Bởi vì trên người Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình nên vừa nãy lúc giằng co với bọn sát thủ, hắn đã biết trên tai bọn họ đều đeo thiết bị liên lạc tiên tiến.
Tuy nhiên, bởi vì ở đây có máy phá sóng tín hiệu điện tử nên thiết bị liên lạc của bọn họ cũng bị mất sóng. Vì vậy, Triệu Ngọc kết luận rằng nếu bọn sát thủ có người tiếp ứng ở bên ngoài, vậy thì hẳn là những kẻ đó vẫn còn chưa biết bên trong tòa nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bởi vì cân nhắc tới điều này nên Triệu Ngọc không mạo hiểm tắt máy phá sóng điện tử đi. Bởi vì một khi hắn tắt nó rồi, những kẻ tiếp ứng kia lại không liên lạc được với bọn sát thủ, thì khả năng cao là bọn chúng sẽ chạy trốn trước thời gian trong kế hoạch, như vậy hắn sẽ không có cơ hội cứu Thôi Lệ Châu.
Thế nhưng, Lý Lạc Vân và Mã Lão Đán lại đang bị thương cực kì nghiêm trọng, nếu bọn họ không được cứu viện kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, sau khi ra khỏi tòa nhà này, Triệu Ngọc lập tức tăng tốc, lao thẳng tới cửa chính.
Trong lúc này, tuy mọi người ở tầng sáu ai nấy đều sợ đến nỗi không dám bước chân ra khỏi phòng, thế nhưng các ông già bà lão sống ở những tầng dưới lại bất chấp tình hình bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng súng, mọi người lũ lượt xô cửa xông ra ngoài, chạy về phía cửa chính.
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt hắn là hình ảnh các ông già bà lão người thì đẩy xe lăn, người thì chống gậy, không ai rõ chuyện gì đang xảy ra. Lúc Triệu Ngọc vượt lên đi trước một ông cụ, ông cụ ấy còn tưởng hắn là kẻ xấu, thế là sợ đến mức hàm răng giả rơi bộp xuống đất.
Thế này thì không ổn rồi!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra rằng, nếu kẻ tiếp ứng ở quanh đây và nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trong này, thì có lẽ chúng sẽ trốn mất tiêu!
Nhưng mà dù Triệu Ngọc có lo lắng thì cũng chẳng có cách nào, hắn chỉ có thể dốc hết sức lực lao về phía cửa chính với tốc độ nhanh nhất.
Đáng lẽ cửa ra vào phải có nhân viên bảo vệ, nhưng lúc Triệu Ngọc ló đầu nhìn vào phòng bảo vệ liền nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đã bất tỉnh nhân sự! Khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là hai người này đã bị mấy tên sát thủ kia làm cho hôn mê rồi.
Triệu Ngọc trẻ trung khỏe mạnh, chỉ bật vài ba cái là ra khỏi cửa chính luôn. Thế nhưng các ông già bà lão kia lại không ra được, ai nấy đều đứng ở cửa sốt ruột đi qua đi lại!
Triệu Ngọc không lo được cho nhiều người như thế. Hắn vội vàng chạy tới chỗ xe chỉ huy đang đỗ. Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đang ở trên xe, Triệu Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất kể lại tình hình trong tòa nhà, bảo hai người họ nhanh chóng tìm cứu viện và gọi xe cứu thương.
Sau đó, hắn còn chưa kịp nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của hai người này thì đã nhanh chóng kéo bọn họ xuống xe, tự mình lái xe rời đi!
Triệu Ngọc lái chiếc xe chỉ huy men theo bức tường vây của viện dưỡng lão, đồng thời trong đầu hắn cũng nhanh chóng loại bỏ những thiết bị điện tử mà máy thăm dò tìm thấy.
Mục tiêu của hắn cực kì rõ ràng, hắn chỉ muốn máy thăm dò có thể tìm ra thiết bị liên lạc giống với loại thiết bị của bọn sát thủ, như vậy hắn mới có thể tìm được đồng lõa ở bên ngoài của bọn sát thủ kia.
