Cầm phiếu công trái không ghi tên bốn triệu, trong lòng Triệu Ngọc âm thầm suy nghĩ, chuyện đùa, chuyện đùa. Ông đây là người có nguyên tắc mà!
Ừ… chắc là có nguyên tắc nhỉ?
Được thôi… đổi thành “hình như” có, được rồi chứ?
Nguyên tắc của ông đây chính là đen ăn đen, không thương lượng, khà khà… đạo nghĩa giang hồ, người xưa có câu ngươi không chơi xấu ta, ta không chơi xấu ngươi! Lần này, là các người có ý đồ xấu xa trước, cho nên, cũng đừng trách ông đây ra tay ác độc…
Thì ra, máy dò xét kéo dài trong đầu của Triệu Ngọc vẫn luôn mở, khi hắn mới lên xe thì dò xét được có hai cái máy thu hình và một cái máy nghe lén đang hoạt động ở trong xe.
Triệu Ngọc liền hiểu ra, chả trách bọn họ hối lộ quan chức lại không sợ hãi chút nào! Đây rõ ràng là đang lưu lại chứng cứ phạm tội của mình, chỉ cần mình nhận tiền đút lót, thì sau này sẽ bị bọn họ khống chế.
Gan của mấy người này quả thật rất lớn, Triệu Ngọc sao có thể để bọn họ đạt được mục đích chứ? Vì thế, Triệu Ngọc mới nói ra những câu nói dõng dạc như đang diễn văn ở trong xe, chửi bọn họ không thương tiếc, không thể để bọn họ có cơ hội trục lợi được.
Nhưng mà, Triệu Ngọc vốn là cao thủ chơi xấu, nếu như bỏ đi dễ dàng như vậy thì quả thật có chút mất mặt. Người xưa có câu làm cướp quen tay, nếu như đối phương đã cho mình cơ hội tốt như vậy thì tại sao phải lãng phí chứ?
Cho nên, trước tiên hắn sử dụng máy giám định tàng hình, giám định xấp phiếu công trái đó trước, sau khi đợi có kết quả giám định xong, chắc chắn phiếu công trái đó là thật và có tổng giá trị hơn bốn triệu.
Sau khi xác nhận xong, Triệu Ngọc giả vờ tức giận rời khỏi, lén lút sử dụng áo tàng hình cuối cùng. Như vậy, hắn sẽ không để lại bất cứ chứng cứ nào trong máy thu hình!
Sau đó, hắn bẻ gãy một cái cây nhỏ, quăng lên mui xe, lừa hai người kia xuống xe, sau đó ngang nhiên chui vào trong xe, lấy cắp xấp phiếu công trái đó!
Nhưng mà, trước giờ Triệu Ngọc làm việc cẩn thận, hắn không muốn để máy ghi hình của đối phương quay được cảnh tượng tờ phiếu công trái trôi nổi trong không trung nên hắn dùng vật dụng trong xe che lỗ quay của hai máy thu hình lại.
Như vậy, cho dù đối phương có nghi ngờ mình, cũng tuyệt đối không có bất cứ chứng cứ nào!
Khà khà khà….
Trong cơn gió buốt lạnh, Triệu Ngọc mang phiếu công trái có giá bốn triệu trở về xe cảnh sát của mình, sau khi mở máy sưởi, trong lòng vẫn còn vui vẻ nhớ lại chuyện lúc nãy.
Nhưng mà, từ sau khi xuyên qua, thời gian làm cảnh sát đã lâu nên Triệu Ngọc của bây giờ đã cải thiện rất nhiều về cách suy nghĩ.
Bởi vậy, khi hắn cầm lấy xấp phiếu công trái bốn triệu này, trong lòng có chút bất an, không được… lần này, bản thân có phải hơi quá đáng hay không?
Bản thân bây giờ đã là phú ông trăm triệu, sao lại coi trọng số tiền nhỏ như vậy chứ?
Ừm…
Hay là…vậy đi?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cục trưởng Mục của phân cục Tấn Bình.
“Cục trưởng Mục à, tôi là Tiểu Triệu của tổ điều tra đặc biệt….”
Sau khi Triệu Ngọc nói tên ra, Cục trưởng Mục bên kia liền nghiêm túc tôn kính hơn.
“Cục trưởng Mục à.” Triệu Ngọc thấm thía nói: “Chuyện là như vậy, sau khi tôi trở về suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy điều kiện bên tín dụng Hợp Thắng đưa ra cũng không tệ. Ngài xem, vụ án của tôi bây giờ đã phá xong rồi, rõ ràng là không liên quan gì đến họ cả. Hơn nữa, xe của tôi luôn đỗ ở chỗ của các ngài cũng không tiện lắm! Hay là như vậy đi, tôi miễn cưỡng một chút, đồng ý điều kiện bồi thường của họ vậy!”
“Ờm… à… Vâng, vâng…” Cục trưởng Mục ban đầu không phản ứng lại, ngập ngừng một hồi lâu mới vội vàng nói: “Vậy được rồi, vậy được rồi! Ngài yên tâm, ngày mai tôi sẽ liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ mau chóng bồi thường khoản tiền xe cho ngài, dạ, còn tiền bồi thường tinh thần nữa, hai triệu, một đồng cũng không thiếu!”
“Ha ha…Vậy ngài phải cất công rồi, thật ngại quá, gây phiền phức cho ngài rồi, ha ha ha…” Triệu Ngọc cười nham hiểm, khiến cho Cục trưởng Mục sau lưng nổi hết cả da gà.
