Đạo cụ mới nhất thu được của hệ thống tuy rằng tốt, nhưng lại không có món nào có thể giúp Triệu Ngọc tìm kiếm Miêu Anh cả.
Nhìn chung cả bảng menu đạo cụ, Triệu Ngọc cho rằng chỉ có hai món đạo cụ có lẽ còn có thể có được tác dụng, một là máy theo dõi tàng hình, một là mệnh lệnh hacker.
Máy theo dõi tàng hình cùng loại với mũi chó, sau khi sử dụng có lẽ Triệu Ngọc có thể truy tìm mùi của Miêu Anh, tra xét xem phương hướng và con đường cô ấy rời đi.
Nhưng có lẽ khi đuổi bắt Cận Siêu trong vụ án nhảy lầu Triệu Ngọc đã dùng hết rồi, hơn nữa loại đạo cụ này chỉ có thể truy tìm trong phạm vi có hạn, huống chi khi Miêu Anh rời đi còn có mưa to, hiện giờ đương nhiên không thể trông cậy được.
Về phần mệnh lệnh hacker, Triệu Ngọc vốn muốn thông qua đạo cụ này tra trên mạng tìm kiếm tin tức của Miêu Anh, nhưng sau khi hắn đọc phần giới thiệu lại phát hiện đạo cụ này chỉ có thể tác dụng ở trên loại máy lưu trữ nhất định, cũng không thích hợp dùng trên mạng.
Hơn nữa cho dù mệnh lệnh hacker thực sự có hiệu quả, Triệu Ngọc cũng không dám dùng bừa, vì nếu cả nhà Miêu Anh thật sự đang gặp nguy hiểm, hacker xâm nhập như vậy cũng có thể sẽ tiết lộ cơ mật, dẫn tới bọn họ sẽ gặp phải tình cảnh càng nguy hiểm hơn.
Xem ra đạo cụ của hệ thống cũng không giúp đỡ được gì rồi.
Nhưng...
Triệu Ngọc cũng không nản chí, mặc dù đạo cụ không có tác dụng gì, nhưng chẳng phải mình còn có hệ thống sao? Chỉ cần hệ thống thần kỳ kia vẫn còn ở đây, mình còn có hi vọng tìm được Miêu Anh.
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc mới bất chợt ý thức được khi mình tìm kiếm Miêu Anh thậm chí đến cả quẻ mới cũng quên mở, vì vậy hắn vội vàng chuyển suy nghĩ, mở một quẻ mới trên giao diện hệ thống.
Kết quả hệ thống báo mở ra một quẻ Chấn Li.
Nói như vậy, mỗi lần sau khi Triệu Ngọc phá án cũng sẽ đại biểu cho địa vị của quẻ Chấn mở ra, nhưng đối với Triệu Ngọc hôm nay mà nói, hắn muốn nhìn thấy nhất không gì khác ngoài quẻ Khảm đại diện cho tình yêu với phụ nữ.
Chỉ khi quẻ Khảm mở ra, hắn mới có thể tìm được Miêu Anh.
Lúc này, sau khi thất vọng, Triệu Ngọc ngược lại gửi gắm hi vọng trên phó bản Kỳ Ngộ, vì phó bản Kỳ Ngộ có thể chỉ ra thời gian, địa điểm, như vậy đương nhiên có thể nói rõ ràng cụ thể hơn đối với việc tìm kiếm người của hắn.
Nhưng sau khi Triệu Ngọc nghiêm túc phá giải lại phát hiện thời gian phó bản Kỳ Ngộ chỉ chính là chín giờ sáng, sớm đã trôi qua rồi.
Đáng chết!
Triệu Ngọc căm giận mà đập một cái lên tay lái, thật không nghĩ tới, phó bản Kỳ Ngộ vốn không quan tâm khi nào thì anh mở quẻ, đã sớm sắp xếp tất cả, mở quẻ chậm thì không cản nổi.
Cho nên bắt đầu từ ngày mai, nếu bản thân muốn tìm kiếm Miêu Anh thông qua hệ thống thì phải dứt khoát mỗi ngày đúng giờ mở quẻ, mỗi ngày đúng giờ hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ...
