Mặc dù hắn không thể vượt qua hàng rào sắt kia, nhưng đạn lại xuyên qua được, nếu Triệu Ngọc nổ súng, Thôi Lệ Châu không thể tránh né.
Thế nhưng, hình như Thôi Lệ Châu hiểu Triệu Ngọc rất rõ, mặc dù nhìn thấy Triệu Ngọc giơ súng nhưng cô ta lại không hề e ngại, ngược lại còn gửi cho Triệu Ngọc một nụ hôn gió, sau đó lập tức quay người đi vào trong cống thoát nước...
Đương nhiên Triệu Ngọc không có ý nổ súng, nhìn bóng lưng Thôi Lệ Châu biến mất, trong lòng hắn đột ngột dâng lên cảm giác gặp người cùng chí hướng.
Có lẽ, Thôi Lệ Châu làm như vậy, chắc là do sợ mình không giữ lời hứa thôi?
Nếu như chỉ vì việc trộm thuốc của bệnh viện tâm thần, đương nhiên Triệu Ngọc sẽ tha cho cô ta một lần. Có điều... Sau khi Triệu Ngọc cẩn thận suy xét một phen, lại cảm thấy có khả năng sự thật không đơn giản như hắn nghĩ. Mặc dù Thôi Lệ Châu trợ giúp bọn họ tìm được ổ trộm cướp, thế nhưng Lưu Vũ thật sự ở đây sao?
Còn có, nếu trên người Thôi Lệ Châu còn có vụ án khác thì sao? Cô ta một lòng muốn chạy trốn, có phải là do lo lắng mình sẽ lật lại tất cả các vụ án của cô ta trước kia không?
Không được...
Triệu Ngọc càng nghĩ, càng cảm thấy không thể tuỳ tiện thả Thôi Lệ Châu đi như vậy. Thế là, hắn nhanh chóng đi đến trước hàng rào sắt, dùng sức kéo túm, nhưng hình như hàng rào sắt này mới được thay đổi, nên nó không bị nhúc nhích tí nào.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không khỏi cảm khái không thôi, trong cột đạo cụ của hắn có không dưới hai mươi loại đạo cụ trâu bò nhưng lại không có loại nào có thể giúp hắn giải quyết hàng rào sắt trước mặt.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải dùng bộ đàm liên lạc với tổ viên của hắn.
Giờ phút này, mấy người Nhiễm Đào cũng đi theo đội cảnh sát canh chừng bên ngoài chợ bán buôn, sau khi Triệu Ngọc nói chuyện Thôi Lệ Châu chạy trốn dọc theo cống thoát nước cho bọn họ thì ba người lập tức triển khai hành động.
Tăng Khả nhanh chóng lấy được bản đồ phân bố của cống thoát nước, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn thì chia làm hai đường, tiến về chỗ cửa ra vào với ý định chặn đường Thôi Lệ Châu.
Ngay lúc Triệu Ngọc trở lại bãi đậu xe dưới đất thì bên Lý Lạc Vân đã truyền tin tức về, ổ trộm cướp mai phục trong chợ bán buôn này đã bị bọn họ tiêu diệt hoàn toàn! Hiện trường có mười lăm tên trộm, chúng bị hốt gọn một mẻ không một ai chạy thoát.
Có điều, mặc dù cảnh sát tìm được rất nhiều vật chứng của việc trộm cướp, nhưng kết cục lại khiến người ta thất vọng vì bọn họ đã lục soát khắp cả hiện trường cũng không phát hiện tung tích của Lưu Vũ!
...
Một giờ sau, trong phòng tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát Tấn Bình.
Tin tức xấu liên tiếp truyền đến giống như tuyết rơi.
Đầu tiên, bọn Nhiễm Đào tìm khắp các lối ra của cống thoát nước nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Thôi Lệ Châu. Năng lực chạy trốn của nữ phi tặc này vô cùng cao minh, không có tin tức.
Tiếp theo, Bàng Dũng từng có ý đồ sàm sỡ Thôi Lệ Châu cũng có mặt trong ổ trộm cướp, đã bị cảnh sát bắt được. Thế nhưng, sau khi thẩm vấn Bàng Dũng lại khai rằng, hắn ta không hề biết Lưu Vũ nào cả!
Cảnh sát lại tra hỏi vài tên trộm khác, bọn họ cũng là mấy miệng một lời, nói mình chẳng những chưa từng gặp Lưu Vũ trong ổ trộm cướp, thậm chí vốn dĩ chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Hỏng rồi!
Sau khi nhận được tin tức này, Triệu Ngọc mới nhận ra, có khả năng hắn đã bị nữ phi tặc Thôi Lệ Châu lừa gạt! Có lẽ ổ trộm cướp vốn dĩ chẳng liên quan gì tới Lưu Vũ cả, tất cả mọi chuyện là do cô ta xuyên tạc ra!
Cô ta làm như thế chỉ có hai lý do đơn giản: Một là, lợi dụng cảnh sát tiêu diệt thế lực của Bàng Dũng, loại bỏ kẻ địch của mình; thứ hai, cô ta có thể lợi dụng cơ hội này để chạy trốn!
Sự thật chứng minh, cô ta đã làm được!
Đáng chết!
Triệu Ngọc không khỏi tức giận một trận, đúng là hàng năm bắn nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt! Thôi Lệ Châu ơi Thôi Lệ Châu, ông đây đã nhìn nhầm rồi, không ngờ, tuổi cô còn nhỏ mà lại dám tính toán như thế!
Cô cứ chờ đó cho tôi, lần sau mà còn để tôi bắt được cô, thì tôi sẽ làm cô đẹp mặt...