“Đâu có gì, đâu có gì, đây là chuyện nên làm mà, chuyện nên làm!” Cục trưởng Mục toát mồ hôi lạnh nói: “Khiến lãnh đạo lớn như ngài sợ hãi ở vùng thuộc quản lý của phân cục chúng tôi, trong lòng tôi luôn áy náy không yên! Tổ trưởng Triệu à, mong ngài bỏ qua, bỏ qua cho chúng tôi…”
“Ha ha ha… Vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng mà, Cục trưởng Mục à, nói gì thì nói...” Triệu Ngọc nhắc nhở ông ta: “Như công ty tín dụng Hợp Thắng, ngài phải quản lý kĩ nhé! Lần này gặp phải người dễ dãi như tôi, nếu như đổi sang là người khác, e là cả ngài cũng bị liên lụy đó!”
“Phải phải phải, ngài nói đúng lắm ạ!” Cục trưởng Mục chắc là đang cúi chào: “Ngài yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ quản lý kĩ hơn, tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra nữa đâu!”
Sau đó, Triệu Ngọc hàn huyên với ông ta vài câu mới gác máy.
Ừm…
Hắn thản nhiên đắc ý gật đầu, bốn triệu cộng thêm hai triệu, như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy cân bằng nhiều rồi, cũng không cảm thấy bản thân quá đáng nữa…
Nếu như lấy được sáu triệu từ công ty tín dụng Hợp Thắng, trong lòng Triệu Ngọc cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn biết, tuy sáu triệu là con số lớn, nhưng vì do con đường đạt được không chính đáng, hệ thống sẽ không đánh giá cao độ hoàn thành kỳ ngộ của hắn.
Đúng như dự đoán, 11 giờ tối, khi Triệu Ngọc lái xe trở về khách sạn, hệ thống thông báo kỳ ngộ lần này kết thúc, cho dù là quẻ Càn lợi hại như vậy nhưng hắn cũng chỉ đạt được 143% mức độ hoàn thành mà thôi.
Xem ra, nguyên tắc làm việc tốt thì đạt điểm cao vẫn không thay đổi.
Ngẫm lại một ngày căng thẳng, Triệu Ngọc cảm thấy mình như đã trải qua cả một thế kỷ, thậm chí ngay cả trận chiến đẫm máu ở viện dưỡng lão tối qua cũng dường như đã là chuyện của rất lâu trước kia rồi.
Trận chiến đẫm máu ở viện dưỡng lão, đuổi theo xe ô tô, đâm xe, đánh nhau với A Bưu, gỡ bom, điều tra bình xịt cứu hỏa trong trung tâm thương mại, đánh hôn mê lão Phong, dùng mưu trí tóm gọn Thôi Lệ Châu, bất ngờ gặp vua trộm Đào Hương, có được manh mối quan trọng của vụ án bị mất cắp đá quý và của vụ án thi thể nữ không đầu, cuối cùng đấu trí thắng công ty tín dụng Hợp Thắng, có được sáu triệu…
Những chuyện này đều xảy ra vỏn vẹn trong vòng 20 tiếng, bây giờ nghĩ lại, quả thật đúng là khó tin mà!
Quẻ Càn quả nhiên là quẻ vô cùng phức tạp, trong cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay của Triệu Ngọc, các quẻ Khôn, Chấn, Khảm, Đoái, Cấn đều lần lượt xuất hiện, quả thực là ứng phó không xuể.
Triệu Ngọc cũng không biết, rốt cuộc bản thân đã tiếp tục kiên trì như thế nào?
Hô….
Hắn thở phào thật sâu, trong lòng luôn nhắc nhở bản thân, lát nữa qua 12 giờ, đừng nên mở quẻ nữa! Đừng nói lại là quẻ Càn, nếu như lại ra quẻ Khôn Càn thì bản thân không chịu nổi mất.
Hắn qua loa nhớ lại, hầu như mấy ngày nay, bản thân chưa được ngủ ngon giấc, cơ thể đã tiêu hao nghiêm trọng, thậm chí bây giờ cả cảm giác mệt cũng không cảm nhận được nữa.
Ôi chao!
Nếu như sau này có đạo cụ có thể hồi phục tinh thần và thể lực nhanh chóng thì tốt biết bao nhiêu? Tệ lắm có viên thuốc ngủ tàng hình thì cũng không tệ!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền lóe lên suy nghĩ, đi kiểm tra hệ thống đạo cụ mới nhất mà mình được thưởng. Quẻ Càn vô địch, tuy mức độ hoàn thành lần này không quá lý tưởng, nhưng hắn lại được mười món quà tặng lớn một lần.
Mở ra xem, cái đầu tiên có được là món đạo cụ rất đặc biệt, tên của đạo cụ này cũng rất dữ dội, gọi là - cột thu lôi tàng hình!
Giới thiệu đạo cụ nói rõ, đạo cụ này tự khởi động, có thể khiến cho hắn tránh khỏi điện giật và sét đánh!
Đệch!
Nhìn đạo cụ này, theo bản năng Triệu Ngọc sờ vào bốn triệu phiếu công trái, trong lòng tự nói, anh hệ thống à, có phải mày đang ám chỉ tao, sau này đừng có xấu xa như vậy nữa không?
Nhưng mà, nói gì thì nói, nếu như không sợ sét đánh, vậy có phải có nghĩa là bản thân sau này có thể thề thốt lung tung không? Ha ha ha, sau này Triệu Ngọc ta không cần phải nói nguyên tắc gì nữa, cứ tùy ý làm bậy rồi để ông trời dùng sét đánh ta đi, ha ha ha…
Xoẹt đùng…
Triệu Ngọc mới vừa khiêu khích ông trời thì bên ngoài liền hợp thời vang lên tiếng sét đánh, khiến cho Triệu Ngọc rụt cổ lại, mặt cắt không còn chút máu.
Đợi khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã thay đổi, không những nổi gió lớn, mà còn bắt đầu có cơn mưa lành lạnh…