Mặc dù hôm nay không trông cậy được vào hệ thống, nhưng Triệu Ngọc vẫn không từ bỏ.
Trong khoảng thời gian sau đó, hắn vẫn không từ bỏ tinh lực tìm kiếm tất cả những thứ có liên quan tới Miêu Anh.
Đầu tiên, hắn gọi điện thoại cho trưởng phòng Tô Dương ở tỉnh, nhờ anh ta hỗ trợ tìm kiếm.
Sau đó hắn lại tới nhà hàng ngoại quốc kia.
Nhưng quản lý nhà hàng lại nói bình thường bọn họ đều đối chiếu thẻ, không đối chiếu người, vì trong tay Miêu Anh có thể thẻ khách quý cấp cao nhất của nhà hàng bọn họ, cho nên mới không cần hẹn trước cũng có thể đặt chỗ được.
Triệu Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định bảo bọ họ mở kiểm tra tin tức thẻ, nhưng tất cả tin tức trên thẻ cùng với bản ghi chép đều bị xóa đi hết mà không có ngoại lệ nào.
Lại tiếp theo đó, Triệu Ngọc tới võ quán hoặc thẩm mỹ viện mà trước kia Miêu Anh từng đề cập với hắn để tìm tin tức, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Miêu Anh thật sự như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng những không thấy người đâu, thậm chí cả dấu vết cô để lại trên thế giới này cũng bị xóa đi.
Nếu không phải Lương Hoan tìm được ảnh chụp đã được rửa, Triệu Ngọc còn hoảng hốt thật sự cho rằng đó chỉ là ảo giác, cho là Miêu Anh mà mình yêu chẳng qua chỉ là một giấc mộng ma quái kinh dị mà thôi.
Hai chữ từ bỏ chưa bao giờ từng xuất hiện trong cuộc đời của Triệu Ngọc, cuối cùng hắn thậm chí còn tìm tới Hồ Bân, bảo cậu ta thu thập dấu vân tay và tóc của Miêu Anh trên xe Phaeton, sau đó xét nghiệm ra ADN đi so với số liệu trong kho...
Đến tối, hắn còn ra lệnh cho đám anh em tên Tóc Vàng đến nhà ga và sân bay tìm người, bản thân Triệu Ngọc cũng tự tới phòng giám sát sân bay quan sát, xem xét đoạn video giám sát quay hành khách cùng ngày.
Triệu Ngọc luôn có loại cảm giác Miêu Anh hẳn đã thay đổi thân phận, ngồi máy bay rời đi, cho nên hắn muốn tra một lượt các hành khách đi ngày hôm đó, xem Miêu Anh rốt cuộc có là ai trong số đó hay không...
Nhưng cho tới nửa đêm, sau khi hắn đã xem video giám sát hết một lượt rồi nhưng vẫn không phát hiện bất cứ tung tích nào về Miêu Anh.
Cuối cùng, cả thể xác và tinh thần của Triệu Ngọc mệt mỏi, ngủ bên trong chiếc Land Rover.
Nhưng chỉ ngủ chưa tới một giờ, hắn bỗng dưng choàng tỉnh, sau đó nhanh chóng xem hệ thống trong đầu, đợi đến khi phát hiện hệ thống Kỳ Ngộ đã kết thúc lập tức mở một quẻ mới.
Lúc này trên quẻ rốt cục xuất hiện chữ Khảm, chính là một quẻ Chấn Khảm.
Khi nhìn thấy quẻ Khảm được mở ra, Triệu Ngọc lại không khỏi dấy lên hi vọng, liền nghiêm túc phá giải phó bản Kỳ Ngộ, mong đợi ngày mới có thể có thu hoạch mới.
Vì phó bản Kỳ Ngộ chỉ thị là tám giờ tối, cho nên Triệu Ngọc lại nặng nề nằm xuống, chuẩn bị ngủ thêm một lát.
Nhưng trong sự nhớ nhung khôn cùng, hắn cũng không cách nào ngủ được, liền mở đoạn ghi âm Miêu Anh lưu cho hắn ra, lại lắng nghe...
