Cuồng Thám

Chương 609: Chương 609





KẾT QUẢ NẰM NGOÀI DỰ ĐOÁN CỦA MỌI NGƯỜI

Bởi vì lần trước xuất hiện vụ lão Phong giấu bom trong người với ý đồ muốn giết người bịt miệng nên hiện giờ bệnh viện đề phòng vô cùng nghiêm ngặt. Cảnh sát Tấn Bình cố ý điều thêm gấp mấy lần cảnh sát vũ trang, gần như đã khống chế khắp bệnh viện.

Đặc biệt là ở cửa ra vào của phạm nhân thậm chí còn xây thêm một cái trạm kiểm tra tạm thời. Bất cứ ai tiến vào phòng cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được.

Triệu Ngọc thấy nơi này đã kiên cố như thành đồng vách sắt, vốn hắn định về Cục Cảnh sát để chủ trì công việc.

Nhưng lão Phong, A Bưu và người tài xế kia lần lượt tỉnh lại, cảnh sát đã bắt đầu thẩm vấn bọn họ. Cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát Tấn Bình cũng rất có kinh nghiệm, biết khi vừa phẫu thuật xong chính là thời cơ để thẩm vấn tốt nhất.

Lúc này, ý thức của tội phạm thường không tỉnh táo, rất dễ hỏi ra tin tức gì đó quan trọng.

Nhìn thấy tình hình này, Triệu Ngọc cũng không tiện rời đi ngay, hắn không thể làm gì khác đành tiếp tục chờ tin tức trong gian phòng làm việc tạm thời kia.

Hiện giờ đã là lúc mặt trời xuống núi. Cha con Mã Lão Đán cũng được sắp xếp ở cùng một gian phòng bệnh. Bởi vì có thuốc cầm máu tàng hình của Triệu Ngọc hỗ trợ nên tuy rằng Mã Lão Đán bị trúng đạn ở ngực nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Mà cha của Mã Lão Đán là Mã Cường cũng không có gì đáng lo, ông ta chỉ bị gãy xương vài chỗ và xuất huyết trong, hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng.

Phía cảnh sát cũng phái ra nhân viên chuyên nghiệp đi lấy khẩu cung của Mã Cường. Nhưng Triệu Ngọc đã biết được hoàn cảnh của bọn họ từ miệng của Thôi Lệ Châu, chắc cũng không hỏi ra được chuyện gì có tác dụng từ Nhị gia phố Trương Bình.

Trong số các nhân viên bị thương, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lý Lạc Vân bị thương nghiêm trọng nhất. Con dao kia đâm vào vùng bụng dưới, cắt đứt ruột của anh ta hơn nữa còn tổn thương tới lá lách. Anh ta phải phẫu thuật hơn năm tiếng đồng hồ mới xong.

Cuộc phẫu thuật rất thành công, anh ta đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng.

Chờ tới khi Lý Lạc Vân tỉnh lại, Triệu Ngọc cũng tới thăm anh ta, câu đầu tiên mà vị đội trưởng chuyên nghiệp này hỏi chính là vụ án đã điều tra thế nào rồi?

Khi anh ta biết kẻ tay trong chính là lão Phong thì cũng thấy vô cùng ngạc nhiên. Căn bản anh ta không hề nghĩ tới, người đồng nghiệp làm việc với nhau đã nhiều năm như vậy lại là chủ mưu của vụ án giết người thần tốc!

Tuy rằng bị thương nặng như vậy nhưng Lý Lạc Vân vẫn kiểm điểm bản thân trước mặt mọi người. Nói rằng nếu trước đó anh ta chú ý tới lão Phong thì sẽ không để cho vụ án giết người thần tốc diễn ra thuận lợi như vậy. Lão Phong là cấp dưới trực tiếp của anh ta, thế nên chính anh ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Triệu Ngọc liền khuyên bảo anh ta, nói hiện giờ vụ án vẫn chưa điều tra rõ ràng, chưa phải thời gian để tự mình kiểm điểm, anh ta tốt nhất nên yên tâm tĩnh dưỡng, chữa khỏi vết thương rồi lại nói.

Ra khỏi phòng bệnh của Lý Lạc Vân, Triệu Ngọc lại tiện thể tới thăm Thôi Lệ Châu. Thôi Lê Châu không chỉ bị cắt ngón tay, mà cô ta giống như Mã Cường, cũng từng bị tàn nhẫn đánh đập, bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Khi Triệu Ngọc vào phòng, Thôi Lệ Châu đã uống thuốc an thần, ngủ say rồi.

