Cuồng Thám

Chương 578: Chương 578ĐỪNG TRÁCH TAO LÒNG DẠ ĐỘC ÁC!





“Không phải chứ? Con nhóc kia cũng to gan thật đấy...” Ngô Tú Mẫn nhìn căn phòng khách sạn bừa bộn trước mắt, bất đắc dĩ xòe hai tay, hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng này, rốt cuộc là anh tìm đâu ra một người kỳ lạ như vậy? Lừa chúng ta một vố ở ổ trộm cắp, thế mà vẫn còn dám quay lại khách sạn trộm đồ... Đúng là bái phục, bái phục luôn...”

Triệu Ngọc không để ý tới Ngô Tú Mẫn, hắn cẩn thận kiểm tra một lượt, nhận thấy mặc dù căn phòng bị lục tung cả lên nhưng ngoài chỗ thuốc kia ra thì không bị mất những thứ khác.

“Tổ trưởng...” Lúc này, Tăng Khả bước vào từ ngoài cửa, cầm cuốn sổ ghi chép báo cáo với Triệu Ngọc: “Camera giám sát đã ghi lại cảnh khoảng hai mươi phút sau khi chúng ta đi bắt ổ trộm cắp kia, Thôi Lệ Châu đã vào phòng anh! Từ đầu tới cuối chưa đến một phút, cô ta đã xách theo một chiếc ba lô rời đi.”

“Đã thấy chưa? Đã thấy chưa?” Ngô Tú Mẫn lắc đầu thở dài: “Chúng ta là tổ điều tra đặc biệt đó, thế mà lại bị người ta trộm đồ, có phải là rất mỉa mai không? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì bẽ mặt kinh khủng!”

“Hừ! Có gì đâu mà mỉa mai? Tổ điều tra đặc biệt cũng là người mà!” Nhiễm Đào vỗ vai Tăng Khả, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi ra ngoài xem thử xem có điều tra được hướng đi của con nhóc kia không!”

Triệu Ngọc vẫn không để ý, nhưng Nhiễm Đào vẫn nhanh chóng rời đi.

Thuốc à?

Triệu Ngọc nhìn giường chiếu trống không, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm về những loại thuốc kia và Thôi Lệ Châu.

Nếu chỗ thuốc này không phải do cô ta lấy trộm từ bệnh viện tâm thần, vậy thì cô ta lấy ở đâu? Và tại sao cô ta lại xuất hiện ở bệnh viện tâm thần? Hơn nữa... Thôi Lệ Châu còn sử dụng dây cáp leo cao, điều này chứng tỏ chỗ thuốc này có nguồn gốc rất lớn.

Lẽ nào... bên trong những lọ thuốc và hộp thuốc kia không phải là thuốc bình thường, mà còn có thứ khác?

Ngoại trừ điều này ra, Triệu Ngọc còn một vấn đề nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Hắn nhớ lại cái đêm gặp Thôi Lệ Châu kia, trong lúc hai người giằng co, toàn bộ thuốc rơi hết xuống mặt đất. Tiếp đó, sau khi hai người đã thoát khỏi nguy hiểm, Thôi Lệ Châu đã trốn khỏi hiện trường trước.

Nếu chỗ thuốc này cực kì quan trọng, vậy tại sao lúc đó Thôi Lệ Châu lại không quay trở lại nhặt thuốc mang đi?

Sau đó, Triệu Ngọc mang chỗ thuốc đó về khách sạn. Vì lý do trên nên hắn không để ý chỗ thuốc kia cho lắm, hắn cứ tưởng đó là thuốc Thôi Lệ Châu lấy trộm từ bệnh viện tâm thần mà thôi.

Thế nhưng, bây giờ Thôi Lệ Châu lại hết sức mạo hiểm quay trở lại khách sạn trộm thuốc mang đi, cô ta làm vậy là có ý gì?

Ấy?

Đột nhiên, Triệu Ngọc chợt nghĩ đến một khả năng.

Phải chăng... những loại thuốc này là thứ mà cô ta lấy trộm trong két sắt của Lưu Vũ?

Thử nghĩ mà xem, Lưu Vũ là người phụ trách nghiên cứu và phát triển thuốc, như vậy trong két sắt của ông ta có cất giấu thuốc cũng là điều hợp tình hợp lý có đúng không? Nhưng mà... tại sao lại là thuốc nhỉ?

Vả lại, nếu Thôi Lệ Châu lấy trộm thuốc từ chỗ Lưu Vũ, vậy cô ta chạy tới bệnh viện tâm thần định làm cái gì?

Chuyện này rốt cuộc là...

Két sắt “vỏ xe tăng” của Lưu Vũ, thuốc của Thôi Lệ Châu, bệnh viện tâm thần và cả vụ án giết người thần tốc, liệu rằng giữa những từ khóa này có mối liên hệ nào đó hay không?

