Sau khi nhận được tin tức mới nhất, Triệu Ngọc nhìn tài liệu của vụ án chứa đầy trong màn hình điện tử trước mặt mà khẽ thở dài một tiếng.
Thông qua kiểm tra của bên cảnh sát, trong thùng rác có bôi một hỗn hợp gồm phốt pho và kali nitrat với lượng bằng nhau tạo thành chất dẫn cháy. Sau khi tên lang thang đốt lửa, trong nháy mắt ngọn lửa trở nên lớn hơn, chớp mắt đã trùm lên năm triệu tiền chuộc kia!
Hơn nữa, không biết là do hung thủ cố ý hay là trùng hợp, những bình chữa cháy được đặt ở tầng chín đều không thấy đâu! Cuối cùng, các cảnh sát hình sự phải tìm bình chữa cháy ở những tầng khác đến chữa cháy. Bởi vì đám cháy lan ra rất nhanh nên năm triệu đã bị thiêu rụi không còn thừa lại bao nhiêu!
Cho đến lúc đó, rốt cuộc đội trưởng Lý Lạc Vân đã nhận ra được ý đồ của hung thủ căn bản không phải vì tiền! Tất cả bọn họ đều bị chơi xỏ rồi!
Hơn nữa, anh ta còn hiểu được một điều, đó chính là tại sao hung thủ lại cố ý yêu cầu bọn họ gói tiền chuộc lại bằng túi nhựa rồi! Bởi vì túi nhựa sẽ nhanh cháy hơn. Nếu như đổi lại thành rương đựng tiền, vậy thì có thể sẽ không đốt được!
Ngoài ra, tên lang thang kia cũng thật sự là người lang thang, hắn ta nói rằng có người cho hắn ta một cái bật lửa và năm trăm đồng, yêu cầu hắn ta phải làm như vậy. Hắn ta vốn còn cho rằng đó chỉ là một trò chơi khăm thôi nên đã làm theo! Sau khi bị giam giữ, bên phía cảnh sát còn phát hiện tên lang thang này còn có những khuyết tật về trí lực nhất định. Căn bản không thể nào là hung thủ trong vụ án giết người thần tốc được!
Từ đó có thể thấy, toàn bộ chuyện này đều là do hung thủ đã tính toán xong từ trước. Có thể thiêu hủy được năm triệu, cho thấy, hắn ta chẳng những không phải vì tiền mà đang căm giận và thù hận đối với nhà máy sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái! Đốt tiền rõ ràng cũng là một cách trả thù!
Càng đáng sợ hơn chính là, hung thủ thiêu hủy tiền chuộc, cũng có nghĩa là vụ án giết người thần tốc này vẫn chưa dừng lại và sẽ tiếp tục diễn ra! Ngày mai rất có thể sẽ xuất hiện nạn nhân thứ tư!
Bây giờ, Lý Lạc Vân đã cử người tập trung vào việc thu thập manh mối quanh cao ốc thương mại Tinh Vân. Anh ta nghĩ rằng, nếu như hung thủ đã có mưu tính với thùng rác từ trước, vậy thì không thể nào tránh khỏi hết tất cả các camera giám sát được. Tất nhiên sẽ để lại manh mối rồi!
Nhưng mà, Triệu Ngọc không cho là như vậy, hắn càng cảm thấy, hung thủ trong vụ án giết người thần tốc này rất không đơn giản. Nếu như hắn ta có thể giết nhiều người như vậy mà không để lại bất kì dấu vết gì, vậy thì càng không cần phải nói đến một cái thùng rác nho nhỏ!
Quả nhiên, sau khi đội trưởng Lý cử người điều tra tất cả camera giám sát, cũng không tìm thấy được bất kì manh mối nào rõ ràng cả. Tuy rằng có không ít người đến đây đổ rác, nhưng mấy người đó đều là nhân viên làm việc ở tầng chín, người phụ trách cao ốc biết tất cả bọn họ.
