Sau khi ngã lăn ra, nữ phi tặc đau đến mức la lên vài tiếng, rồi lập tức đưa hai tay lên đập vào đầu Triệu Ngọc.
Trời ơi!
Triệu Ngọc vẫn còn dựa vào ngực cô ta chưa ngóc đầu lên, người nhỏ như vậy, nhưng nơi này lại... lớn đến vậy, nhớ lại danh từ đó xem, mặt học sinh, gì đó phụ huynh...
“Á!” Lúc này, nữ phi tặc đã chậm chạp phản ứng lại, ngoại trừ liều mạng đập ra, còn nhấc chân đạp lung tung.
Triệu Ngọc bị đánh đau nên dứt khoát đưa tay ra bắt lấy mắt cá chân của cô ta, sau đó đứng lên.
“Ui ui ui...”
Triệu Ngọc cao hơn nữ phi tặc một cái đầu, nên lúc này đảo ngược cô ta lại đơn giản như xách một con gà con. Nữ phi tặc bị treo lơ lửng, miệng nghẹn ngào kêu to, hai tay quơ lung tung.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy có hơi buồn cười, muốn mở miệng nói thân phận mình ra.
Ai ngờ, trong lúc nữ phi tặc kia cử động lộn xộn, vậy mà không biết biến ra một chiếc đèn pin từ đâu. Cạch! Chỉ một phát đã đập chính xác vào đầu gối Triệu Ngọc!
Ui chao!
Triệu Ngọc cũng khá chủ quan, bỗng nhiên bị đối phương đánh trúng đầu gối, bị đau nên buông lỏng tay ra. Cô gái kia ngã xuống đất cái “oạch”, lại hét thảm một tiếng.
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian muốn bắt cô ta lại nhưng cô ta khéo léo xoay người, vèo một cái đã đi xuyên qua Triệu Ngọc, trượt ra sau lưng hắn.
Động tác của Triệu Ngọc cũng không chậm, vội vàng trở tay lại bắt người, nhanh nhẹn bắt được ba lô của cô ta.
Kết quả, lúc nữ phi tặc giãy giụa thì xoạt một tiếng, ba lô và cả khoá kéo ba lô bị giật ra, từ bên trong rơi ra rất nhiều hộp thuốc và bình thuốc màu trắng...
Lạch cạch lạch cạch...
Hộp thuốc và bình thuốc rơi đầy trên đất, Triệu Ngọc hơi ngơ ngác một chút, nữ phi tặc thì lập tức tháo ba lô ra, nhanh chóng chạy vào trong bóng tối...
Không thể nào?
Trong ba lô chỉ có thuốc thôi sao?
Trong chốc lát, Triệu Ngọc nhớ lại trước kia có một bộ phim tên là “Kế hoạch bảo bối” gì đấy, trong phim có cảnh nhân vật chính chạy vào bệnh viện trộm thuốc!
Không ngờ, trong hiện thực lại có kiểu người này thật?
Nữ phi tặc này trèo xuống từ chỗ cao như vậy, chẳng lẽ... Chỉ vì mấy bình thuốc này? Hơn nữa, hắn lại dành chút thời gian nhìn thoáng qua cao ốc bên cạnh, lại còn là thuốc trộm ra từ trong bệnh viện tâm thần?
Chẳng lẽ... Nữ phi tặc cũng bị bệnh tâm thần?
Chậc chậc...
Nhìn bóng lưng nữ phi tặc sắp biến mất trong bóng đêm, lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc trào dâng, vội vàng vung cánh tay lên đuổi theo.
Đừng nhìn nữ phi tặc là phụ nữ, nhưng tốc độ chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra rất xa. Có điều tốc độ của Triệu Ngọc cũng không chậm, hắn chạy theo sát sau, hai người bắt đầu truy đuổi trên con đường nhỏ giữa đêm khuya yên tĩnh.
Bệnh viện tâm thần Hoa Hân ở tại một chỗ cách xa thành phố, vị trí vô cùng vắng vẻ, phạm vi xung quanh trừ vài nhà máy lẻ tẻ ra thì không có bất kì khu dân cư nào.
Truy đuổi cả đoạn đường dài, ngay cả một cây đèn đường cũng không có. Nhưng vì ánh trăng hôm nay rất sáng nên nữ phi tặc không cần đèn chiếu sáng cũng có thể thấy rõ con đường trước mặt, cô ta chạy xuyên tới xuyên lui qua những đường nhỏ ngang dọc theo các bờ ruộng, muốn bỏ rơi Triệu Ngọc.
