Cuồng Thám

Chương 522: Chương 522TRÒ HAY SẮP DIỄN RA





Trời mưa càng lúc càng lớn, chưa tới sáu giờ mà sắc trời đã đen hẳn.

Nước mưa chảy ròng trên kính chắn gió của xe hơi Land Rover, hình thành một màn nước như thác đổ. Cần gạt nước được mở đến chế độ cao nhất, gạt qua gạt lại, không ngừng lau sạch từng dòng từng dòng nước.

“Đúng, tuyệt đối không thể cho người của cậu làm ẩu làm tả được. Tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi! Nếu như kế hoạch của tôi không thành công, vậy cho dù mấy người có nghiêm hình bức cung cũng vô dụng, hiểu không?” Ở trong điện thoại, Triệu Ngọc nói với đội trưởng Tiểu Trương: “Cậu chỉ cần nhớ kĩ chuyện mà tôi bảo cậu làm là được! Đúng rồi, tuyệt đối đừng quên USB của Cận Siêu. Nhớ kĩ, thứ tôi muốn chính là cái USB kia, nhất định phải là cái gốc đó! Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải lấy được! Đúng...”

Triệu Ngọc vừa lái xe vừa giao rất nhiều công việc cho đội trưởng Tiểu Trương.

Tô Kim Muội chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc hắn cúp điện thoại. Cô vừa định hỏi thăm một chút, thế nhưng Triệu Ngọc lại không ngừng không nghỉ mà tiếp tục gọi điện thoại cho một người khác.

“A lô, là ông chủ Quý đấy à? Tôi là Triệu Ngọc đây, anh em có việc cần ông giúp đỡ. Tôi nhớ ông quen thuộc với bên hiệp hội luật sư lắm phải không?”

“Cái gì? Không quen sao...”

“Há, không có gì. Chỉ là một đêm mới đây tôi có xem hiện tượng thiên văn, bấm tay tính toán, phát hiện sắp tới ông sẽ gặp tai họa...”

“Ồ? Ông nói sao? Trong hiệp hội luật sư có mấy người anh em tốt à. Ha ha, vậy thì tốt, ha ha...”

Hóa ra Triệu Ngọc đã gọi điện thoại cho ông chủ Quý Xuân Hoa, mà cuộc gọi này loáng cái đã hết gần hai mươi phút.

Tô Kim Muội càng nghe lại càng hồ đồ, càng nghe thì càng sốt ruột. Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc định làm gì nữa?

Cuối cùng, đợi đến lúc chiếc Land Rover lái đến cửa bệnh viện, Triệu Ngọc mới gọi điện thoại xong.

“Sư phụ, anh có thể nói cho em biết kế hoạch của mình không?” Rốt cuộc Tô Kim Muội cũng tóm được cơ hội, vội vàng hỏi: “Hung thủ thật sự ở đằng sau là ai? Một lát nữa anh định làm gì? Anh nói cho em biết thì em mới có thể dễ dàng phối hợp với anh chứ?”

“Sai rồi, sai rồi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua cửa lớn của bệnh viện rồi lại bỗng quay đầu xe, nói: “Kim Muội, hình như ở gần bệnh viện thành phố có một quán sủi cảo khá ngon. Tôi đã tính thời gian rồi, chúng ta hoàn toàn có thể ăn nửa ký sủi cảo, sau đó lại trở về làm việc!”

“Cái gì? Sủi cảo? Làm ơn đi... Này...”

Thật không ngờ Triệu Ngọc nói được làm được, hắn thật sự đỗ xe ngay quán sủi cảo bên cạnh bệnh viện. Tuy rằng bên ngoài mưa dông che kín trời, rét mướt lạnh lẽo, thế nhưng trong quán sủi cảo lại đông nghịt, hết cả chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt.

Hai người Triệu Ngọc chọn món ăn xong, phải đợi một thời gian khá dài mới được ăn sủi cảo ngon miệng.

Đương nhiên, Tô Kim Muội ăn không vô, còn không ngừng truy hỏi đáp án của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc bị thúc giục mãi, lúc này mới nói với cô nàng: “Một chiêu này của tôi là học từ sư mẫu của cô đấy, gọi là ‘có táo hay không có táo, phải đập thử mới biết được’! Nếu thành công, vậy thì hôm nay chân tướng sẽ rõ ràng! Còn nếu thất bại, phân cục Nhữ Dương của các cô sẽ có chuyện phải làm, đó là đi tìm hiểu chuyện mười triệu kia!”

“Làm ơn đi, nói trọng điểm, nói trọng điểm có được hay không hả?” Tô Kim Muội nôn nóng sắp điên rồi. Cô cầm đôi đũa quơ tới quơ lui, giống như chỉ cần Triệu Ngọc không chịu giao ra đáp án, cô sẽ đâm hắn một nhát vậy.

“Được được...” Triệu Ngọc thấy đồ đệ nhà mình thật sự đã sốt ruột lắm rồi, bèn hạ thấp giọng, lặng lẽ nói kế hoạch của mình cho cô biết.

“Gì cơ? Chuyện này... có được không vậy?” Tô Kim Muội nghe xong, lắc đầu liên tục: “Ngải Lỵ Lỵ không phải là vợ của Cận Siêu, tất nhiên cô ta đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Anh làm như vậy... liệu có thành công nổi không? Hơn nữa, sư phụ à, em phải nhắc nhở anh một chút. Kế hoạch lần này của anh không giống với chuyện lừa dối Tân Hiểu Như. Đây không chỉ là chuyện thất đức thôi đâu, mà là... phạm pháp đó!”