Thật không ngờ trên người Thôi Lệ Châu lại có nhiều bí ẩn như vậy. Vốn dĩ khuôn mặt cô ta cực kì giống “Cách Cách” đã đủ khiến cho Triệu Ngọc ngạc nhiên, bây giờ cô ta lại dính líu tới vụ án giết người thần tốc nữa, thật là làm cho người ta không hiểu nổi.

Triệu Ngọc không khỏi hối hận, sớm biết thế này thì ban đầu lúc ở cống thoát nước, chi bằng hắn nghĩ cách tóm cô ta cho xong! Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng cực kì rõ ràng, giả sử hắn nhất định phải nổ súng vào Thôi Lệ Châu, thì chắc chắn là hắn không làm được!

Vậy thì... người đã biến mất rồi, bây giờ hắn đâu có cách nào để tìm ra cô ta chứ?

Thôi Lệ Châu vô cùng ranh mãnh, vào lúc này chắc chắn là cô ta sẽ không về nhà mình. Nếu cả cảnh sát và kẻ xấu đều đang tìm cô ta, nói không chừng bây giờ cô ta đã trốn mất tiêu rồi đấy nhỉ?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc cảm thấy muốn thám thính được tin tức chính xác về Thôi Lệ Châu thì phải tìm theo cách trên giang hồ. Dù sao trước khi xuyên không, công việc chính của Triệu Ngọc là tìm người đòi nợ! Vì thế, hắn đã có tính toán cho chuyện này.

Nhưng mà bây giờ đã hai giờ chiều, dù có thế nào đi chăng nữa hắn thì cũng không thể bỏ lỡ phó bản Kỳ Ngộ hôm nay.

Vì vậy, sau khi dặn dò các thành viên trong tổ một lượt, hắn lái chiếc xe Phaeton đi thẳng đến địa điểm diễn ra phó bản Kỳ Ngộ.

Lần này địa điểm xảy ra kỳ ngộ cách khách sạn khoảng mười mấy cây số, xem trên bản đồ thì chỗ đó là một chợ thú cưng ở ngoại ô thành phố Tấn Bình.

Triệu Ngọc lái xe dọc theo cầu vượt khoảng mấy phút là tới nơi. Ai dè chợ thú cưng này đã bị bỏ hoang, bên trong khắp nơi đều là rác.

Trong chợ thú cưng gồm các quầy bán hàng có diện tích không nhỏ đặt san sát nhau. Triệu Ngọc lái xe qua lại giữa các quầy hàng, muốn tìm ra vị trí chính xác của phó bản Kỳ Ngộ.

Nhưng không ngờ hắn vừa lái xe đến ngã tư giao giữa hai quầy hàng thì đột nhiên vang lên một tiếng “kít”, có một chiếc xe Van lao ra từ bên phải giao lộ!

Không biết là do tài xế uống say hay là bởi vì ngã tư này đã bị bỏ hoang quá lâu, tài xế biết rõ không có ai nên chiếc xe Van kia cứ lao thẳng về phía trước.

Ôi chao!

Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng đột nhiên lại có một chiếc ô tô vọt ra. Trong tình thế cấp bách, hắn ra sức đánh tay lái né tránh. Mặc dù chiếc xe Phaeton của hắn đã rẽ ngang sang bên cạnh, thế nhưng chiếc xe Van đang theo đà đâm thẳng kia vẫn quẹt qua bên phải tấm chắn trước chiếc xe Phaeton.

Cạch!

Đầu xe phát ra một tiếng vang nhỏ. Triệu Ngọc thầm kêu không ổn rồi, lần này không chỉ có tấm chắn trước xe bị đụng vỡ mà chắc chắn là đèn xe cũng khó mà nguyên vẹn.

Bà nội gấu nó chứ!

Ai dè Triệu Ngọc mới mắng được nửa câu thì đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Van màu trắng kia đụng phải xe hắn nhưng sau đó nó hoàn toàn không có ý định dừng lại mà ngược lại, nó còn tăng tốc phóng vọt ra khỏi chợ.

Đờ mờ!

Triệu Ngọc vội ấn còi, nhưng chiếc xe Van kia hoàn toàn phớt lờ, lao vụt đi...

Đệch!

Triệu Ngọc hung ác chửi thầm trong lòng, tên kia đúng là chán sống mà, không ngờ gã ta dám đụng vào ông đây, lại còn dám gây chuyện rồi bỏ trốn!

Quá đáng thật đấy!

Con Phaeton này là chiếc xe Miêu Anh để lại cho Triệu Ngọc, thậm chí thường ngày hắn còn không nỡ cho người khác lên xe, thế mà hôm nay lại bị người ta đụng phải, vậy thì làm gì có chuyện hắn chịu để yên?

Sắp đến thời gian diễn ra phó bản Kỳ Ngộ rồi nhưng Triệu Ngọc cũng mặc kệ. Hắn đạp cần ga, quay đầu xe đuổi theo chiếc xe Van kia trong nháy mắt.