Bởi vì lần hành động này không có kết quả, sĩ khí trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt có vẻ hơi sa sút. Không bắt được Lưu Vũ, còn để Thôi Lệ Châu trốn thoát, chuyện này đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi.
“Thật không nghĩ tới, con nhóc này lại xảo quyệt như thế, lúc đầu tôi còn nhìn không ra!” Ngô Tú Mẫn tức giận nói: “Nếu sớm biết trong bụng của cô ta còn giấu chuyện, tôi nên thẩm vấn cô ta đàng hoàng mới phải! Tổ trưởng ơi, vì sao anh lại không nói rõ với chúng tôi sớm một chút chứ?”
“Tôi cũng không biết mà!” Triệu Ngọc buồn bực nói: “Tôi chỉ trùng hợp thấy cô ta ăn trộm mà thôi!”
“Mặt mũi xinh đẹp, dáng người cũng hấp dẫn nữa!” Nhiễm Đào tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh tận mắt thấy cô ta chui qua hàng rào sắt hẹp như vậy hả? Cho dù biết súc cốt công thì chỗ này của cô ta... Làm sao mà qua được...”
Nhiễm Đào khoa tay trước ngực của mình, nhất thời chọc cho Ngô Tú Mẫn trợn trắng mắt lên.
“Không tận mắt thấy...” Triệu Ngọc nhớ lại khuôn mặt học sinh dáng người phụ huynh của Thôi Lệ Châu, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Nói như vậy...” Tăng Khả phán đoán: “Có khi nào cô nhóc đó chỉ gạt chúng ta thôi không? Cô ta vốn không quen biết Lưu Vũ, cho nên chúng ta trước tiên có thể buông chuyện của cô ta, điều tra chuyện của Lưu Vũ đàng hoàng đi! Giờ đã là xế chiều, chắc Lưu Vũ cũng gọi điện thoại tống tiền bên nhà máy rồi! Không biết, lần này có thể khóa chặt ông ta hay không?”
“Không... Không đúng...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi từng lưu ý vẻ mặt của Thôi Lệ Châu, tôi cảm thấy, chắc chắn cô ta từng gặp Lưu Vũ rồi, nhưng mà không phải gặp trong ổ trộm cướp!”
“Ồ? Thật sao?” Tăng Khả sững sờ, vội hỏi: “Tổ trưởng, chuyện này rất kỳ lạ. Nếu quả thật cô nhóc kia biết Lưu Vũ, nhưng lại không nói, chẳng lẽ... giữa bọn họ còn quan hệ không tầm thường gì hay sao?”
“Hoặc là... Hoặc là...” Trong lúc nhất thời, hình như Triệu Ngọc nghĩ ra điều gì đó nhưng lại không cách nào nói ra cho đúng. Hắn trầm tư một lúc, nghĩ đến cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần, lúc này mới hỏi Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu có nghe nói qua một loại thuốc tên là butyrophenone chưa?”
“Cái gì?” Tăng Khả sững sờ, nói: “Anh đang nói tới một loại thuốc chuyên điều trị rối loạn tâm thần sao?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói, “Có phải loại thuốc này giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn có thể chế tạo những thứ kiểu như ma túy không?”
“Nói đùa!” Ngô Tú Mẫn lập tức trả lời: “Tổ trưởng à, tôi là người làm nghiên cứu tâm lý đây, bệnh tâm thần cũng thuộc về phạm vi của tôi, butyrophenone dùng để điều trị bệnh tâm thần có chứa thành phần an thần nhất định! Mà tất cả các loại ma túy đều là thuốc kích thích, tác dụng hoàn toàn tương phản!”
“Ồ?” Triệu Ngọc hơi sửng sốt, không ngờ, suy đoán trước đó của mình đã sai hoàn toàn. Vậy Thôi Lệ Châu chạy trốn, không phải vì thuốc đó có thể dùng để chế tạo ma túy.
Chuyện này...
“Nhưng loại thuốc mà anh nói đúng là rất đắt, hơn nữa còn là thuốc bán theo đơn, không thể mua được trên thị trường!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ có ở bệnh viện tâm thần mới có!”
Chậc chậc...
Hồ đồ rồi, hồ đồ rồi...
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc cảm thấy mọi chuyện biến thành một mớ bòng bong, không thể đoán được.
Nếu như Thôi Lệ Châu chỉ trộm thuốc, cô ta hoàn toàn có thể ăn ngay nói thật, không đáng phải lừa cảnh sát một phen, còn mạo hiểm lẩn trốn.
Hẳn cô ta phải biết, cô ta vừa chạy như thế, coi như đã làm lớn chuyện! Nếu như cô ta sa lưới lần nữa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Như vậy... Vì sao cô ta phải làm như vậy chứ?
Tăng Khả nói không sai, nếu như Lưu Vũ không có quan hệ gì với cô ta, vậy tại sao cô ta không khai Lưu Vũ ra? Lúc cô ta chạy trốn ở cống thoát nước, cô ta có cơ hội nói với mình!
Nhưng cô ta đã không chịu nói, chẳng lẽ... cô ta là bạn của Lưu Vũ, muốn bao che cho Lưu Vũ? Hay là, cô ta là người thân của Lưu Vũ... Hay là... Hay là...
Hả?
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ đến một khả năng mới. Có khi nào do Thôi Lệ Châu có chứng cứ phạm tội gì đó nằm trong tay Lưu Vũ không? Một khi cảnh sát bắt được Lưu Vũ, như vậy tội của cô ta cũng sẽ bại lộ?
Cho nên, cô ta mới không chịu khai Lưu Vũ ra?
Như vậy... Ngoại trừ trộm thuốc ra, Thôi Lệ Châu còn phạm tội gì nữa?