“Không thể nào? Là viên đá ‘Ngôi sao Tamil’ sao!” Nhiễm Đào dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Đào Hương thở dài: “Trời ạ, đây không phải lại là nói đùa sao!?”
“Không thể nào? Là viên đá ‘Ngôi sao Tamil sao...” Đào Hương còn đang chìm đắm trong niềm vui thú bắt chước người khác, nhại lại Nhiễm Đào không thiếu một chữ.
Liên quan đến viên đá quý này, mặc dù kiếp trước Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc qua, nhưng trong trí nhớ kiếp này vẫn là có ấn tượng.
Sáu năm trước, trong một buổi đấu giá quốc tế mà thủ đô tổ chức đã xảy ra một vụ án trộm cướp vô cùng lớn! Một viên đá quý Sapphire đến từ Ấn Độ, vậy mà đã không cánh mà bay, đến nay vẫn chưa rõ tung tích!
Nghe nói, viên đá Sapphire này có trọng lượng ròng 67 carat, óng ánh sáng long lanh, tinh xảo tuyệt đẹp, đã từng được khảm nạm lên trên vương miện của đất nước cổ đại nào đó của Ấn Độ, chính là quốc bảo của Ấn Độ.
Năm đó vật này cũng có giá trị trên trăm triệu, hiện nay càng là bảo vật vô giá.
Mặc dù viên đá quý này là của tư nhân, nhưng sau khi bị trộm đã dấy lên một trận phong ba trên chiến trường ngoại giao, suýt chút nữa đã gây nên tranh chấp quốc tế, ảnh hưởng của nó thật kinh khủng!
Bởi vậy, vụ án chấn động này đã được xếp vào ba vụ án trộm cướp lớn nhất cả nước, trở thành vụ án trọng điểm của phòng Hình sự Trung ương. Vì thế, phòng Hình sự còn đặc biệt thành lập tổ chuyên án, sáu năm qua, chưa từng có một lần dừng công việc điều tra!
Thật sự là không nghĩ đến, không ngờ rằng…
Người đánh cắp viên đá “Ngôi sao Tamil”, lại chính là cái ông già tinh thần rối loạn trước mặt này!
Đào Hương!!
Người này thật sự là không hổ với cái tên vua trộm, thậm chí đến cả bảo vật có giá trị như vậy cũng dám đi trộm!
Thế nhưng mà, vì sao mà rõ ràng ông ta đã thành công, còn viên đá quý lại biến mất một cách kỳ lạ?
Năm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với vị vua trộm này?
“Cảnh sát Triệu, mấy năm này tôi luôn chú ý đến một chuyện.” Thôi Lệ Châu tiếp tục nói: “Nhóm người truy sát cha tôi, đến giờ vẫn chưa hủy bỏ lệnh truy nã ngầm tốn cả triệu kia. Hơn nữa, năm đó cha tôi ở trên giang hồ đã đắc tội không ít người, một khi thân phận của ông ấy bại lộ sẽ lập tức dẫn tới vô số kẻ thù, nhất định ông ấy phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa! Cho nên, tôi cầu xin anh, nhất định phải giúp chúng tôi giữ gìn bí mật!”
Haizz...
Triệu Ngọc suy nghĩ, nếu cố chủ còn đang truy sát Đào Hương, vậy đã nói rõ là cố chủ cũng không lấy được viên đá... Điều này có ý nghĩa, viên đá “Ngôi sao Tamil” này rốt cuộc đã rơi đến tay người nào đây?
Nghĩ đến chỗ này, Triệu Ngọc liền thở dài trong lòng nói, quẻ Càn, thật không hổ là một quẻ lợi hại nhất trong hệ thống Kỳ Ngộ nha! Không nghĩ tới, hôm nay chẳng những mình bắt được hung thủ giết người lão Phong, hơn nữa còn đạt được một thu hoạch bất ngờ ngoài ý muốn như vậy.
Phải biết là, vụ án mất trộm đá quý này chính là vụ án quan trọng cấp quốc gia đó! Bây giờ nếu bắt được kẻ trộm viên đá, thì đây đúng là một cái công lớn!
Nghĩ cách khác, coi như không tìm được viên đá này, bản thân hắn vẫn có thể khoe một chút khi ở cùng những vị lãnh đạo của phòng Hình sự trước mặt những tổ điều tra đặc biệt khác.
Có điều, đối với vụ án đá quý bị mất trộm này, trong lòng Triệu Ngọc vẫn là lo lắng. Bởi vì phòng Hình sự có tổ chuyên án đặc biệt vẫn luôn điều tra, cho nên liên quan đến vụ án này thì sẽ không thể nào đến lượt mình.
