Dưới ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp, Tô Kim Muội nở nụ cười xán lạn, chói mắt.
Trong lúc hoảng hốt, Triệu Ngọc chợt ngây ra, nụ cười của cô ấy như có được một loại ma lực có thể phá tan mây đen, quét sạch lo lắng tích tụ trong lòng Triệu Ngọc lâu nay.
“Sư phụ, sư phụ, anh cũng nhìn thấy lời kêu gọi của em hả?” Tô Kim Muội chạy tới thân thiết giữ chặt cánh tay Triệu Ngọc nói: “Mau tới đây, em sẽ giới thiệu anh với các bạn học, bọn họ vẫn luôn muốn gặp sư phụ của em, xem đến cùng anh là thần thánh phương nào!”
“Chuyện này... Chờ một chút!” Triệu Ngọc tranh thủ thời gian giơ cánh tay lên hỏi: “Kim Muội à, chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người đang làm gì vậy?”
Lúc dò hỏi, Triệu Ngọc dùng máy dò xét trong đầu mình cẩn thận điều tra hoàn cảnh xung quanh một phen, cũng không phát hiện bất kì tình huống nguy hiểm nào.
“Không thể nào?” Tô Kim Muội cười nói: “Sư phụ à, anh là thần thám mà, sao lại không biết được? Đang chọc em hả?”
“Ừm... Nếu tôi nói, tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua đây thôi, cô có tin không?” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Anh...” Cuối cùng Tô Kim Muội cũng nhận ra, Triệu Ngọc không giống như đang nói đùa, lúc này cô mới đưa tờ truyền đơn trong tay mình lên nói: “Là như thế này, chúng em đang quyên góp từ thiện giúp Tân Hiểu Như đó! Anh xem, chúng em đã quyên góp được hơn bốn mươi nghìn tiền từ thiện rồi!”
“Hả?” Triệu Ngọc vò đầu: “Tân Hiểu Như? Nghe quen tai quá? À...” Hắn đột nhiên nhớ ra: “Tân Hiểu Như không phải là vợ của Cận Siêu sao? Sao lại...”
“Đúng vậy!” Tô Kim Muội chớp chớp đôi mắt to ngập nước nói: “Đúng là vợ của Cận Siêu đó. Anh quên rồi sao? Con trai thứ hai của Cận Siêu mắc bệnh ung thư, bây giờ Cận Siêu không còn, đương nhiên cuộc sống của Tân Hiểu Như khó khăn hơn rất nhiều! Cho nên, em mới liên kết với các bạn học trong trường cảnh sát, kêu gọi các cá nhân và tổ chức xã hội quyên góp giúp đỡ cho cô ta!”
“Chuyện này...” Trong lúc nhất thời, Triệu Ngọc không thể nào hiểu nổi, hỏi không chút nghĩ ngợi: “Thế nhưng mà... không phải Cận Siêu là tội phạm giết người sao?”
“Hả? Sư phụ, lời này của anh khiến em rất thất vọng!” Tô Kim Muội giận dữ trách móc: “Người có tội là Cận Siêu, nhưng con của gã thì đâu có làm gì sai chứ?”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc vẫn không thể hiểu, lại hỏi: “Nhà bọn họ ở Vân Châu, không ở Tần Sơn...”
“Này, sư phụ, anh như vậy là không được đâu!” Tô Kim Muội bĩu môi nói: “Đồ đệ là em đây phải nói anh hai câu, chúng ta không nên dùng thành kiến mà nhìn người có được không hả? Đúng, mặc dù Cận Siêu là tội phạm giết người, mặc dù nhà bọn họ ở Vân Châu nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy, vợ con gã rất đáng thương sao?”
Đáng thương?
Chuyện vợ con Cận Siêu có đáng thương không, Triệu Ngọc chưa từng nghĩ tới.
“Bởi vì Cận Siêu là tội phạm giết người, nên chúng ta phải càng chú ý tới vợ và con của gã nhiều hơn mới đúng!” Tô Kim Muội lòng đầy chính nghĩa nói: “Sư phụ à, anh nghĩ thử đi, chúng ta thân là nhân viên cảnh sát, ngoại trừ phải giữ gìn kỷ cương pháp luật, trừ gian diệt ác, có phải cũng nên có một chút trách nhiệm xã hội không?
