Cuồng Thám

Chương 633: Chương 633MANG LÒNG RIÊNG





“Tổ trưởng, chậm một chút, chậm một chút thôi.” Nhìn thấy Triệu Ngọc vung xẻng như bay, đổ mồ hôi như mưa, Thôi Lệ Châu sớm đã kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, vội vàng nói: “Chúng ta đang đào mộ đó anh hai, còn là mẹ của tôi nữa đó, anh nhã nhặn một chút không được sao? Anh... rốt cuộc anh thấy cái gì thế? Sao mà gấp hơn cả tôi nữa vậy?”

“Đừng có nói nhảm nữa, một lát trời sẽ tối, không nhanh chút sao được?” Triệu Ngọc nhổ nước bọt vào bàn tay hai cái, tiếp tục ra sức đào bới: “May mắn mà chỗ này còn chưa đóng băng, chứ nếu chúng ta đến muộn chút nữa thì có muốn cũng không thể đào được đâu! Tiểu Châu Châu, đừng đứng đó nữa, mau đẩy cái xe điện mà cô trộm được vào trong rừng đi, nhớ chạy ra thật xa nhé, nó khiến người khác chú ý quá!”

“À... Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu khoanh tay, vẻ mặt đương nhiên nói: “Anh không phải là cảnh sát của tổ điều tra đặc biệt sao? Sợ cái gì chứ? Có người đến hỏi thì cứ nói là anh đang phá án thôi!”

“Bảo cô đi thì cô cứ đi đi! Sao mà nói nhảm nhiều thế? Cô có thấy ai phá án mà cần đào mộ không?” Triệu Ngọc ra lệnh: “Còn nữa, trời sẽ tối nhanh thôi, cô đi chuẩn bị vật dụng chiếu sáng đi!”

Mãi cho đến khi nghe thấy Triệu Ngọc ra lệnh, Thôi Lệ Châu mới không cam tâm tình nguyện lái xe điện đi.

Hóa ra, Triệu Ngọc thông qua máy dò kim loại phát hiện ngay dưới phần mộ của Đỗ Mạn Đình quả nhiên có một vật kim loại cực lớn. Vật thể kia hình chữ nhật, phán đoán từ độ lớn nhỏ và hình dạng thì rất giống một cái rương bằng kim loại!

Vật này bị chôn sâu khoảng ba mét, ngay gần miệng mộ huyệt. Nói cách khác, cái rương được chôn bên ngoài mộ huyệt, bọn họ chỉ cần móc cái rương ra là được, căn bản không cần phí sức mở mộ huyệt ra, vào trong lục lọi.

Để ngừa lỡ như, Triệu Ngọc lại dò xét xung quanh một phen, thậm chí ngay cả phần mộ của Thôi Phương Vũ cũng không bỏ qua. Nhưng máy dò tìm lại không có phản ứng đặc thù gì.

Dựa vào từ bản dò xét thì thể tích của cái rương kim loại này to lớn, bên trong có thể đặt không ít đồ!

Không cần nói nữa, chắc chắn cái rương kim loại này chính là bảo tàng mà vua trộm Đào Hương để lại, mà viên đá “Ngôi sao Tamil” kia rất có khả năng cũng được giấu trong cái rương này!

Vừa nghĩ tới đây, sao Triệu Ngọc có thể không kích động, cho nên hắn quơ ngay lấy cái xẻng, ra sức đào hơn cả Thôi Lệ Châu!

Mấy phút sau, Thôi Lệ Châu đỗ xe xong quay về, cũng quơ lấy xẻng làm việc với Triệu Ngọc.

“Sai, sai, đào gần chỗ tôi đang đào đây này, đào xuống dọc theo dấu vết của tôi đi!” Triệu Ngọc cẩn thận chỉ chỉ.

“Không thể nào?” Lần này, Thôi Lệ Châu càng ngạc nhiên hơn: “Anh... rốt cuộc đã trông thấy cái gì vậy? Làm sao anh biết phải đào chỗ nào?”

“Cô đoán thử xem?” Triệu Ngọc lười giải thích, cũng không có cách nào giải thích, nên dứt khoát lấy tiến làm lùi, quăng mấy chữ ra.

“Ôi chao... Tổ trưởng đáng kính của tôi ơi, anh đúng là giỏi quá trời quá đất!” Thôi Lệ Châu chỉ vào đống đất bị đào ra nói: “Chẳng lẽ anh chính là giáo úy Mạc Kim trong truyền thuyết hay sao? Anh có thể nhìn ra dưới lớp đất này có vết tích bị đào bới sao?”

“Giáo úy Mạc Kim? Sao cô không nói tôi là tổ sư Mao Sơn vậy?” Triệu Ngọc đắc chí cười một tiếng: “Nói thật cho cô biết nhé, tôi có mắt nhìn xuyên tường đó! Chẳng những có thể nhìn thấy đồ chôn dưới đất, hơn nữa cô đứng trước mặt tôi có mặc quần áo hay không cũng như nhau!”

“Ủa!” Thôi Lệ Châu thè lưỡi, lúc này mới nói một câu thật lòng: “Tổ trưởng này, tôi phát hiện anh đúng là một tên lưu manh không hơn không kém! Nếu như nhất định lại thêm một chữ nữa thì anh chính là đồ lưu manh khiến người ta buồn nôn đến chết đấy!”