Bộ phận vệ sinh của cao ốc cũng nói, cái thùng rác đó cũng không phải là có người cố tình đặt ở đấy, mà đó là vị trí đặt cố định ở cao ốc của bọn họ. Bởi vì tầng chín của cao ốc đều là quán ăn uống, lượng rác nhiều hơn ở những tầng khác, vì để có thể kịp thời dọn dẹp cho nên mới đặt một cái thùng rác cỡ lớn ở đấy!
Bởi vậy Lý Lạc Vân đoán, có lẽ hung thủ không động tay chân ở hiện trường, mà là đã bôi chất dẫn cháy vào thùng rác ở chỗ khác từ trước.
Chẳng qua, tuy rằng không tra ra được manh mối có ích nào ở phía cao ốc, nhưng mà bên phía cảnh sát lại điều tra ra được một manh mối khác từ tin nhắn tống tiền mà hung thủ đã gửi đến.
Tin nhắn tống tiền được gửi qua Wechat, gửi vào di động của mỗi vị lãnh đạo ở nhà máy sản xuất thuốc. Sau khi lần theo dấu vết, cảnh sát đã điều tra ra điện thoại đã gửi tin nhắn Wechat, hơn nữa còn tìm được chủ của điện thoại.
Nhưng mà, chờ đến khi bên cảnh sát xác nhận, chủ của điện thoại lại nói, điện thoại của cô ấy đã bị trộm, hơn nữa còn vừa bị trộm vào sáng sớm!
Kết quả thật sự làm cho người ta thất vọng, nhưng Lý Lạc Vân vẫn chưa từ bỏ ý định mà cử cảnh sát đi điều tra đường truyền của điện thoại này, xem xem có thể nào tìm được người đã trộm điện thoại hay không!
Không thể nào!
Không thể nào đâu…
Nhìn màn hình điện tử, lần thứ hai Triệu Ngọc sinh ra nghi ngờ, hắn càng cảm thấy, vụ án giết người thần tốc này không phải là chuyện mà một người có thể tự mình hoàn thành được!
Mấy vụ án này thật sự làm quá cẩn thận!
Thử nghĩ một chút, một người đã tính toán giết người thế nào để không lộ ra dấu vết, rồi lại tính toán thiêu hủy năm triệu tiền chuộc như thế nào, còn phải nghĩ cách đi trộm một cái điện thoại, gửi tin nhắn tống tiền…
Việc làm tỉ mỉ, phức tạp như vậy, sao có thể tự hoàn thành một mình được chứ?
Cho nên… Triệu Ngọc ấn một cái vào màn hình điện tử. Trong lòng nói, vụ án giết người thần tốc này, không thể nào do một người làm cả!
Người mà hắn sắp sửa đối mặt, có lẽ là một nhóm tội phạm có trình độ khoa học kỹ thuật cao cấp, còn lên kế hoạch tỉ mỉ giống như Triệu Khánh vậy.
Nếu thật sự như thế, vậy thì đẳng cấp của vụ án giết người thần tốc này có thể sẽ khác hoàn toàn với những suy nghĩ lúc trước. Thậm chí đã tăng đến trình độ chống khủng bố!
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Triệu Ngọc cảm thấy thời gian gấp rút đến như vậy! Nếu bây giờ vẫn cứ không thể “chốt” được kẻ bị tình nghi, một khi xuất hiện nạn nhân thứ tư, không thể nghi ngờ, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng thêm!
Nhưng mà, đúng như hắn đã dự đoán, cho dù hung thủ đã liên tiếp giết ba người, đốt cháy tiền chuộc, gây ra nhiều tội như vậy, nhưng bên cảnh sát lại có rất ít manh mối về hung thủ. Mặc dù đã điều tra rất nhiều nhưng không mấy hiệu quả.
Từng giây từng phút trôi qua, cho dù là cảnh sát Tấn Bình, hay là Triệu Ngọc đều cảm thấy có áp lực vô cùng to lớn!