Triệu Ngọc đi tới trước giường của Thôi Lệ Châu rồi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, một lần nữa quan sát kĩ khuôn mặt của cô ta.

Đây là một khuôn mặt đẹp đẽ mà quen thuộc, trước đó, Triệu Ngọc vẫn luôn nhầm lẫn giữa khuôn mặt này và dung nhan tuyệt mỹ của Cách Cách.

Thực ra, Triệu Ngọc cũng không phải là người mê gái, cũng chưa đến mức chỉ vì khuôn mặt của gái đẹp mà chìm đắm vào trong đó. Chẳng qua, bức tranh của Cách Cách trước kia thật sự vô cùng ma quỷ, làm hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Lúc này, khi nhìn Thôi Lệ Châu ở trước mặt mình, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi nổi lên một gợn sóng kỳ quái. Tuy hai người có cùng hình dáng nhưng Thôi Lệ Châu ở trước mặt không thể nghi ngờ gì lại càng thêm chân thực.

Thôi Lệ Châu ơi là Thôi Lệ Châu... Ở trên người cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Ngọc vừa nhìn vừa rơi vào trầm tư, muốn nhìn từ những manh mối đã có xem có suy luận ra thứ gì không. Nhưng manh mối hiện giờ thật sự quá ít, căn bản không có cách nào suy đoán.

Trong lúc suy nghĩ, hắn lại lấy bức ảnh kia, quan sát tỉ mỉ một lần nữa.

Trước đó, Triệu Ngọc thật sự không có cách nào nói cho Thôi Lệ Châu sự thật. Lẽ nào, nói cho cô ta biết không hề che giấu gì, rằng người trong ảnh có thể là mẹ đẻ của cô ta, mà sau này đã biến thành một bộ thi thể nữ không đầu hay sao?

Liệu có nên bồi thêm một câu, rằng người chém đứt đầu mẹ của cô có thể là Đào Hương, cha của cô?

Haiz!

Triệu Ngọc thở dài một hơi, hắn cũng không nghĩ được rằng, mình mới vào tổ điều tra đặc biệt, làm tổ trưởng rồi mà còn liên tiếp gặp phải những chuyện như thế này. Vụ án không chỉ càng điều tra lại càng ra nhiều, hơn nữa càng điều tra lại càng phức tạp hơn nữa.

Hiện giờ, tuy rằng nhìn như thể tìm ra manh mối nào vô cùng quan trọng, nhưng cũng không biết khoảng cách cho tới đáp án chân chính còn phải đi bao xa nữa?

“Tích tích... Tích tích...”

Ngay lúc Triệu Ngọc buồn phiền và thổn thức, điện thoại di động có tin nhắn mới. Mở ra xem, hóa ra Tăng Khả đã gửi kết quả so sánh phần ADN đầu tiên cho hắn.

19 năm trước, người bị hại cuối cùng trong vụ án thi thể nữ không đầu, Bạch Lệ Lệ, lúc đầu cũng giống như các cỗ thi thể nữ không đầu khác, bởi vì không có đầu và dấu vân tay nên không có cách nào để xác nhận thân phận của cô ta.

Tuy rằng khi đó kỹ thuật ADN đã truyền vào trong nước đồng thời được sử dụng vào trong việc điều tra các vụ án hình sự. Nhưng cảnh sát chỉ có thể lấy được ADN của người bị hại, lại không thể tìm được người thân của người bị hại.

Mãi đến hai năm sau, khi kỹ thuật ADN đã được phổ biến rộng rãi, lúc này cảnh sát mới tìm ra được người thân của Bạch Lệ Lệ, xác nhận thân phận của cô ta.

Cũng chính vì thế, bức ảnh của Bạch Lệ Lệ, mẫu ADN và toàn bộ tài liệu của cô ta cũng được giữ lại. Trước đó, vì phá vụ án thi thể nữ không đầu Triệu Ngọc đã làm đủ các bước, vậy nên khi hắn nhìn thấy bức ảnh của Thôi Lệ Châu thì vừa liếc đã có thể nhận ra Bạch Lệ Lệ.