“Cận Siêu chết, đã là một bi kịch rồi! Nếu như chúng ta hờ hững với người nhà của gã, có thể tạo thành bi kịch lớn hơn trong tương lai!” Tô Kim Muội nói vang dội đầy sức mạnh: “Sư phụ, tội ác khó lòng trừ hết, nhưng tình yêu thì mênh mang không bờ bến mà!”
“Mênh mang không bờ bến?”
Sau khi nghe thấy Tô Kim Muội nói rõ ràng, Triệu Ngọc như bị thứ gì đánh vào, lòng như sóng triều, gợn sóng không ngừng.
Tội ác khó lòng trừ hết, tình yêu thì mênh mang không bờ bến.
Trước kia, hắn chỉ từng nghe nói về thành ngữ tình yêu mênh mang không bờ bến này, nhưng là bây giờ nghĩ kĩ, lại giống như thể trí não được khai sáng, khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chỉ một thoáng, những cảnh tượng mặt đối mặt với tội phạm ngày xưa lại một lần nữa hiện lên trước mắt Triệu Ngọc, từ Lý Đan trong vụ án chặt tay, Lâm Mỹ Phượng trong vụ án tàn sát, lại đến Phương Nghị của vụ án con tem, Cầu Tân Dương của vụ án giấu xác, còn có mẹ con Phùng Lâm của vụ án bắt cóc và giết người trong nhà trọ...
Mãi đến lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu ra một việc, vì sao sau khi phá được những vụ án kia, bắt được tội phạm nhưng hắn lại hoàn toàn không thể vui vẻ nổi!
Bởi vì, trong mỗi một vụ án đặc biệt đều ẩn chứa tội ác, đều khiến hắn không cách nào quên. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, mỗi một lần phá án xong, hắn sẽ suy nghĩ một câu trong lòng, nếu như vụ án này không xảy ra, thì sẽ tốt biết bao?
Nếu có nhiều người quan tâm tới Lý Đan, thì sẽ không xảy ra vụ án chặt tay; nếu có người chịu khai thông tâm lý cho Phương Nghị, vậy sẽ không xảy ra vụ cướp ngân hàng đó; mà nếu như Cầu Tân Dương mất mẹ có thể nhìn thẳng vào bản thân mình, bước ra khỏi nỗi đau, sẽ không có vụ án giấu xác...
“Sư phụ!” Tô Kim Muội tiếp tục nói: “Chuông điện thoại di động của anh thường xuyên hát tới hai chữ ‘anh hùng’, thế nhưng anh có nghĩ tới hàm nghĩa của chữ anh hùng này không? Sư phụ, anh dũng cảm và ngoan cường, không sợ quyền quý, đấu tranh với thế lực độc ác, vật lộn với lưu manh, anh không thẹn với hai chữ anh hùng!”
“Nhưng mà, em cho rằng, chuyện em làm hôm nay...” Tô Kim Muội đưa truyền đơn trong tay lên cao: “Cũng là hành vi của anh hùng, cho nên, em cũng có thể tự hào gọi mình là anh hùng!”
Nói đến đây, một tia nắng sáng rực rỡ chiếu tới trước mắt Tô Kim Muội, mặc dù vóc dáng cô ấy thấp bé, nhưng dưới ánh nắng lại có vẻ cao lớn không tưởng!
“Nói rất đúng!” Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc đã hiểu ra rất nhiều, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Tô Kim Muội: “Cô nói quá đúng! Đến bây giờ tôi mới hiểu, nếu như muốn làm một cảnh sát hình sự ưu tú, không chỉ có việc điều tra ra chân tướng mà thôi!”
“Đúng thế!” Tô Kim Muội vui vẻ kéo cánh tay Triệu Ngọc: “Chỉ cần chúng ta đóng góp một chút sức mọn, dành ra thêm một phần yêu thương và chăm sóc, có lẽ có thể giảm bớt tỉ lệ phạm tội! Sư phụ à...” Tô Kim Muội lại vung vẩy truyền đơn: “Có phải anh cũng nên góp chút sức hay không?”
“Được, anh quyên góp năm mươi nghìn!” Lúc này Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quyên tiền.