Cuối cùng, cảnh sát Tấn Bình không còn cách nào khác phải đưa ra một hạ sách. Sau khi bàn bạc qua với thành viên ban giám đốc của nhà máy sản xuất thuốc, bọn họ ban hành một lệnh cấm an toàn với tất cả nhân viên của nhà máy sản xuất thuốc, yêu cầu bọn họ phải tự chú ý an toàn của mình, tăng cường ý thức phòng bị. Hơn nữa, trong lúc không có mặt ở nhà máy, nhất định phải ở trong nhà, không được tùy ý đi ra ngoài.
Có thể tưởng tượng được, sau khi những lệnh này được ban hành, đối với những công nhân trong nhà máy sản xuất thuốc mà nói thì không thể nghi ngờ gì sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn!
Ba người bị chết, vốn dĩ tin đồn trong nhà máy đã bay đầy trời rồi. Bây giờ lại ban hành lệnh an toàn thì sẽ càng chứng thực cho những suy đoán đó của mọi người.
Trong lúc nhất thời, nhà máy sản xuất thuốc loạn trong giặc ngoài, lòng người hoang mang, rất nhiều phân xưởng và rất nhiều bộ phận phải tạm thời ngừng kinh doanh. Hơn nữa, tất cả mọi người đều ở lại đơn vị, ngay cả nhà cũng không dám trở về!
Ngoài ra, tin tức bùng nổ này không thể tránh khỏi việc bị truyền đến những phân xưởng khác của Trường Tân Long Thái. Có thể tưởng tượng được những ảnh hưởng tồi tệ mà nó gây ra…
Mặc dù ảnh hưởng của vụ án giết người thần tốc ngày càng trở nên khó kiểm soát hơn, nhưng mà đến mười một giờ tối, Triệu Ngọc vẫn lái xe đến một nơi nào đó, đi làm một “việc tư”.
Chẳng qua là, bởi vì hôm nay mở ra quẻ Khôn nên Triệu Ngọc lại cho rằng, cái “việc tư” này có lẽ cũng có thể sẽ trở thành một “việc công” nhỉ!?
Căn cứ theo nhắc nhở của hệ thống, phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra vào 11 giờ 59 phút tối. Sau khi so sánh, đối chiếu với bản đồ, Triệu Ngọc ngạc nhiên phát hiện nơi xảy ra kỳ ngộ lại là ở một bệnh viện!
Càng ngạc nhiên hơn chính là, ở đấy không chỉ là một bệnh viện, mà còn là một bệnh viện đặc thù, bệnh viện tâm lý Hoa Hân của thành phố Tấn Bình.
Bệnh viện tâm lý chỉ là cách nói bên ngoài, trong dân gian còn gọi là bệnh viện tâm thần!
Nói thật, Triệu Ngọc thật sự, thật sự rất là tò mò, tại sao phó bản Kỳ Ngộ hôm nay, sẽ chỉ ra một nơi đặc biệt như vậy chứ?
Hắn kiểm tra, xem xét tài liệu lại một chút. Tuy rằng, bệnh viện tâm lý Hoa Hân này là một bệnh viện tư nhân, nhưng xét về quy mô thì đây lại là bệnh viện tâm lý có quy mô lớn nhất của thành phố Tấn Bình!
Dùng một câu nói đùa trên mạng để nói thì trên phân nửa bệnh nhân tâm thần của thành phố Tấn Bình đều tập trung ở đây đấy!
Còn may!
Còn may…
Sau khi Triệu Ngọc lái xe đến bệnh viện, tìm thấy vị trí chính xác của phó bản Kỳ Ngộ. Lúc này hắn mới hơi thở phào. Bởi vì vị trí của mục tiêu cũng không phải là ở trong phòng bệnh của bệnh viện, mà là nằm sát bức tường ở sân sau tòa nhà phía Bắc của bệnh viện!
Bây giờ đang là đêm khuya, nếu như mục tiêu chỉ vào phòng bệnh, ban đêm xông vào bệnh viện tâm thần thì chắc chắn không phải là chuyện gì thú vị rồi!?