó!
Trước đó, vì chuyện này xảy ra quá đột ngột nên Triệu Ngọc chưa nghĩ ra nơi này có gì không ổn. Hắn chỉ tưởng rằng Cận Siêu va chạm với mình rồi bị bật ngược lại, trúng lỗ hổng trên nóc nhà nên mới ngã xuống chết!
Thế nhưng, khi hắn nhìn nhận lại mọi sự việc bằng ánh mắt hoài nghi thì chợt phát hiện, có lẽ sự thật cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Bởi vì Triệu Ngọc phát hiện, tuy lỗ hổng kia cách rìa đỉnh nóc không xa, nhưng lại không khớp với góc độ mà Cận Siêu đứng trước đó!
Khi ấy, Cận Siêu đang nâng một tấm ván gỗ và cản Triệu Ngọc đang đà nhảy xuống. Thế nhưng, vị trí gã đứng lệch hẳn ra khỏi lỗ hổng kia!
Nói cách khác, cho dù lúc ấy Triệu Ngọc sử dụng lực lớn đến đâu cũng không thể nào khiến Cận Siêu sụp xuống lỗ hổng đó!
Hơn nữa...
Triệu Ngọc nhớ rõ khi Cận Siêu té chết thì gã úp mặt xuống đất! Nếu gã bị sụp xuống lỗ hổng, vậy phải ngửa mặt lên mới đúng chứ?
Tuy Triệu Ngọc không chắc chắn về quỹ đạo té lầu cho lắm, nhưng hắn có thể nhìn ra trong không gian nhà xưởng chẳng hề có vật treo hay vật cản gì. Dưới tình huống như vậy thì không có khả năng bị lật người. Hơn nữa, cho dù lật người, tỷ lệ úp mặt xuống đất cũng không lớn mấy!
Trời ạ!
Nghĩ đến đây, trong đầu Triệu Ngọc không khỏi nảy sinh nghi vấn: Chẳng lẽ... Cận Siêu không phải bị mình đụng xuống lầu? Mà là... tự sát?
Không thể nào?
Tại sao... gã phải tự sát?
Chẳng lẽ do mình rơi xuống vách núi, gã tưởng mình chết nên áy náy sao?
Không có khả năng!
Nếu như áy náy thì gã dùng ván gỗ cản mình làm gì?
Không đúng!
Chắc chắn cái chết của Cận Siêu có vấn đề!
“Sư phụ, sư phụ! Hì hì! Quả nhiên anh ở đây!”
Nào ngờ, khi Triệu Ngọc đang suy xét về vấn đề này thì cô học trò nhỏ Tô Kim Muội mặc áo mưa màu vàng đã xuất hiện trên nóc nhà.
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc thầm mắng một tiếng rồi lập tức bước tới, kéo cô ấy từ thang lên.
“Cô... sao cô lại tới đây? Ai bảo cô tới?” Triệu Ngọc sốt ruột hỏi, không ngừng đưa mắt quan sát bốn phía.
“Em... em lần theo định vị trên di động của anh tìm tới đây. Em muốn đến học với anh!” Tô Kim Muội nói với ánh mắt kiên quyết: “Sư phụ... sư phụ không thể chỉ nhận học trò xong rồi bỏ đó chứ?”
“Trời ạ, đúng là phiền quá mà! Đi mau! Mau lên!” Nói xong, Triệu Ngọc kéo cô ấy đi xuống dưới.
“Ôi, sao vậy ạ? Sao vậy...” Tô Kim Muội thấy Triệu Ngọc sốt ruột thì cực kỳ khó hiểu.
“Nơi này rất nguy hiểm!” Triệu Ngọc thở dài, nói: “Chỗ này... cao như vậy, vẫn nên đề phòng thôi! Mau mau xuống dưới đi! Tôi phải xong việc đã!”
Thật ra Triệu Ngọc nói nguy hiểm cũng không phải lời vu vơ. Thứ nhất, nhà xưởng này đã lâu không sửa chữa, quả thực chẳng hề vững chắc. Thứ hai, hôm nay hắn không những mở được quẻ Càn long trời lở đất, mà còn thêm quẻ Khảm đại diện cho phụ nữ. Do đó, hắn thật sự không thể xác định rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, nhất là khi tiếp xúc với phụ nữ, nên đương nhiên càng phải đặc biệt cẩn thận.
...
Hơn mười phút sau, rốt cuộc Triệu Ngọc và Tô Kim Muội cũng men theo cái thang leo xuống khỏi nóc nhà xưởng, đi đến chỗ đậu chiếc xe Land Rover của hắn.
“Cơn mưa này... có vẻ như không muốn ngừng ấy!” Tô Kim Muội vừa cởi áo mưa vừa nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi Triệu Ngọc: “Sư phụ, sao rồi ạ, anh điều tra được gì chưa? À... anh chờ một chút...”
