Cuồng Thám

Chương 526: Chương 526ĐẬP TÁO CŨNG CÓ “LẰN RANH ĐỎ”





“Ha ha ha...” Ngải Lỵ Lỵ nhìn Triệu Ngọc, cười như bị điên. Trong đôi mắt cô ta ẩn sâu vẻ tà ma dị thường không thể diễn tả: “Không phải anh muốn biết lúc ấy tôi với Cận Siêu đã thương lượng thế nào sao? Thật ra, chúng tôi không thương lượng gì cả, chỉ là lên giường mà thôi! Ha ha...”

“Khoảng sáu năm trước, lúc còn ở thủ đô, tôi đã từng có một đoạn tình ngắn ngủi với Cận Siêu. Anh ta đi điều tra một vụ án thì chúng tôi tình cờ gặp nhau, cả hai nói chuyện rất hợp ý. Thế nên... tôi cứ tưởng, anh ta đi tìm tôi là vì còn vương vấn tình cũ!”

“Ôi... Thật ra, lúc mà tôi đưa tiền cho Cận Siêu, tôi thực sự... rất hi vọng anh ta là một tên lừa đảo, lừa tôi mang tiền chạy trốn. Ha ha...” Ngải Lỵ Lỵ thê thương nói: “Thậm chí, tôi còn chẳng đi tìm người điều tra bệnh án của anh ta, hay là điều tra địa chỉ. Ngoại trừ việc lên giường, tôi chả làm gì cả...”

“Không phải mấy người muốn biết tôi nghĩ gì sao?” Gương mặt Ngải Lỵ Lỵ bỗng trở nên phẫn nộ uất hận: “Được! Giờ tôi sẽ nói cho mấy người biết! Mẹ nó, tôi chỉ là một người phụ nữ, tôi còn có thể nghĩ gì? Chồng tôi thì đang hôn mê bất tỉnh, để lại cho tôi cái cục diện rối rắm như thế này đây. Hai người được gọi là ‘con gái’ của tôi kia thì lại đối với tôi như lửa với nước, chỉ hận không thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn cậu em chồng của tôi, ông ta lại muốn phái người đến... đến giết tôi! Mấy người... mấy người có ai từng nghĩ, lúc ấy tôi có cảm giác gì không?”

“Thậm chí, dù tôi không đáp ứng Cận Siêu đi nữa thì Trần Bỉnh Tiên cũng sẽ lại phái một ‘Cận Siêu’ khác đến giết tôi!” Ngải Lỵ Lỵ cắn răng nói tiếp: “Được thôi! Nếu ông ta phái người đến giết tôi thì sao tôi lại không thể hãm hại ông ta chứ? Đổi lại là mấy người, mấy người sẽ làm gì, hả!?”

Tiếng gào thét của Ngải Lỵ Lỵ làm tất cả những người có mặt ở đó đều run lên.

“Ha ha... ha ha ha... Ông Trần à, giờ thì vừa lòng ông rồi chứ gì...” Ngải Lỵ Lỵ quay qua xác chết trên giường bệnh, u ám nói: “Bây giờ ông thật sự đã cửa nát nhà tan rồi! Con gái ông chết, em trai ông, vợ ông đi bóc lịch nhà lao, vừa lòng ông chưa? Ha ha ha, tiền nhiều, rốt cuộc tiền nhiều để làm gì! Ha ha ha...”

Thấy cảm xúc của Ngải Lỵ Lỵ ngày càng mất kiểm soát, Triệu Ngọc vội vàng nháy mắt với Tiểu Trương một cái. Lúc này cậu ta mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến đeo còng vào tay cô ta.

Lúc đeo còng tay, Ngải Lỵ Lỵ đã mất hết hi vọng nên cũng không phản kháng gì nữa.

“Ồ... Không ngờ, sự thật lại như thế này!” Tô Kim Muội gật đầu nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ, hóa ra đây chính là câu mà anh đã nói, vụ án phạm tội có mưu kế xen lẫn tính trùng hợp! Chúng ta vẫn luôn đặt ánh mắt lên những kẻ sẽ thu được lợi ích, mà lại không chú ý đến người trung gian đứng giữa lên kế hoạch!”

“Mà gã Cận Siêu này quả không hổ là một cảnh sát lợi hại, lại có thể nghĩ ra được một mưu kế phức tạp như vậy! Nếu lúc trước gã không bị cách chức, chắc giờ có khi trở thành một cảnh sát xuất sắc giống sư phụ rồi cũng không chừng?”