Những lời của Tô Kim Muội khiến Triệu Ngọc hoàn toàn tỉnh ngộ. Hắn dần dần hiểu ra, quẻ Càn của hôm nay, có vẻ như cũng không phải sự kiện lớn đáng sợ gì, mà là đại diện cho việc tâm hồn mình được gột rửa một lần!
Hắn cũng dần dần lĩnh ngộ được, gột rửa tâm hồn, có đôi khi còn quan trọng hơn những việc chém chém giết giết kia!
Trong chốc lát, hắn lại không kiềm lòng nổi mà nhớ tới câu nói Miêu Anh để lại cho hắn: làm thần thám!
Làm thần thám!
Được!
Vậy thì... làm thần thám!
“Tới đi, sư phụ.” Tô Kim Muội đưa tay bắt lấy lỗ tai của Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Tiếp theo, nên để em khoe khoang một chút!”
Nói xong, cô ấy vui sướng kéo cánh tay của Triệu Ngọc, cùng nhau đi đến chỗ các bạn của cô ấy.
“Các bạn học, tới đây xem này, đây là sư phụ của mình, là Triệu đại thần thám Triệu Ngọc vô cùng nổi tiếng đó...” Mặt mày Tô Kim Muội hớn hở hô: “Nếu giả thì có thể đổi trả! Biết ai phá vụ án Miên Lĩnh không? Biết ai tìm được bảo tàng Kim Phật không...”
Woa...
Trong đám người, nhất thời vang lên một tràng trầm trồ...
...
Nhìn thấy cảnh Triệu Ngọc và mấy người tình nguyện trẻ tuổi cười cười nói nói, một mảnh vui vẻ hòa thuận, ba người Liêu Cảnh Hiền không khỏi liên tục gật đầu.
Vừa rồi, mấy lời Tô Kim Muội nói với Triệu Ngọc, ba người bọn họ cũng nghe rất rõ ràng.
“Haizz!” Cục trưởng Châu An Đông cảm khái thở dài: “Nhìn thấy không? Ba ông già chúng ta khổ sở khuyên bảo một phen, còn không so được với mấy câu của cô bé người ta!”
“Ha ha!” Liêu Cảnh Hiền vui mừng cười nói: “Lão Kim à, ông nói xem, lần này, xem như Triệu Ngọc chiến thắng được tâm ma của hắn rồi phải không?”
“Haizzz!” Kim Chấn Bang cũng thở dài một tiếng: “Phía sau mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt! Hôm nay, cô bé này cũng cho tôi một bài học rồi! Có đôi khi, chúng ta cho rằng kết án chỉ là viết một bản báo cáo mà thôi nhưng hôm nay mới biết, chúng ta còn thiếu sót rất nhiều!”
“Tội ác khó trừ hết, tình yêu thì mênh mang vô bờ bến!” Châu An Đông nói: “Tôi phải ghi nhớ câu nói này, để sau này dùng làm tuyên truyền...”
“Thôi thôi thôi, bây giờ ông đang quản lý việc điều tra tội phạm kinh tế đó có được không?” Liêu Cảnh Hiền trợn mắt với Châu An Đông: “Câu nói này thuộc về tôi, nếu sau này có họp với nhân viên cảnh sát, bảo đảm khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng...”
“Hai tên mê làm quan này!” Kim Chấn Bang khinh thường nói: “Mấy ông có làm gì đâu mà ra sức? Tôi mới là tượng đài trong lòng các nhân viên cảnh sát có biết không? Dùng cũng phải là tôi dùng chứ...”
Ngay lúc ba ông già tranh đoạt không ngừng vì câu danh ngôn này, Triệu Ngọc đã chạy về từ trong đám người. Khi hắn chạy đến trước mặt ba người, lập tức thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói với bọn họ:
“Cục trưởng Liêu, Cục trưởng Châu, đội trưởng Kim! Tôi đi!” Giờ phút này, vẻ âu lo đã biến mất trên mặt của Triệu Ngọc, trong mắt hắn lóe ra một mảnh chờ mong: “Mọi người cứ yên tâm, dù chỉ chọn một người trong mười nghìn người, tôi cũng sẽ thành công! Cảnh sát điều tra đặc biệt này, ông đây chắc chắn sẽ làm!”