“Biết rất rõ tương tư khổ...”
Sau khi nghe được tiếng ca trẻ trung mà ai oán của Miêu Anh, trái tim Triệu Ngọc lại một lần nữa trở nên xúc động, nhớ lại từng khoảnh khắc hắn và Miêu Anh từng cùng trải qua, cõi lòng lại trào dâng như thủy triều, tinh thần chán nản...
...
Tám giờ một phút sáng, bên trong một căn phòng làm việc của Trung tâm huấn luyện nhiệm vụ cảnh sát Tần Sơn.
“Lão Kim, ông xem này, ông xem này...” Liêu Cảnh Hiền để cái mặt dài của mình đặt trước mặt Kim Chấn Bang, chỉ con mắt phải của mình hỏi: “Nhìn thấy không? Tôi nói có chuyện gì đó tới...”
“Không... không có rỉ mắt mà?” Đội trưởng Kim bình tĩnh nhàn nhã phẩm nước trà mới pha xong.
“Mẹ nó!” Liêu Cảnh Hiền bực tức quát: “Ông mù à! Không thấy mí mắt của tôi vẫn nhảy liên tục sao? Mắt phải... là mắt phải đấy! Chẳng lẽ ông không tin thứ mê tín này sao? Triệu Ngọc... khẳng định sắp gây chuyện rồi...”
“Được rồi, được rồi!” Đội trưởng Kim đặt chén trà xuống: “Tôi biết, chuyện của Triệu Ngọc rất khó giải quyết... Nhưng đến Cục phó như ông còn không giải quyết được, tôi tìm cậu ta thì có tác dụng gì?”
“Haiz!” Liêu Cảnh Hiền ngồi lên ghế sô pha, lòng nóng như lửa đốt vỗ tay vịn nói: “Ông nói xem chuyện này là thế nào? Một người trưởng thành đang sống sờ sờ như Miêu Anh không nói lời nào đã biến mất rồi? Đừng nói là Cục trưởng Hồng, đến cả Ủy ban thành phố người ta cũng đã hỏi qua rồi, không một ai biết hết. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu em vợ, hỏi bên Trung ương một chút. Haizz... rốt cuộc chuyện này là sao đây!”
“Cục trưởng Lương của Nhữ Dương, không bằng... hỏi thử ông ta một chút xem?” Đội trưởng Kim suy nghĩ nói: “Tôi nghe giọng điệu của ông ta hình như có biết chút gì đó chăng?”
“Cái đó không cần ông quan tâm!” Liêu Cảnh Hiền nhìn chằm chằm Kim Chấn Bang nói: “Hiện giờ tôi lo lắng nhất chính là Triệu Ngọc. Ông nhất định phải gắng nghĩ cách đi! Lão Kim, trong thâm tâm tôi hiểu rõ Triệu Ngọc quan trọng với chúng ta cỡ nào. Nếu cậu ta có sơ suất gì, mong muốn của ông cả đời này sẽ bị chặt đứt!”
“Nhưng... tôi thật sự không có cách mà...” Dứt lời, đội trưởng Kim lại uống một ngụm trà.
“Miêu Anh mất tích nhất định sẽ tạo thành kích thích cho thằng nhóc kia!” Liêu Cảnh Hiền lo lắng nói: “Trong cơ thể của cậu ta dường như cất giấu một chiếc hộp ma thuật, một khi bộc phát hậu quả không thể tưởng tượng được. Sao không thấy ông nóng nảy một chút nào vậy?”
“Là hộp Pandora có được không hả, còn Cục phó cơ!” Đội trưởng Kim châm chọc nói: “Lão Liêu này, bệnh trong lòng thì cần có thuốc chữa bệnh trong lòng. Nếu đến cả tâm ma của bản thân mà cậu ta cũng không khống chế được, tương lai sao có thể trở thành thần thám đứng đầu? Cho nên... vẫn nên thuận theo tự nhiên đi! Có lẽ, không bết bát như chúng ta tưởng tượng đâu...”