Đáng tiếc, mặc kệ cô ta chạy thế nào, Triệu Ngọc vẫn theo sát phía sau, không thể nào bỏ lại được. Cuối cùng, nữ phi tặc bị ép đến mức nóng nảy, cô ta dùng hai ba bước trèo lên một cái cây to, sau đó bò dọc theo cành cây rắn chắc, nhảy vào trong khu xưởng của nhà máy nào đó.
Ồ, không hổ là phi tặc, mẹ nó quá lưu loát!
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn cái cây cao to kia, phát hiện thân cây bóng loáng, cũng không biết cô ta làm sao leo lên được?
Có điều, Triệu Ngọc cũng có kinh nghiệm riêng trong chuyện leo tường, hắn nhìn thấy bên dưới bức tường có một cái thùng rác cao lớn, lập tức xông lên rồi lợi dụng độ cao của thùng rác, nhảy vèo qua tường viện!
Kết quả, ngay sau khi hắn rơi xuống đất, thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Triệu Ngọc vừa mới nhảy vào trong khu xưởng, vốn cho rằng nữ phi tặc kia sớm đã đi xa, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thì lại thấy, nữ phi tặc đang đứng không nhúc nhích ngay chân tường.
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng nữ phi tặc bị đuổi theo đến mức gấp gáp, nên muốn liều chết quyết đấu với hắn! Nhưng hắn vừa mới chuẩn bị nghênh chiến xong, lại phát hiện cả người nữ phi tặc run rẩy nhìn ra đằng trước, căn bản không thèm để ý đến sự tồn tại của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nhìn dọc theo tầm mắt của cô ta, lúc này mới giật nảy mình, gần như không tự chủ được đưa tay đến lưng quần định móc súng!
Thế nhưng là, lần này hắn không chấp hành nhiệm vụ, nên không mang súng theo.
Hỏng rồi!
Trong lòng Triệu Ngọc hơi hồi hộp một chút, cũng có phản ứng giống như nữ phi tặc, cơ thể không ngừng run rẩy.
Hóa ra, giờ này khắc này, ngay chỗ cách hai người chừng mười mét phía trước, đột ngột xuất hiện hai con chó săn hung ác và cao to!
Hai con chó săn không buộc dây xích, đang há to cái miệng máu của mình, vừa kêu gừ gừ, vừa dùng mắt chó hung ác trợn lên nhìn hai người Triệu Ngọc, xem ra chúng sắp bổ nhào lên!
Hai con chó săn này còn cao hơn Đại Hanh một cái đầu, nếu như chúng nhào lên cắn xé, tính mệnh của hai người Triệu Ngọc sẽ rất đáng lo.
Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy nữ phi tặc run rẩy lui về phía sau một bước, hắn vội vàng mở miệng nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích, tôi là cảnh sát!”
“Ừm...” Quả nhiên nữ phi tặc dừng bước, run run rẩy rẩy hỏi Triệu Ngọc một câu: “Anh... câu này của anh, là nói với tôi, hay là nói với chó vậy?”
“Tôi cũng muốn bảo hai con chó đó đừng nhúc nhích, nhưng mà... nó có nghe không?” Triệu Ngọc nói thẳng sự bất đắc dĩ của mình.
“Vậy... anh bảo tôi đừng nhúc nhích, có phải muốn cho bọn chúng cắn chết tôi để có thời gian cho anh chạy không?” Nữ phi tặc trợn mắt nhìn Triệu Ngọc.
Thật ra, ý của Triệu Ngọc là, nếu như không chạy, có lẽ còn có thể tranh thủ chút thời gian, nhưng một khi chạy trốn thì hai con chó dữ này sẽ dồn hết sức đuổi theo!
Nhưng đối mặt chó dữ, nữ phi tặc không nhịn được lùi về phía sau mấy bước, thế nên hai con chó dữ há to miệng, sủa điên cuồng: “Gâu gâu... Gâu gâu...”
Tiếng chó sủa to đột ngột phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cũng hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nữ phi tặc. Cuối cùng nữ phi tặc không trấn tĩnh nổi nữa, vội vàng xoay người chạy trốn!
“Gâu gâu gâu...”
Quả nhiên, cô ta vừa mới cất bước chạy trốn, hai con chó dữ lập tức đuổi theo.
Đáng chết!
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, vội vàng chạy như điên theo nữ phi tặc.
Gâu gâu gâu...
Gâu gâu gâu...