“Cảm ơn cô đã khen, đừng hâm mộ tôi nhé!” Triệu Ngọc càng nói càng đắc chí, tần suất trên tay đột ngột tăng, đào càng mạnh hơn.

“Có điều...” Hình như Thôi Lệ Châu nhận ra điều gì, vội vàng lại hỏi thêm một câu: “Có điều, anh nói cho tôi biết đi, anh đã thấy cái gì vậy? Thật sự có đồ chôn dưới đó hả?”

“Ừm...” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc mới nhớ tới chính sự, vẻ mặt vội vàng trở nên nghiêm túc, sau đó thấm thía nói: “Tiểu Châu Châu à, người xuất gia nói, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ! Dù lát nữa đào ra thứ gì, cô phải nhớ cho kĩ chúng không phải là của cô!”

“Đờ mờ!” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu lập tức buông xẻng sắt xuống, bĩu môi nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, không ai làm như anh cả, anh có hiểu nguyên tắc không hả? Bây giờ anh đang chơi trò lên giá tại chỗ với tôi sao? Vừa rồi anh làm gì?”

“Xì!” Triệu Ngọc cũng buông xẻng xuống, ân cần dạy bảo: “Không phải tôi lên giá tại chỗ, tôi đang giúp cô đó, cô hiểu không? Đồ của Đào Hương đều là tang vật, không phải là di sản! Cô nhất định phải hiểu đây là một cơ hội lập công của cô thôi, chứ không phải cô có thể nuốt riêng tang vật!”

“Anh, anh nói cái gì đó?” Thôi Lệ Châu quát lớn: “Được! Xem như anh giỏi! Thế này đi, anh tám tôi hai, vậy được chưa?”

“Đồ ngốc, sao cô vẫn không rõ vậy?” Triệu Ngọc đột nhiên chắp tay trước ngực, tư thế như của một người nhà Phật: “Đây vốn không phải chuyện tiền bạc! Mà là tiền đồ tốt đẹp của cô! Cô còn trẻ, cô không thể bởi vì...”

“Tổ trưởng à.” Không đợi Triệu Ngọc nói xong, Thôi Lệ Châu lớn tiếng ngắt lời nói: “Tôi không hiểu nổi rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy? Anh có biết nếu như di sản của cha tôi thật sự được chôn ở chỗ này thì chúng sẽ có giá trị bao nhiêu tiền không? Dù chỉ là một phần trăm cũng đủ cho anh phát tài rồi! Có tiền, anh còn làm cảnh sát làm gì? Làm tổ điều tra đặc biệt làm gì?”

“Đủ rồi!” Triệu Ngọc quát: “Mấy thứ đồ nát này là cái lông gì? Bảo tàng tượng Phật bằng vàng ở Tướng Quân Lĩnh của Tần Sơn cũng là do tôi phát hiện ra đó! Thôi Lệ Châu, cô tỉnh lại đi, mấy thứ này đều là tang vật, vốn đâu phải của cô! Chẳng lẽ cô muốn bị cảnh sát truy nã cả một đời sao? Nghe tôi đi, trong những tên trộm mà tôi biết, không ai có kết cục tốt cả!”

“Nghe lời tôi, nếu như cô lập được công, tôi sẽ xin giảm tội với bên hình sự cho cô, đến lúc đó, cô có thể trở thành một người tự do, sống cuộc sống của người bình thường! Lúc này, cô ngàn vạn lần không hồ đồ được!”

“Hừ! A!” Thôi Lệ Châu cười khổ mấy tiếng, giơ bàn tay thiếu hai ngón tay của mình lên: “Tổ trưởng, anh thật sự cho rằng, sau này tôi còn có thể sống cuộc sống của người bình thường sao?”

“Có thể! Vì sao không thể chứ?” Triệu Ngọc kiên định nói: “Chỉ cần cô muốn thì không có gì là không thể cả!”

“Ha ha ha...” Thôi Lệ Châu cười hai tiếng như bị thần kinh, quay đầu sang một bên, mặt vô cảm nói: “Được, tổ trưởng, tôi nghe anh, nhưng mà... Hình như chúng ta nói chuyện này quá sớm! Lỡ như căn bản không đào được gì thì sao? Mấy lời thuyết giáo này của anh không phải cũng trở nên vô nghĩa hay sao?”

“Hừ! Hãy chờ xem! Tôi thật sự có mắt nhìn xuyên tường đấy!” Triệu Ngọc khẳng định một câu rồi mới quơ lấy xẻng, lại bắt đầu đào bới.

Dùng mấy phút để bình ổn tâm trạng, Thôi Lệ Châu cũng cầm lấy xẻng, cùng làm việc với Triệu Ngọc. Thế nhưng từ lúc này, không khí dường như trở nên tẻ ngắt, hai người ai cũng không chịu nói một câu.

Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc cũng biết, đừng nhìn Thôi Lệ Châu ngoài miệng đồng ý, nhưng hắn có thể nhận ra, mình chưa thuyết phục được cô ta.

Có lẽ hiện tại trong lòng Thôi Lệ Châu đang tính toán rằng lát nữa nên làm thế nào mới cướp được bảo vật từ trong tay mình?

Cho nên, Triệu Ngọc không thể không nhắc nhở mình rằng một khi tìm được bảo tàng, nhất định phải cẩn thận cô gái này gấp bội, tuyệt đối không thể để cho Thôi Lệ Châu thừa cơ lấy đồ vật!