Triệu Ngọc cũng không cảm thấy buồn bã gì, trái lại càng thấy hứng thú với trưởng khoa Vương hơn. Bình thường trông thì người phụ nữ này hay tỏ vẻ quyến rũ, nhưng lại là một người khá xem trọng nguyên tắc, không dễ dàng bị dụ dỗ như Triệu Ngọc đã nghĩ.
Càng khó có được thì mới càng thấy mong chờ!
Nhớ lại cú ngã ở khu nghĩa trang, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy dư vị vẫn còn nồng nàn vô cùng, vì vậy trong lúc lên lầu, hắn còn vừa đi vừa ngâm nga câu hát nữa.
Tuy nhiên, lúc hắn lên đến trước cửa phòng mình, chuẩn bị rút chìa khoá mở cửa thì tiếng huýt sáo bỗng ngưng bặt. Chỉ thấy cô bé mảnh mai – Khương Hiểu Tình đang ngồi trước cửa phòng mình.
Khương Hiểu Tình mặc một bộ đồ ngủ sặc sỡ, trong miệng còn đang gặm nửa quả táo. Lúc nhìn thấy Triệu Ngọc, con bé trông bình tĩnh một cách khác thường, vừa ăn táo vừa liếc hắn, giống như đang liếc một khối không khí vô hình nào đó vậy.
Triệu Ngọc bỗng khựng lại, bước tiếp cũng không phải, lùi cũng không xong.
Sau khi phá xong vụ án chặt tay, Triệu Ngọc đã từng suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề giữa hắn và Khương Hiểu Tình. Lúc đầu, điều hắn không hiểu là tại sao mình không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng khi gặp con bé này thì lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh không ngừng?
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Triệu Ngọc cuối cùng cũng đã hiểu ra được vấn đề! Thật ra câu trả lời rất đơn giản, đó chính là do Khương Hiểu Tình quá xuất sắc!
Triệu Ngọc trước khi xuyên không thường xuyên tiếp xúc với các thành phần bất hảo. Nếu như Khương Hiểu Tình cũng là một học sinh hoặc một con bé hư hỏng, vậy Triệu Ngọc tự nhận rằng mình có thể thu phục được con bé.
Nhưng Khương Hiểu Tình không phải là người như thế. Con bé là “thánh” học trong trường trung học Tần Sơn số 2! Thành tích tốt, phẩm chất tốt, tương lai tươi sáng đang chờ cô bé ở phía trước!
Triệu Ngọc cực kỳ lo lắng, Khương Hiểu Tình sẽ đi theo con đường của Lý Đan. Hơn nữa, con bé bước đi trên con đường đó còn là do sự ủng hộ và giúp đỡ của mình!
Điều khiến Triệu Ngọc buồn bực chính là chỗ này. Bởi vậy nên khi hắn nhìn thấy Khương Hiểu Tình mới cảm thấy hoảng loạn, khiếp sợ như thế!
Lúc này cũng vậy, tuy Khương Hiểu Tình chưa lên tiếng, nhưng hắn đã hoảng sợ trước rồi.
“Tôi chỉ muốn tập trung kiếm tiền để giảm bớt áp lực cho bố tôi, làm một đứa con gái hiếu thảo, tại sao lại khó thế chứ?” Cô bé sụt sùi, càng nói càng kích động: “Nếu như chuyện của tôi bị bại lộ, tôi không biết nên đối mặt với thầy cô và bạn bè như thế nào! Mẹ tôi biết thì sẽ đau lòng cỡ nào, chú biết không... Hức hức...”
Càng nói càng đau lòng, cô bé bỗng bật khóc. Để không gây ra tiếng động lớn nên cô bé cố gắng khóc trong thầm lặng, nhìn vào khiến người ta cảm thấy nhói lòng.
Triệu Ngọc không ngờ rằng cô bé khóc nhanh như thế nên vội khuyên nhủ: “Đừng khóc, đừng khóc! Cháu đã nói thế, chẳng phải có nghĩa là chuyện của cháu còn chưa bị lộ sao? Nếu chưa bị lộ thì chúng ta vẫn còn cơ hội để bù đắp! À... cháu nói cho chú trước đã, bây giờ mọi chuyện thế nào rồi? Chú giải quyết giúp cháu là được chứ gì?”
“Thật ư?” Cô bé này cũng khá dễ dỗ dành. Nghe Triệu Ngọc nói như vậy xong, cô bé nín khóc ngay, thật đúng là tới nhanh mà đi cũng nhanh!
“Ừ...” Triệu Ngọc chau mày: “Nếu vậy thì ngày mai nhất định phải nghĩ cách để bố cháu đi ra ngoài, sau đó chú sẽ đóng vai bố cháu, vậy thì thầy của cháu sẽ không nghi ngờ gì nữa!”
“Chuyện này cháu đã sắp xếp xong rồi!” Khương Hiểu Tình nói: “Sáng sớm mai, bố cháu sẽ nhận được một tin nhắn từ bệnh viện, thông báo hoá đơn thanh toán tiền viện phí của mẹ cháu đã trúng thưởng, bảo ông ấy đến bệnh viện nhận giải thưởng!”
“Á đù! Ha ha...” Triệu Ngọc bật cười: “Hoá đơn nằm viện cũng trúng thưởng, chỉ có kẻ ngốc mới tin!”
“Ồ...” Triệu Ngọc khẽ nuốt ngụm nước bọt, trong lòng nghĩ thầm, một ông bố với IQ như thế làm sao có thể sinh ra được một đứa con gái thông minh đến vậy? Khương Hiểu Tình thật sự là con ruột của ông ấy sao?