Nghe tiếng chó sủa hung dữ sau lưng, Triệu Ngọc và nữ phi tặc liều mạng chạy trốn. Nhưng đáng tiếc là, khu xưởng này rất trống trải, không có chỗ ẩn nấp, nếu muốn tránh khỏi răng nanh của chó săn, chỉ có cách là nhảy qua tường viện lần nữa.
Nhưng mà đầu tường cao cao, đi vào dễ, đi ra lại rất khó khăn!
Chuyện này...
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc vốn định sử dụng một cái máy bay mang nữ phi tặc cùng bay qua. Thế nhưng cái máy bay tàng hình này thực sự quá quý giá, thật lòng hắn không nỡ dùng!
“Nè! Anh... nhanh đẩy tôi lên tường đi!” Lúc này, nữ phi tặc dùng giọng ra lệnh hô lên với Triệu Ngọc.
“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý xong, lập tức mắng bà nội con gấu, tôi rồi đến lượt cô được không? Ờ, tôi đẩy cô lên tường xong thì sao? Tôi thì sao? Bị chó cắn à?
Trong chốc lát, Triệu Ngọc thậm chí nảy ra suy nghĩ độc ác đưa chân ra ngáng đường nữ phi tặc, để chó cắn cô ta!
Có điều, đương nhiên hắn không thể làm như vậy, trong thời khắc nguy cấp, Triệu Ngọc vẫn nghĩ ra một cách! Trong cột đạo cụ của hắn còn có một loại đạo cụ gọi là nước hoa tàng hình!
Hắn còn nhớ, lúc trước hắn kiểm tra đạo cụ, từng xem rất kĩ giới thiệu của nước hoa tàng hình. Sau khi sử dụng đạo cụ này hắn có thể tự động tạo ra mùi hương được chỉ định trên người. Mà trong rất nhiều mùi hương nước hoa, hình như có một loại tên là nước hoa mùi heo.
Đúng!
Chính là thứ này, lúc ấy hắn cảm thấy cái tên thật là kỳ lạ nên xem thêm mấy lần, phát hiện công hiệu chủ yếu của loại nước hoa mùi heo này là dùng để đánh lui chó dữ!
Như vậy, sử dụng nó vào lúc này không thể thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám trì hoãn nửa giây, lập tức ấn mở nước hoa, từ bên trong tìm ra lọ nước hoa mùi heo kia, sau đó sử dụng trên người mình.
Chỉ trong chốc lát, một cỗ mùi hương gay mũi khó ngửi đột ngột bốc lên.
Không nghĩ tới, hiệu quả của nước hoa này lại nhanh chóng như vậy, lúc đó một con chó săn sắp bổ nhào vào Triệu Ngọc, nhưng vì nước hoa đột nhiên bốc mùi nên nó kêu ẳng ẳng vài tiếng, sau đó hoảng sợ lùi về phía sau.
Có điều, Triệu Ngọc có nước hoa bảo vệ nhưng nữ phi tặc lại không có, nên bất thình lình, con chó săn còn lại nhào thẳng tới chỗ nữ phi tặc, mắt thấy nó sắp bổ nhào lên người cô ta.
Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, tranh thủ thời gian ôm nữ phi tặc vào lòng mình, sau đó dùng sức mà ma sát cơ thể của cô ta trong lòng mình...
“Á... Anh... đồ điên... Á... Thối quá... Á...” Chỉ một thoáng, nữ phi tặc lộn xộn mơ hồ, cộng thêm hoảng sợ thất thố, cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao trong lúc như thế này Triệu Ngọc lại làm hành động lưu manh ấy.
Ẳng ẳng... Sau khi con chó săn thứ hai ngửi thấy mùi nước hoa cũng hoảng sợ, ngừng sủa lui về sau trong nháy mắt.
Triệu Ngọc biết rõ chó dữ đã lui, lại vẫn ôm nữ phi tặc cọ tới cọ lui, hắn cảm thấy cơ thể cô gái này vô cùng mềm mại co giãn, nhất là...
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc điên cuồng cọ thì khẩu trang nữ phi tặc bỗng nhiên bị hắn cọ rơi xuống, khoảng cách của hai người gần như thế, trong thoáng chốc Triệu Ngọc đã thấy rõ mặt mũi của cô ta!
Á!
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại bỗng dưng giật nảy mình, chẳng những buông nữ phi tặc ra mà còn cấp tốc lui ra sau hai bước, suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất!
“Cô...”
Mặc dù nữ phi tặc không rõ nội tình, nhưng vẫn xoay người lại trèo lên đầu tường, leo tường đi mất, chỉ để lại Triệu Ngọc mắt đầy vẻ hoảng sợ, như gặp ma tại hiện trường...