“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trong giới giang hồ mà trước đây chúng tôi lăn lộn có một câu danh ngôn như này, tâm tà thì tất cả đều tà, tâm chính tất cả đều sẽ chính! Một người dù có suy sụp bao nhiêu lần, thì đó cũng không nên trở thành lý do để giết người! Thế nên, dựa vào những gì Cận Siêu đã làm, dù không bị cách chức nhưng tương lai gã cũng chưa chắc sẽ tốt đẹp!”

“À... có lý. Nhưng mà...”

Tô Kim Muội vốn dĩ định hỏi, Triệu Ngọc từng lăn lộn trong giang hồ lúc nào? Thế nhưng Triệu Ngọc lại quay qua nói với Ngải Lỵ Lỵ: “Ngải Lỵ Lỵ, cô cũng giống vậy. Nếu trong lòng cô vẫn còn chút thiện lương, Cận Siêu có đưa ra một trăm cái đề nghị cũng vô dụng! Lúc đó cô hoàn toàn có sự lựa chọn khác!”

“Thế nên, tất cả những chuyện này là do cô chọn lựa, chẳng thể trách ai khác được!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Với cả, tôi cũng không tin, buổi tối lúc cô đi ngủ lại không nhớ đến hai chị em Millie bị té lầu chết thảm kia!”

Ầm ầm...

Không biết là quá linh nghiệm hay thế nào, Triệu Ngọc vừa mới nói xong câu này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng sấm sét. Mọi người trong phòng đều bị tiếng sấm này dọa giật nảy mình, ngay cả chính Triệu Ngọc cũng không ngoại lệ.

Ngải Lỵ Lỵ thậm chí còn bi thảm hơn, đau buồn ngồi phịch trên mặt đất...

Chẳng bao lâu sau, theo lời gọi của Tiểu Trương, các cảnh sát điều tra mặc đồng phục của Đội Trọng án Nhữ Dương đi vào, bắt đầu áp giải nghi phạm Ngải Lỵ Lỵ về Cục Cảnh sát bọn họ.

Triệu Ngọc trả USB lại cho Tiểu Trương.

Tô Kim Muội nhìn thấy chiếc USB này, bấy giờ mới sực nhớ ra câu định hỏi lúc nãy. Cô vội kéo Triệu Ngọc sang một bên, hỏi: “Sư phụ, nói em nghe đi, vì sao Ngải Lỵ Lỵ vừa thấy chiếc USB này thì lập tức cúi đầu nhận tội? USB này thật sự là của Cận Siêu sao?”

“Đợi một lát.” Triệu Ngọc đi đến một góc hành lang yên tĩnh, gọi cho ông chủ Quý Xuân Hoa một cuộc điện thoại: “Ông chủ Quý, bên phía chúng tôi xong chuyện cả rồi, bên chỗ ông cũng kết thúc công việc được rồi đấy. Có thể để luật sư Hứa Thiên Miểu xuất hiện rồi!”

“Ừ... tôi biết rồi, lần này ông đã giúp anh em tôi một việc rất lớn! Triệu Ngọc tôi thề, sau này sẽ không bao giờ lén trộm trà nhà ông nữa! Ha ha ha...”

Hắn vừa tắt điện thoại, Tô Kim Muội lập tức túm chặt lấy cánh tay Triệu Ngọc, khen ngợi: “Sư phụ, anh lợi hại thật đó! Hết lăn lộn trong giang hồ, giờ lại đi trộm trà, sao anh toàn năng quá vậy?”

“Thôi thôi thôi, đừng có mà khen tôi, tôi sẽ kiêu ngạo đấy!” Triệu Ngọc đùa, sau đó mới kể cho Tô Kim Muội sự thật về chiếc USB: “Thật ra, chiếc USB này chẳng qua chỉ dùng để lừa Ngải Lỵ Lỵ mà thôi, không ngờ lại thật sự bị tôi đoán đúng!”

“Là như này, lúc trước tôi từng nghĩ, Cận Siêu muốn khiến cho Ngải Lỵ Lỵ tin vào tính khả thi của kế hoạch của họ, vậy gã sẽ phải để lại một đoạn video quay cảnh Trần Bỉnh Tiên thuê kẻ giết người cho Ngải Lỵ Lỵ.”

“Mà Ngải Lỵ Lỵ tất nhiên cũng sẽ không tiêu hủy chứng cứ này, bởi vì nhỡ đâu cô ta bị cảnh sát nghi ngờ thì sẽ dùng thứ này để tự bảo vệ mình!