Báo cáo giám định mà Tăng Khả gửi thể hiện rõ, Thôi Lệ Châu và Bạch Lệ Lệ không hề có quan hệ máu mủ. Thế nên, Thôi Lệ Châu căn bản không phải là con gái của Bạch Lệ Lệ.

Ý?

Không phải?

Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn Thôi Lệ Châu vẫn đang chìm trong giấc ngủ, tư duy một lần nữa lăn bánh răng khởi động.

Nếu Thôi Lệ Châu không phải là con gái của Bạch Lệ Lệ, vậy... Bức ảnh này là thế nào đây?

Lẽ nào... Thôi Lệ Châu đúng là con gái của Cách Cách? Cách Cách vì muốn leo lên cao nên đã bán Thôi Lệ Châu cho Bạch Lệ Lệ?

Cũng có thể, Bạch Lệ Lệ là kẻ buôn người?

Sau đó, vụ án thi thể nữ không đầu có quan hệ tới bọn buôn người? Mà mấy thi thể nữ không đầu kia khi còn sống cũng là kẻ buôn người?

Không đúng...

Triệu Ngọc vẫn khá hiểu bọn buôn người. Hắn nhìn kĩ bức ảnh, trong ảnh, Bạch Lệ Lệ ăn mặc gọn gàng, căn bản không hề dính dáng gì tới bọn buôn người đó cả.

Hơn nữa, cảnh sát trước kia đã từng điều tra Bạch Lệ Lệ vô cùng cặn kẽ. Nếu như cô ta thật sự là kẻ buôn người thì không thể không có ghi chép gì được...

Chậc chậc...

Ngay lúc Triệu Ngọc chậc lưỡi thì điện thoại di động lại kêu lên tích tích.

Mở ra xem, hóa ra là báo cáo đối chiếu ADN thứ hai đã được gửi đến. Phần báo cáo này là so sánh ADN của Thôi Lệ Châu và Cách Cách.

Cách Cách đã bị tên đạo trưởng Viên Thụ Tài giết chết vào năm 1999. Lúc đầu, để giữ lại chứng cứ, cảnh sát đã giữ lấy mẫu ADN của Cách Cách.

Sau này, khi Triệu Ngọc phá vụ án này đã từng lấy các tài liệu có sẵn. Thế nên, sau khi bên Tần Sơn gửi đến thì rất nhanh đã có thể so sánh với Thôi Lệ Châu.

Kết quả, chuyện khiến Triệu Ngọc thất vọng lần thứ hai đã tới, đọc kết quả giám định, ADN của Thôi Lệ châu và Cách Cách cũng không phù hợp, căn bản không có quan hệ máu mủ gì, thậm chí còn không phải họ hàng trong vòng năm đời!

Chậc chậc!

Đối mặt với kết quả như vậy, Triệu Ngọc không thể không tiếp tục chậc lưỡi. Thiên hạ rộng lớn, đúng là không có chuyện gì mà không có. Người có tướng mạo giống nhau như đúc vậy mà thật sự không có quan hệ máu mủ.

Xem ra, từ đầu đến cuối chỉ là suy nghĩ cá nhân của mình mà thôi. Thôi Lệ Châu và Cách Cách căn bản không có bất cứ quan hệ nào.

Trong số ba kết quả đối chiếu ADN, cái gửi đến muộn nhất chính là báo cáo so sánh của Thôi Lệ Châu và Đào Hương. Bởi vì ADN của Đào Hương không có sẵn trong hồ sơ nên chỉ có thể lấy rồi mang đi xét nghiệm. Thế nên đã làm chậm trễ, muốn so sánh với mẫu khác phải tốn gấp đôi thời gian.

Mãi đến khi Triệu Ngọc rời khỏi phòng bệnh của Thôi Lệ Châu thì Tăng Khả mới gửi kết quả tới điện thoại di động của Triệu Ngọc.

Ai ngờ, chuyện vượt ra ngoài dự đoán của Triệu Ngọc đã xảy ra một lần nữa, trăm nghìn lần hắn cũng không thể ngờ rằng, vậy mà Thôi Lệ Châu không phải là con gái ruột của Đào Hương.

Kết quả giám định cho thấy, Thôi Lệ Châu và Đào Hương cũng không có bất cứ quan hệ máu mủ nào.

Bà nội gấu nó chứ... Cái này không phải, cái kia cũng không phải. Đáng thương cho Thôi Lệ Châu, lẽ nào con nhóc này thật sự được đẻ ra từ khe đá sao?