“Vậy được...” Triệu Ngọc lại không hề để ý mà lấy điện thoại ra: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ nói với tất cả mọi người là hủy bỏ kế hoạch, sau đó đều dựa hết vào phân cục Nhữ Dương của các cô! Cô nói xem, trời mưa lớn thế này mà tôi không đi tán gái chơi bời, lại ngồi ở đây lăn tới lộn lui với các cô. Tôi toan tính có được cái gì đây?”

Nói xong, Triệu Ngọc làm bộ như muốn gọi điện thoại.

“Đừng đừng...” Tô Kim Muội vội vàng ngăn cản: “Em chỉ nói rằng kế hoạch này của anh quá... quá... quá điên cuồng! Cũng không nhất định phải hủy bỏ mà...”

“Ha ha... Cũng là vì điên cuồng mới có thể dùng một cây búa đập chân tướng ra chứ!” Triệu Ngọc bỏ một miếng sủi cảo nguyên vẹn vào trong miệng mình, nói: “Nếu như cứ theo khuôn phép cũ, vậy thì ‘kế trong kế’ được sắp đặt một cách tỉ mỉ này vĩnh viễn cũng sẽ không thể phá giải!”

“Nhưng mà... em vẫn có cảm giác...” Tô Kim Muội nhíu mày than thở: “Đây thật giống như một ván bài đánh cược nhỉ? Thua... Nếu thua thì phải làm sao bây giờ?”

“Cô cả nghĩ quá rồi!” Triệu Ngọc cười nói: “Khi vung cây gậy này lên, nếu đập trúng táo thì quá tốt, còn đập không trúng thì chạy mau chứ sao. Cô yên tâm, Ngải Lỵ Lỵ vĩnh viễn cũng không biết chúng ta là ai với ai! Huống chi, tôi còn tìm một người ngoài đến để giúp đỡ cơ mà?”

“Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng Tô Kim Muội vẫn bị kế hoạch điên cuồng của Triệu Ngọc dọa sợ. Cô luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trông có vẻ vô cùng lo lắng.

Triệu Ngọc lại thỏa thích ăn uống, ăn một hơi hơn một phần tư ký sủi cảo. Đợi đến lúc hắn ăn đến tô khô chén sạch, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

“Được rồi!” Triệu Ngọc rút khăn giấy ra lau miệng. Hắn đọc tin nhắn trên điện thoại trước rồi mới nói với Tô Kim Muội: “Cơm nước no nê rồi, bắt tay làm việc thôi!”

Nói xong, hắn dẫn Tô Kim Muội ra khỏi quán sủi cảo, lái xe đến bệnh viện. Sau khi hắn đậu xe đàng hoàng xong, bọn họ đi thẳng đến thang máy ở lầu một của bệnh viện, gặp ba người ở đó.

Ba người này đều là người mà Quý Xuân Hoa sai đến. Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, đôi bên chào hỏi nhau qua loa vài câu. Tiếp đó, Triệu Ngọc ra hiệu cho bọn họ phân công nhau mà hành động, lúc này ba người mới đi thang máy lên lầu.

Triệu Ngọc và Tô Kim Muội không đi cùng bọn họ mà lại đến một thang máy khác, đi tới phòng bệnh thuộc khoa hô hấp của tầng 12.

Khi hai người bọn họ đi tới trước phòng bệnh của Trần Bỉnh Quang thì lập tức nghe được tiếng khóc nức nở. Có rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề đang đợi ở ngoài phòng bệnh, trong đó có không ít người đang thấp giọng khóc nức nở. Những người này đều là lãnh đạo các bộ phận của tập đoàn Bạch Thế Lợi và một số bạn tốt của Trần Bỉnh Quang khi ông ta còn sống.

Lúc này, đội trưởng Tiểu Trương - người đã đợi ở đây một lúc lâu lập tức đi xuyên qua đám người, đến trước mặt hai người Triệu Ngọc.

“Ầy!” Tiểu Trương đặt một USB vào trong tay Triệu Ngọc, nói: “Thứ này là vật chứng quan trọng, anh đừng có làm hư nha anh rể. Cái USB này là do em ký tên đấy!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhận lấy USB, sau đó kéo Tiểu Trương qua một bên rồi dò hỏi: “Tình huống bên trong sao rồi?”

“Trần Bỉnh Quang đã qua đời!” Tiểu Trương thấp giọng nói: “Nửa tiếng trước đã đi rồi! Linh mục mới xưng tội cho ông ta xong, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn những người thân cận nhất với ông ta khi còn sống thôi. Họ đang thương lượng xử lý chuyện hậu sự đó!”

“Bên trong có ai?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Các thành viên của hội đồng quản trị và người nhà của Trần Bỉnh Quang.” Tiểu Trương nói: “Ngải Lỵ Lỵ cũng ở trong đó!”

Trong lúc họ nói chuyện, Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía phòng bệnh. Thật không ngờ, hắn lại nhìn thấy cả Giám đốc Lý Thầm ở trong đó!

“Không được!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lát, nói: “Phải kêu Lý Thầm ra ngoài mới được, để ông ta ở trong đó dễ hư chuyện lắm!”

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lý Thầm, bảo ông ta ra khỏi phòng bệnh.

Bên này Lý Thầm vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, Triệu Ngọc lập tức ra hiệu cho ba người đàn ông lúc nãy. Ba người kia chỉnh lại cổ áo một chút rồi mới vội vã bước vào.

Lý Thầm vừa trông thấy Triệu Ngọc liền mở miệng định nói gì đó, nhưng hắn lại kéo ông ta lại gần rồi ra hiệu ý bảo ông ta đứng cùng mình ở cửa, quan sát trò hay sắp diễn ra bên trong phòng bệnh!