“Thế là tôi mới nghĩ, phần chứng cứ mà Cận Siêu giữ được lưu trữ trong USB, vậy có khi nào phần mà gã giao cho Ngải Lỵ Lỵ cũng được lưu trong một cái USB y hệt như thế?”

“Vì thế, vừa nãy tôi mới lấy chiếc USB này ra để lừa cô ta, khiến cho Ngải Lỵ Lỵ lầm tưởng rằng tôi đã dùng thủ đoạn gì đó tìm được chiếc USB mà cô ta đã giấu kĩ!”

“Nghĩ thử đi, nếu chúng ta thực sự tìm thấy USB mà Ngải Lỵ Lỵ đã giấu đi, vậy không phải đã chứng minh rằng cô ta có liên quan với Cận Siêu sao? Thế nên... ha ha...”

“Wow...” Tô Kim Muội trừng lớn đôi mắt to dễ thương của mình lên: “Sư phụ, em bội phục anh thật đấy! Suy nghĩ nham hiểm như vậy mà anh cũng nghĩ ra được! Quá tài! Có điều... chỉ là... lỡ thứ mà Cận Siêu đưa cho Ngải Lỵ Lỵ là đĩa CD hay cái USB không giống thế thì làm sao? Thế không phải sẽ lộ tẩy à?”

“Lộ tẩy gì chứ?” Triệu Ngọc cười nói: “Cô quên rồi à, lúc nãy từ đầu đến cuối tôi có nói USB là tìm được ở chỗ Ngải Lỵ Lỵ đâu?”

“Hừ! Nếu không gạt được, vậy thì tôi chém một chút, nói là trên USB có dấu vân tay của Ngải Lỵ Lỵ, hoặc bảo rằng Cận Siêu để lại chứng cứ liên quan đến việc Ngải Lỵ Lỵ đã giao tiền cho gã. Nói tóm lại, nhất định phải làm cho Ngải Lỵ Lỵ không ngừng hoang mang sợ hãi, không được cho cô ta bất kì cơ hội nghiêm túc suy nghĩ nào cả! Nếu không, chỉ cần cô ta động não chút thôi, chúng ta sẽ phí công vô ích!”

“Ồ...” Tô Kim Muội rốt cuộc cũng nhận ra: “Em đã nói mà, vì sao anh lại phí nhiều công sức giở trò trong di chúc như vậy! Hóa ra, đây cũng là một thủ đoạn đánh vào tâm lý của Ngải Lỵ Lỵ!”

“Có tiến bộ!” Triệu Ngọc véo cằm Tô Kim Muội một cái, nói: “Nhưng mà di chúc giả này chính là khâu quan trọng nhất. Chỉ cần làm cho Ngải Lỵ Lỵ không còn hi vọng gì nữa, cho rằng bản thân cô ta đã hao tổn bao nhiêu tâm sức cũng chẳng chiếm được cái gì, tâm lý cô ta mới có thể sụp đổ! Bằng không, đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng chẳng có!”

“Wow! Lợi hại thật!” Tô Kim Muội thở dài: “Nói thật với anh, trước đó em thật sự rất lo lắng, còn tưởng anh sẽ không thành công chứ! Với cả… chúng ta làm vậy, thật sự quá thiếu đạo đức!”

“Tôi cũng đâu còn cách nào khác!” Triệu Ngọc thở dài: “Cô nghĩ đi, trên tay chúng ta không có bất cứ bằng chứng gì. Cho dù chúng ta có thể chứng minh tiền của Cận Siêu là do Ngải Lỵ Lỵ đưa cho, nhưng chỉ cần Ngải Lỵ Lỵ cố ý chống chế, chết cũng không thừa nhận, sau này dù có lên hầu tòa thì cũng chẳng có cách nào định tội cô ta! Cô ta có thể nói, số tiền đó là do thấy Cận Siêu đáng thương quá nên cho gã, lúc đó chúng ta còn cách gì nữa?”

“Cũng đúng...” Tô Kim Muội gật gật đầu.

Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lúc trước Miêu Anh đã từng nói: “Không sai, cái kiểu phương pháp muốn biết có táo hay không chỉ cần chọc mấy cái như chúng ta, quả thật không chân chính cho lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Ngải Lỵ Lỵ không thẹn với lòng, chúng ta đánh gãy tâm lý cô ta cũng có ích gì?”

“Thế nên mới nói, chúng ta không buông tha người xấu nào, cũng tuyệt đối không để một người tốt nào chịu oan! Nguyên tắc này, mới là ‘lằn ranh đỏ’ thật sự của những cảnh sát hình sự chúng ta!”