Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triệu Ngọc ngồi một mình trên chiếc ghế dựa ở ban công, vừa uống bia, vừa suy nghĩ về mọi chuyện của mình.
Ánh trăng trong vắt, sáng ngời.
Xuyên qua những khoảng trống trên lan can dọc theo ban công, hắn không cần đứng lên, cũng thấy được cửa hàng trái cây Đại Phong dưới lầu. Lúc này, bóng đèn phía trước quầy hoa quả đã được bật lên, Khương Đại Phong đang chơi cờ tướng với một cụ ông đeo cặp kính lão gọng đen, hai người vừa đánh cờ vừa càu nhàu chuyện nhà.
Ở đằng xa trên con phố, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa truyền tới, nếu như nghe kỹ, còn có thể nghe được tiếng nhạc khiêu vũ quảng trường phát ra từ khu đi bộ phía trước tòa trung tâm thương mại.
Triệu Ngọc ngửa cổ uống một ngụm bia, hắn có một cảm giác thong dong, nhàn nhã hiếm có.
Từ sau khi chuyển kiếp, trở thành thành viên của Đội Trọng án, hầu như Triệu Ngọc không có được một ngày nhàn rỗi nào. Ngoài việc dốc hết sức lực phá vụ án chặt tay ra, hắn còn phải đối mặt với đủ kiểu kỳ ngộ mà hệ thống sắp xếp cho mình.
Cuộc sống căng thẳng, bận rộn giống như chiếc đèn kéo quân, làm cho hắn bận bịu không ngừng nghỉ, bôn ba mệt mỏi. Không dễ gì hôm nay mới được nhàn nhã một chút, thật sự rất hiếm có.
Nằm dài trên ghế, trong đầu Triệu Ngọc đang suy nghