Cuồng Thám

Chương 538: Chương 538LẠI THẤY QUẺ CÀN





Quả nhiên không ngoài dự đoán của Triệu Ngọc, không đợi tới ngày hôm sau, Phùng Triêu Dương đã rút đơn khởi tố Triệu Ngọc, đồng thời còn chủ động rời khỏi đoàn luật sư nhà họ Khâu.

Lần này, để giải quyết vấn đề của Phùng Triêu Dương, Triệu Ngọc lần lượt tiêu hao ba đạo cụ quý giá. Đầu tiên hắn dùng máy quay phim tàng hình cẩn thận quan sát Phùng Triêu Dương, sau đó dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa phòng làm việc của hắn ta, cuối cùng lại sử dụng một mệnh lệnh hacker mới có được những tin tức bí ẩn kia.

Có điều, dù Triệu Ngọc đã tìm được tài liệu bí mật của hắn ta nhưng những tài liệu này chỉ là bí mật khách hàng của hắn ta cộng thêm một vài tài khoản đen mà thôi, nếu như bị lộ ra ngoài, cùng lắm Phùng Triêu Dương cũng chỉ bị thu hồi tư cách luật sư là xong, chứ không thể khiến hắn ta ngồi tù.

Cho nên, sau khi suy nghĩ rất lâu, Triệu Ngọc quyết định dùng những tài liệu này để uy hiếp hắn ta rút đơn kiện, đồng thời để hắn ta từ bỏ quyền biện hộ cho đại thiếu gia nhà họ Khâu. Còn những sở thích đặc biệt của vợ hắn ta, Triệu Ngọc chỉ tận mắt thấy thông qua máy quay tàng hình cho đã nghiền, chứ không có cách nào lấy ra.

Sau khi Phùng Triêu Dương rút lui, đại thiếu gia nhà họ Khâu đã thành kẻ dùng một bàn tay vỗ không lên tiếng. Mà thông qua sự cố gắng không ngừng của các điều tra viên của đội Trọng án Nhữ Dương, chẳng những thu được chứng cứ mới còn nhận được ủng hộ của người bị hại.

Thế là, nhân chứng vật chứng đầy đủ, đại thiếu gia nhà họ Khâu không thể không thừa nhận tội lỗi mình đã gây ra...

Có điều, dù chuyện của Phùng Triêu Dương và đại thiếu gia nhà họ Khâu đã có kết thúc, nhưng kỳ nghỉ cưỡng chế của Triệu Ngọc thì vẫn chưa hết.

Ngày nào Triệu Ngọc cũng mở quẻ đúng hạn, chăm chỉ hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ. Thế nhưng, lần nào cũng thất vọng mà về, thời gian trôi qua từng chút một, tính tích cực của hắn kém xa tít tắp lúc trước, thu hoạch sau mỗi lần hoàn thành cũng hóa thành lông phượng sừng lân.

Mà theo cơ hội tìm kiếm Miêu Anh càng ngày càng xa vời, những thói quen kiếp trước cũng dần dần ảnh hưởng tới hắn. Say rượu, đánh nhau, gây hấn, gây sự... Thời gian phảng phất như luân hồi, mang Triệu Ngọc về tới thời đại vô lại của hắn ngày xưa!

Đám bạn tốt Trương Cảnh Phong, Lý Bối Ni, Lương Hoan, Lan Bác nhìn thấy Triệu Ngọc đang dần sa đọa, trong lòng vô cùng sốt ruột. Bọn họ đã nghĩ hết cách khuyên nhủ Triệu Ngọc nhưng hắn lại bỏ ngoài tai.

Mới chớp mắt đã qua nửa tháng, mỗi ngày Triệu Ngọc vẫn ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng mà, ngày hôm nay, lúc Triệu Ngọc mới thức dậy, chợt tỉnh táo lại từ trong cơn mê! Không ngờ, hôm nay, hắn lại mở được một quẻ Càn Đoái!

Quẻ Càn!

Vậy mà lại mở được quẻ Càn, chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng lăn khỏi giường, sau đó đá văng một chai bia, rồi mới đi đến trước bàn từ từ phá giải phó bản Kỳ Ngộ.

Địa điểm Kỳ Ngộ cách đây có hơn bốn cây số, thời gian là mười lăm phút nữa!

Không thể nào?

Sao lại vội vã như vậy?

Bà mẹ mày chứ gấu ơi... Triệu Ngọc mắng một câu, tranh thủ thời gian chạy tới phòng khách mặc quần áo. Nhưng mà vừa mới mặc quần áo được một nửa, cửa phòng bất thình lình bị người ta gõ vang!

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa dồn dập, khiến Triệu Ngọc cảm thấy có phần hãi hùng khiếp vía, hắn nhanh chóng kéo cửa ra.

Bên ngoài cửa là một nam một nữ đang đứng, cô gái thì hắn biết, là Hoa Hoa mặc một bộ váy dài trắng. Người đàn ông thì không biết, nhưng nhìn qua cách ăn mặc thì chắc là một nhân viên chuyển phát nhanh, trong tay anh ta còn cầm một cái gói to!

“Anh Ngọc, anh... ở nhà hả!” Hoa Hoa nhìn thấy Triệu Ngọc xong, lập tức biểu lộ ý khi đến đây của mình: “Mấy hôm nay em kiếm được chừng hai mươi nghìn đồng, trả lại cho anh trước!”

Nói rồi Hoa Hoa nhanh chóng lấy tiền trong túi xách ra.

“Tôi nói bà chị à, tôi đưa chuyển phát nhanh, tôi gấp lắm!” Nhân viên chuyển phát nhanh phóng lên trước đưa cái gói to kia tới trước mặt Triệu Ngọc, hỏi: “Là anh Triệu Ngọc phải không? Đồ chuyển phát nhanh của anh...”

“Hả?”

Triệu Ngọc thấy cái gói mà nhân viên chuyển phát nhanh đang cầm, không khỏi quát to một tiếng, mau chóng kéo Hoa Hoa ra phía sau mình, rống to: “Đừng nhúc nhích! Cảnh... cảnh sát đây!”

Nói xong, Triệu Ngọc thậm chí làm ra dáng vẻ móc súng.

“Cái gì?” Nhanh viên chuyển phát nhanh hoảng sợ đến mức rụt cổ lại, vội hỏi: “Anh à? Sao vậy?”

“Á...” Hoa Hoa không biết tình huống thế nào, vội vàng hét to một tiếng, núp sau lưng Triệu Ngọc, nhưng bởi vì trong tay cô ta đang cầm tiền nên hai mươi nghìn đồng bị tung ra, rơi xuống như tiên nữ tán hoa.

“Chuyện này...” Nhân viên chuyển phát nhanh ôm gói đồ, hoàn toàn choáng váng.

Bởi vì hôm nay mở được quẻ Càn, Triệu Ngọc lại chưa bao giờ đặt hàng trên mạng nên đương nhiên hắn hoài nghi kiện hàng này có vấn đề!

Mặc dù mấy ngày gần đây Triệu Ngọc bỏ bê huấn luyện, nhưng bắt đầu từ lúc hắn có phần hiểu rõ hệ thống, vẫn theo bản năng sử dụng một cái máy dò xét tàng hình.

Nếu như trong gói đó có vật nguy hiểm như bom hay gì đó, máy dò xét sẽ sẽ phát cảnh báo ngay.

Nhưng mà, cảnh báo cũng không phát ra, ngoại trừ việc phát hiện điện thoại trên người nhân viên chuyển phát nhanh và Hoa Hoa thì ở hiện trường cũng không có thứ gì nguy hiểm.

“Đờ mờ!” Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên đầu, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió.

“Anh... không bị gì chứ?” Nhân viên chuyển phát nhanh nhanh chóng quẳng gói to kia xuống, quay đầu chạy mất.

“Hoa Hoa, không sao, không sao! Chỉ là một món hàng chuyển phát nhanh mà thôi!” Triệu Ngọc tranh thủ thời gian nhặt gói hàng lên, nói với Hoa Hoa: “Em nhìn em đi, không có chuyện gì lại trả tiền làm gì chứ?”

Hoa Hoa nhìn thấy tiền của mình rơi lả tả trên đất, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống nhặt, đồng thời nói: “Em lo anh cần dùng tiền, nên định có một ít thì cứ trả lại cho anh trước!”

“Em nghe anh nói đây, tiền này không cần trả lại!” Triệu Ngọc nhanh chóng nói tình hình thực tế ra, nói cảnh sát đã trả tiền lại cho hắn, còn có bọn người Phì Tràng liên lụy tới một vụ án lớn, nên sau này sẽ không có ai truy cứu chuyện này nữa.

Nhưng mà, Hoa Hoa nghe xong lại chảy nước mắt, cô ta căn bản không tin, chỉ nghĩ Triệu Ngọc có lòng tốt nên lừa gạt mình, cảm động đến khóc...

“Không thể nào?” Triệu Ngọc đột ngột cảm giác thật là bất đắc dĩ, không nghĩ tới mình nói thật mà cũng không ai tin.

Ngay từ đầu, hắn còn giúp Hoa Hoa nhặt mấy tờ tiền, nhưng nhìn thấy thời gian đã càng ngày càng gần, hắn gấp đến độ không biết sao, tranh thủ thời gian nói với Hoa Hoa: “Hoa Hoa à, anh có chuyện gấp phải đi làm ngay, chờ một lát em nhặt tiền xong thì giúp anh khóa cửa nhé, anh đi trước đây!” .

Nói xong, Triệu Ngọc vội vàng cầm chìa khóa, ôm lấy gói hàng, chạy xuống lầu.

“Hả?” Hoa Hoa vội vàng gọi: “Anh Ngọc à, anh đúng là người tốt, mặc dù em đã chuyển sang nghề đàng hoàng, nhưng mà nếu anh cần, thì có thể tìm em bất cứ lúc nào... Anh Ngọc...”

Cho dù Hoa Hoa kêu rất lớn tiếng, nhưng Triệu Ngọc đã sớm không nghe thấy gì nữa.

Chiếc Phaeton và chiếc Land Rover mà Miêu Anh để lại được đỗ dưới lầu. Trước đó, Triệu Ngọc từng điều tra thông tin về chiếc xe đã có một phát hiện đáng sợ là cả hai chiếc ô tô này đều do hắn đứng tên. Rất rõ ràng, Miêu Anh có ý muốn tặng chúng cho hắn.

Thân hình Triệu Ngọc cao hớn, đã quen chạy Land Rover, nên lúc này cũng dùng điều khiển mở cửa xe, chuẩn bị cấp tốc chạy tới nơi phó bản Kỳ Ngộ xảy ra.

Nhưng mà, cửa xe mới mở ra, không ngờ từ bên cạnh ô tô lại có ba ông già nhảy ra, chặn hắn lại.

Ba người này cũng không phải ai xa lạ, theo thứ tự là Liêu Cảnh Hiền, Kim Chấn Bang và Châu An Đông.

“Nè, Triệu Ngọc, lại làm gì nữa vậy?” Liêu Cảnh Hiền đen mặt hô: “Nhanh, chúng tôi có việc muốn nói với cậu đây...”

“Hả... Ừm...” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại kéo dài thêm thì sẽ không kịp nữa mất.

“Hả? Cậu đã nghỉ phép rồi, còn vội vàng gấp gáp đi làm cái gì vậy? Không phải là... làm gì chuyện thất đức... nên muốn chạy trốn chứ?” Liêu Cảnh Hiền đi đến trước mặt hắn quở trách một câu.

Triệu Ngọc thấy như thế, nhất thời lớn gan, mở cửa sau xe đẩy Liêu Cảnh Hiền vào.

“Hả... Hả hả? Cậu điên rồi hả, làm gì vậy...”

Liêu Cảnh Hiền giật nảy mình, Kim Chính Bang và Châu An Đông nhanh chóng chạy tới trước ngăn cản. Triệu Ngọc lại xài chiêu cũ, nhét hết ba ông già vào xe mình.

“Ba vị lãnh đạo à, tôi thật sự có chuyện quan trọng phải làm!” Triệu Ngọc mở to mắt quát lên: “Như vậy đi, các người lên xe đi chỗ này với tôi một chút! Đến lúc đó, bảo đảm cho các người được mở rộng tầm mắt!”

Nói xong, Triệu Ngọc sập một tiếng đóng cửa lại, sau đó chạy như bay vào ghế điều khiển, lái xe đi...

Đương nhiên, mặc dù miệng Triệu Ngọc thì nói mở rộng tầm mắt nhưng bản thân hắn cũng không biết mình sắp gặp phải chuyện gì?

Trong lòng của hắn còn băn khoăn, lỡ như lại là một kỳ ngộ kiểu như đỡ bà cụ băng qua đường, vậy quay lại mình phải giải thích với ba ông già này thế nào?

Có điều, hắn lại nghĩ, dù sao hôm nay cũng mở được quẻ Càn, cho nên, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay chắc chắn sẽ không bình thường!