Không biết rốt cuộc là chiếc xe Van kia xảy ra chuyện gì mà sau khi ra khỏi chợ thú cưng, nó lập tức lao như điên về phía trước với tốc độ lên tới một trăm cây số trên giờ.

Đậu má, nó đang làm cái quái gì vậy?

Đương nhiên là Triệu Ngọc sẽ không hoang mang rối loạn, hắn không tin chiếc xe Phaeton có giá trị hơn hai triệu tệ của mình không đuổi kịp một chiếc xe Van bình thường. Vì vậy, hắn đạp mạnh cần ga, đuổi theo nhanh như bay.

Kỹ thuật lái xe của Triệu Ngọc không tốt lắm, nhưng lại cực kì mạnh mẽ. Hắn lao nhanh như chớp trên cả quãng đường, chẳng cố kỵ điều gì cả, cho nên không mất thời gian bao lâu hắn đã đuổi kịp chiếc xe Van màu trắng kia.



Lúc này, chiếc xe kia đã đi vào đường quốc lộ rộng rãi. Triệu Ngọc phát hiện toàn bộ cửa kính mặt bên của nó đều được hàn tấm sắt, có lẽ đây là một chiếc xe chở hàng.

Triệu Ngọc lái Phaeton chạy song song bên cạnh xe Van, sau đó hạ cửa kính xe, hét lên với người lái xe: “Mẹ kiếp, dừng xe cho tôi! Cảnh sát đây! Nghe rõ chưa?”

Hắn vừa hét vừa ấn còi.

Cửa kính bên phía ghế lái của chiếc xe Van kia đóng chặt, mặt kính được dán miếng dán phản quang nên Triệu Ngọc không nhìn rõ người điều khiển xe trông như thế nào.

Bà nội gấu nó chứ!

Thấy đối phương hoàn toàn phớt lờ mình, Triệu Ngọc không nhịn được quyết tâm nhất định phải làm cho cái tên không biết tốt xấu kia trả một cái giá thê thảm!

Nhưng không ngờ trong thời giờ phút quan trọng này, Triệu Ngọc còn chưa làm gì, thế mà chiếc xe Van kia lại gây chuyện với hắn trước! Xe Van đột nhiên rẽ trái, đâm thẳng về phía Triệu Ngọc một cách trắng trợn!

Đệch!

Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng đạp phanh để giảm tốc độ.

Xe Van nhân cơ hội đó cướp làn xe, lao vọt qua trước mặt Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc tức điên người, nếu hôm nay hắn lái chiếc xe thường dùng thì hắn đã dứt khoát đâm thẳng vào con xe Van kia từ lâu rồi! Thế nhưng hắn thật sự yêu con Phaeton của mình nên không nỡ làm vậy.

Được!

Được lắm!

Được lắm!

Triệu Ngọc trợn ngược mắt nhìn chiếc xe Van phách lối chạy phía trước, trong đầu nảy ra một ý tưởng cực kì tàn nhẫn.

Được lắm!

Đây là do chúng mày tự chuốc lấy nhé, đến lúc đó đừng có trách Triệu Thiên Bá tao lòng dạ độc ác!

Đúng lúc Triệu Ngọc đang định xông lên, đột nhiên có hai chiếc ô tô chạy tới ngã tư rộng rãi. Đèn giao thông ở giao lộ vừa chuyển từ xanh sang đỏ, thế nhưng hai chiếc xe kia hoàn toàn không có ý dừng lại.

Cùng lúc đó, đèn giao thông ở bên phải ngã tư đường đã chuyển sang màu xanh, xe cộ bên đó đã sẵn sàng di chuyển.

Nếu xe Van chạy với tốc độ bình thường, tất nhiên nó có đủ thời gian để vượt qua giao lộ. Tuy nhiên, độc kế của Triệu Ngọc lại vừa đúng được triển khai ở chỗ này.

Lúc này, xe di chuyển đầu tiên là một chiếc xe phun nước cồng kềnh! Chiếc xe khổng lồ đang chậm rãi tăng tốc. Triệu Ngọc chớp đúng thời cơ bắn ra một cái máy tăng tốc tàng hình vừa đúng dùng cho chiếc xe phun nước kia.

Ngay sau đó, hắn chỉnh máy tăng tốc lên vận tốc tối đa, chỉ thấy chiếc xe phun nước kia vọt ra khỏi giao lộ như được lắp tên lửa vậy.

Xe Van sao có thể ngờ được sẽ xảy ra tình huống vô lý như thế? Trong thời gian ngắn ngủi, nó hoàn toàn không tránh kịp. Tiếp đó, một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, đầu xe phun nước đâm sầm vào buồng xe Van một cách nặng nề.

Chỉ thấy xe Van như một con quay bị hất văng rồi lập tức xoay tròn. Bởi vì nó đâm vào rào chắn đường nên lại vang lên một tiếng “ầm” nữa, sau đó, thân xe lật ngửa ra trên vành đai cây xanh...