Cho nên, với thỉnh cầu của Thôi Lệ Châu, hắn căn bản là không thể quyết định.
“Thôi Lệ Châu à, Thôi Lệ Châu!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Không nghĩ tới... Hai cha con các người đều là nhân vật có danh tiếng truyền kỳ nha! À... Không đúng, hẳn là tôi nên gọi cô là Đào Lệ Châu mới đúng chứ nhỉ? Hay là, căn bản không phải là Lệ Châu? Châu Châu? Được rồi, mặc kệ tên gọi là gì đi, hiện tại tôi có thể rất có trách nhiệm mà nói cho cô biết, chuyện của cô đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của tôi, tôi cũng không có sức, nhất định phải theo lệ mà làm việc mới được!”
“Sao? Không được! Cha tôi đã như vậy rồi, chẳng lẽ, anh thật sự muốn ông ấy phải chết sao?” Thôi Lệ Châu la thất thanh, khóc ròng ròng.
“Giang hồ chúng ta có câu nói, ra vào lẫn lộn, sớm muộn phải trả, bất kể là ai, đều muốn vì bản thân mà hành động! Cô là như thế, cha cô càng là như vậy! Có điều...” Triệu Ngọc mở tay ra nói: “Theo lệ mà làm việc, cũng không có nghĩa là có người phải chết! Cô yên tâm, bản án cha cô liên lụy đến tranh chấp quốc tế, viên đá chưa tìm được, đội điều tra tất nhiên sẽ không ngốc mà đi khắp nơi tuyên dương!”
“Với lại, cha cô là con đường duy nhất để tìm viên đá về, đội điều tra sẽ để ông ta chết sao? Ông ta chết rồi, viên đá còn có thể tìm lại bằng cách nào nữa?”
“Cho nên, cô cứ yên tâm thoải mái ăn cơm tù của cô đi! Cha cô cứ giao cho chúng tôi xử lý đi!” Nói đến đây, Triệu Ngọc vỗ bả vai Thôi Lệ Châu: “Cô đã từng nghĩ, chỉ có giao cho đội ngũ chuyên nghiệp nhất xử lý mới có thể bảo vệ cho cha cô được an toàn! Cứ như vậy, ngược lại sẽ tốt hơn nhiều so với việc cùng cô chạy trốn đến tận đẩu tận đâu!”
“Ừm...” Nghe lời Triệu Ngọc, lúc này Thôi Lệ Châu mới có thể hiểu được một chút, cảm thấy Triệu Ngọc nói cũng có lý. Trước đó, chỉ là cô ta lo lắng Đào Hương sẽ bị đơn giản thô bạo mà giao cho cảnh sát, bởi như vậy, thân phận của ông ta sẽ trực tiếp bị bại lộ.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu như có thể đem ông ta giao cho đội điều tra xử lý, ngược lại chính là một loại bảo vệ.
Sau khi nghĩ được như vậy, lúc này Thôi Lệ Châu mới có thể yên tâm hơn chút, hoàn toàn trở nên thoải mái.
“Cảnh sát Triệu, cảm ơn anh!” Thôi Lệ Châu thành khẩn nói: “Mấy năm nay, bệnh của cha tôi càng ngày càng tồi tệ! Mặc dù tôi đã mời rất nhiều bác sĩ, bỏ ra số tiền lớn để chữa trị, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào. Nhờ anh, đừng để bọn họ áp bức cha tôi, có được không?”
“Việc này cô cũng không cần phải lo lắng!” Nhiễm Đào thật sự không nhịn được mà chen miệng nói: “Để tra ra chân tướng, đội điều tra chắc chắn sẽ mời cho ông ta bác sĩ trị liệu giỏi nhất, nói không chừng còn có thể chữa khỏi cho ông ta nữa!”
“Được! Tôi trở về cùng các người, tôi đã từng gặp những tội phạm bắt cóc kia, tôi có thể giúp mấy người xác nhận bọn chúng! Cảnh sát Triệu!” Nói xong, Thôi Lệ Châu kích động nắm chặt tay Triệu Ngọc: “Mạng của hai cha con chúng tôi đều là do anh cứu trở về! Tôi mặc dù là trộm, nhưng cũng hiểu được có ơn tất báo, về sau, tất cả tôi đều nghe theo anh, làm trâu làm ngựa cũng có thể! Đời này không trả hết, vậy kiếp sau còn...”
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Triệu Ngọc vốn định nói linh tinh vài câu cùng Thôi Lệ Châu, lại không nghĩ rằng điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau khi kết nối mới biết được, hóa ra là người đứng đầu phân cục nào đó của Tấn Bình gọi cho hắn.