Dứt lời, cô gái nhỏ lấy một bao thuốc lá Trung Hoa trong túi áo ra, nâng trên hai tay, đưa cho Triệu Ngọc: “Sư phụ, em cố ý mua cho anh nè!”
“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc bĩu môi: “Cô học được từ đâu thế? Tôi không hút thuốc lá!”
“Hả? Phải không đó?” Tô Kim Muội lẩm bẩm: “Em... Rõ ràng em từng thấy trong túi anh có điếu thuốc!”
“Đó gọi là có thuốc không hút, để chơi thôi. Sao cô quản nhiều thế?”
Triệu Ngọc tức giận mỉa mai một câu, cô gái nhỏ sợ tới mức rụt tay lại. Đôi mắt Tô Kim Muội sáng trong lấp lánh, tựa như nhân vật trong phim hoạt hình hay truyện tranh vậy.
Triệu Ngọc nhìn gương mặt dễ thương đáng yêu của cô ấy, đành thở dài một hơi rồi nói: “Dù sao tôi vẫn cảm thấy tên Cận Siêu đó có gì đó rất bất thường! Vừa rồi tôi đi xem xét hiện trường, bỗng cảm thấy có lẽ gã... tự sát!”
“Ồ...” Tô Kim Muội gật đầu thật nhẹ, sau hai giây mới hiểu ra, ngạc nhiên hỏi lại: “Anh... anh nói gì cơ? Tự sát? Không thể nào? Vậy... chẳng lẽ... nhưng mà...”
“Haiz!” Triệu Ngọc vừa lắc đầu vừa đút bao thuốc Trung Hoa vào túi quần mình. Tuy hắn không hút nhưng thứ đắt tiền như vậy cũng có thể tặng lại cho người ta mà!
“Nhóc con, nhớ kĩ này. Muốn làm một thám tử đúng chuẩn thì phải giữ được bình tĩnh!” Triệu Ngọc thừa dịp ra vẻ dạy dỗ cô gái nhỏ: “Sau này bất kể gặp phải chuyện gì giật gân cũng vẫn phải điềm tĩnh như ngày thường, không được hoảng loạn một chút nào, hiểu chưa?”
“À... vâng... em hiểu rồi, hiểu rồi!” Tô Kim Muội gật đầu, nói: “Sư phụ à, theo như anh, nếu Cận Siêu tự sát, vậy thì phải làm thế nào đây?”
“Ừ... tôi cũng đang suy nghĩ đây!” Triệu Ngọc nhướng mày với cô gái nhỏ: “Còn không phải tại cô nên mới bị ngắt ngang à!”
“Ôi, em xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Tô Kim Muội sợ hãi gật đầu, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.
“Tôi nghĩ, nếu như Cận Siêu thật sự tự sát, vậy thì... rất có khả năng gã cố tình hãm hại Trần Bỉnh Tiên!” Triệu Ngọc lại nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, Cận Siêu vốn nên bị cảnh sát bắt giữ, sau đó chính miệng gã sẽ khai ra Ngải Lỵ Lỵ! Nhưng gã lại cố tình tự sát, hơn nữa còn để lại một phần chứng cứ phạm tội của Trần Bỉnh Tiên, khiến cảnh sát mau chóng tìm ra hung thủ đứng phía sau màn! Cô nói xem... có phải hơi tình cờ quá không?”
“Vâng... Theo như phân tích của anh thì mới thấy đúng thật!” Tô Kim Muội tập trung suy nghĩ: “Chẳng lẽ trước kia Cận Siêu và Trần Bỉnh Tiên có hận thù gì? Gã làm vậy để cố tình hãm hại ông ta sao? Con nhớ Cận Siêu vì phạm sai lầm trong đội cảnh sát nên mới bị cách chức, liệu sai lầm ấy có liên quan tới Trần Bỉnh Tiên không?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Đồ đệ à, cô nghĩ còn đơn giản quá! Với tình cảnh của Cận Siêu thì không có khả năng gã vì tiền! Cho nên, ắt hẳn chuyện này không liên quan đến thù hận. Cô nghĩ mà xem, là một sát thủ bị bệnh nan y, chỉ e nguyện vọng lớn nhất của gã là dùng cái chết của mình để giúp người thân được sống những ngày tháng yên lành, phải không?”
“Em không hiểu gì cả!” Tô Kim Muội nói: “Không có tiền ư? Nhìn kết cục bây giờ, Cận Siêu đúng là người thất bại nhất, không có tiền, mạng cũng không còn!”
“Có lẽ... vẫn còn một khả năng khác!” Ánh sáng thâm thúy lóe lên trong mắt Triệu Ngọc: “Nếu như người thuê Cận Siêu thực sự không phải là Trần Bỉnh Tiên thì sao? Vậy thì gã chẳng phải kẻ thất bại đâu!”