Bên ngoài tường vây của viện dưỡng lão là bãi đỗ xe, có không dưới một trăm chiếc xe hơi đang đỗ ven đường. Để có thể kiểm tra một cách chính xác, Triệu Ngọc không dám chạy xe quá nhanh mà chỉ có thể lái chậm rì rì.
Tất nhiên là hắn cực kì thấp thỏm không yên, trong lòng hắn hiểu rất rõ một sự thật: Ba tên sát thủ đều chết cả rồi, là chết không đối chứng*. Nếu bây giờ hắn không thể tìm ra đồng bọn của chúng thì rất có thể sau này hắn sẽ không còn cơ hội nữa! Kết cục là hắn không chỉ không cứu được Thôi Lệ Châu, mà còn không bắt được kẻ đầu sỏ thật sự!
* Chết không đối chứng: đương sự đã chết, không thể thẩm tra và đối chiếu sự thực.
Vả lại, tất cả những điều này đều là suy đoán của Triệu Ngọc, chưa chắc đã là sự thật. Nhỡ đâu Thôi Lệ Châu... chết rồi thì sao?
Sau đó, trong lúc Triệu Ngọc đang miên man suy nghĩ, hắn chợt nhìn thấy giữa một rừng ô tô có một chiếc ô tô màu đen đột nhiên khởi động, đèn xe cũng sáng lên.
Hiện tại đã hơn bốn giờ sáng, quá nửa đêm rồi thế mà đột nhiên lại có người khởi động ô tô, điều này đã làm cho Triệu Ngọc phải cảnh giác. Hắn vội vàng lái xe đuổi theo chiếc xe kia.
Máy thăm dò tàng hình có tác dụng trong phạm vi hai mươi mét, nhưng ai ngờ Triệu Ngọc còn chưa chạy xe vào phạm vi thăm dò thì chiếc ô tô màu đen kia đã bất ngờ tăng tốc, lập tức chạy thẳng ra đường lớn.
Bà nội nhà nó chứ...
Triệu Ngọc lập tức nôn nóng, nếu không dò xét được tình huống cụ thể thì hắn không thể xác nhận rằng người trong chiếc xe kia có phải là đồng lõa của đám sát thủ hay không!
Thế nhưng rõ ràng là chiếc xe này cực kì bất thường, nhìn có vẻ như nó đang chạy trối chết vậy. Nếu mình không đuổi theo, nhỡ đâu người trong xe đúng là đồng lõa của đám sát thủ thì sao?
Kệ đi!
Mình đánh cuộc một lần vậy!
Triệu Ngọc lập tức đạp mạnh chân ga, lái xe đuổi theo chiếc ô tô màu đen dọc theo đường lớn.
Bây giờ đang là thời điểm không có ai trên đường, chiếc xe màu đen kia vừa mới chạy ra đường lớn đã lập tức lao nhanh như gió.
Xe chỉ huy của Triệu Ngọc không phải là loại xe dùng để truy đuổi, cho nên mặc dù hắn đã đạp chân ga hết cỡ nhưng vẫn không đuổi kịp chiếc xe kia.
Được rồi!
Triệu Ngọc đành phải sử dụng máy tăng lực đẩy tàng hình cho chiếc xe chỉ huy của mình để đuổi kịp đối phương.
Kể từ khi sử dụng máy tăng lực đẩy cho xe phun nước, đã lâu rồi hắn không được cảm nhận một cách sâu sắc sự lợi hại của loại máy tăng lực đẩy này.
Lúc này, Triệu Ngọc sử dụng nó rồi lập tức tăng tốc độ xe lên hai lần. Sau khi tăng tốc đột ngột, xe lao về phía trước như tên lửa!
Vèo...
Sau khi xe tăng tốc, dường như không thể dùng nguyên tắc vật lý trên Trái đất để mô tả chiếc xe chỉ huy này nữa rồi! Chỉ thấy bánh xe gần như nhấc lên khỏi mặt đất, lao vụt về phía trước, gần như nó đã bắt kịp chiếc ô tô màu đen kia chỉ trong nháy mắt.
Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn rõ đó là một chiếc BMW X5 có giá không rẻ. Bởi vì hắn đã đi vào phạm vi hai mươi mét có thể dò xét nên máy thăm dò quả nhiên đã phát hiện ra, trên chiếc xe kia có hai thiết bị liên lạc.
Tuy nhiên, bởi vì tốc độ hai xe quá nhanh, máy thăm dò lại không được ổn định cho lắm, thế nên tạm thời Triệu Ngọc không thể xác nhận là hai thiết bị liên lạc truyền tin này có giống với thiết bị sát thủ mang trên người hay không.
Ngoài ra, máy thăm dò còn phát hiện được một thứ khác. Sau khi nhìn thấy thứ đó, Triệu Ngọc không còn gì nghi ngờ nữa!
Hắn đã có thể khẳng định chắc chắn người trong chiếc BMW này đúng là đồng lõa của bọn sát thủ!
Lên nào!
Triệu Ngọc thấy mình dễ dàng đuổi kịp chiếc xe BMW kia, trong lòng loáng thoáng trào dâng một cảm giác hưng phấn mang tên “quá nhanh quá nguy hiểm”. Hắn lại tiếp tục tăng tốc cho chiếc xe chỉ huy, muốn vượt lên trước chiếc xe BMW, sau đó sẽ tông thẳng vào sườn xe.
Xe của Triệu Ngọc vừa nặng nề vừa cồng kềnh, cho nên dù có xảy ra va đập nó cũng sẽ không bị thiệt. Triệu Ngọc nghĩ hay đấy, nhưng mà hắn đã quên một vấn đề lớn, đó là ngã rẽ!
Hình như người trên chiếc xe BMW kia đã phát hiện ra tình hình không ổn nên đã chuyển hướng, lái xe sang một con đường khác.
Bấy giờ Triệu Ngọc mới là người chịu thiệt. Bởi vì xe đang chạy với tốc độ cực nhanh nên hắn không thể phanh gấp để nhanh chóng rẽ sang đường khác, nếu làm ngược lại thì chắc chắn sẽ bị lật xe. Vì thế, hắn đành phải giảm tốc độ của máy tăng lực đẩy, sau đó mới có thể rẽ theo chiếc BMW kia.
Thế nhưng, vào lần tăng tốc thứ hai, sau khi hắn chuẩn bị vọt lên, chiếc BMW lại rẽ tiếp.
Chậc chậc...
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, máy tăng lực đẩy có tác dụng trong thời gian giới hạn, nếu như trong thời gian quy định hắn không thể ngăn bọn họ lại, vậy thì sau đó hắn có thể bắt được bọn họ chắc?
Phải làm sao đây?
“Tổ trưởng, tổ trưởng, rốt cuộc là anh đi đâu thế?” Lúc này, giọng nói lo lắng của Tăng Khả vang lên trong tai nghe của Triệu Ngọc: “Anh trả lời đi, mau trả lời đi!”
Triệu Ngọc hạ cửa sổ xe xuống, tay trái cầm súng chĩa ra ngoài cửa sổ, đồng thời đáp lời Tăng Khả: “Tôi phát hiện một chiếc xe khả nghi, là BMW X5 màu đen. Tôi nghi ngờ trên xe có đồng lõa của đám sát thủ! Cậu nhanh định vị vị trí của tôi để bố trí chặn nó lại đi!”
Triệu Ngọc nói xong liền tăng tốc độ chiếc xe chỉ huy, sau đó nhắm vào bánh xe BMW, chuẩn bị nổ súng.
Nhưng ai dè hắn còn chưa kịp bóp cò thì đột nhiên nhìn thấy một người ló ra từ cửa sổ sau của chiếc xe BMW.
Đệch!
Triệu Ngọc không khỏi líu lưỡi không nói nên lời, hắn thấy trên tay người kia đang cầm một khẩu súng tiểu liên!