“Chào tổ trưởng Triệu, tôi là người của phân cục xx Mục An Thuận, chúng ta đã từng gặp mặt!” Trong điện thoại, một thanh âm lão luyện thành thục nhưng lại cực kì cung kính nói: “Liên quan đến chuyện chiếc xe Phaeton của anh, chúng tôi đã liên hệ với công ty hoạt động tín dụng Hợp Thắng. Tổng giám đốc của bọn họ nhờ tôi chuyển lời cho anh, đối với chuyện va chạm làm hỏng ô tô của anh, anh ta cảm thấy vô cùng có lỗi, đồng thời vui lòng bồi thường cho anh toàn bộ tổn thất!”
“Ồ? Hóa ra là chuyện này...” Tròng mắt Triệu Ngọc hơi chuyển động, hỏi: “Vậy thì, Cục trưởng Mục, bọn họ bên kia định bồi thường như thế nào vậy?”
“Tổ trưởng Triệu.” Cục trưởng Mục cười làm lành nói: “Tôi biết, chuyện này không riêng gì chuyện cái xe, mấy phần tử ngoài vòng pháp luật kia chẳng những mạo phạm anh, hơn nữa còn liên lụy đến chuyện bắt cóc kia! Điểm này, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý mấy người kia!”
“Nhưng mà, chúng tôi đã tra rõ ràng, những chuyện này chỉ đơn thuần là hành vi cá nhân của mấy người kia, cũng không liên quan đến công ty hoạt động tín dụng Hợp Thắng!” Nói đến đây, Cục trưởng Mục hơi dừng lại, sau đó nói: “Tổng giám đốc Hợp Thắng sau khi hiểu rõ tình huống đã vô cùng tức giận. Anh ta chủ động biểu thị, tuyệt đối không thể để tổ trưởng Triệu anh phải chịu thiệt! Mặc dù chỉ là hành vi cá nhân của mấy người kia, nhưng dù sao bọn chúng cũng đại biểu cho Hợp Thắng. Cho nên, anh ta nguyện ý lấy hai triệu đến bồi thường tiền xe cho anh, không biết... Ý của anh là như thế nào?”
Nghe đến đây, khóe miệng Triệu Ngọc hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm dị thường.
Thảo nào, hôm nay lại mở ra được quẻ Càn! Hóa ra, cuối cùng còn có một ban thưởng tiền tài ở đằng sau!
Xe Phaeton tất nhiên đáng tiền, nhưng nếu sửa chữa một chút cũng vẻn vẹn mấy chục nghìn mà thôi. Hiện tại, ông chủ Hợp Thắng này vậy mà trực tiếp lấy cái giá trên trời là hai triệu, vậy chính là giá tiền một bộ xe mới, chuyện tốt như thế...
Ha ha...
Triệu Ngọc mỉm cười, nói với Cục trưởng Mục trong điện thoại: “Ôi, Cục trưởng Mục à, ông chủ Hợp Thắng này đúng là có thành ý, tôi bị rơi mất một cái đèn xe, anh ta đã bồi thường tôi hai triệu, thực sự là... Anh nói xem, việc này khiến tôi phải nói như thế nào đây?”
“Đúng, có thành ý, có thành ý...” Cục trưởng Mục miệng cười làm lành.
“Nhưng mà...” Ai ngờ, bỗng nhiên Triệu Ngọc xoay chuyển lời nói, nói: “Có chuyện này, có thể anh còn chưa biết? Không chỉ có xe của tôi bị bọn họ làm hỏng, thời điểm bọn chúng đụng xe với tôi, đầu của tôi cũng bị đụng! Thật đấy, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm giác choáng đầu hoa mắt buồn nôn đó! Sau đó, lúc bọn chúng ẩu đả với tôi, đầu của tôi lại nhận lấy rất nhiều đả kích! Ai ui...”
Hắn làm bộ rên rỉ thống khổ nói: “Nếu không phải mắt nhìn thấy án sắp được phá, tôi đã sớm đi bệnh viện kiểm tra rồi! Cục trưởng Mục à!” Nói đến đây, thanh âm của Triệu Ngọc bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn: “Tôi nghĩ là, anh cũng biết, bây giờ tôi đang điều tra vụ án gì! Nếu bởi vì tôi bị thương mà làm chậm trễ công tác phá án, anh nói xem... Ảnh hưởng này... có lớn hay không?”
“Lớn... Lớn...” Thanh âm Cục trưởng Mục run rẩy nói: “Anh yên tâm, tổ trưởng Triệu, việc này tôi sẽ đi tìm mấy người bên Tổng giám đốc Hợp Thắng, nhất định phải làm cho bọn họ cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng!”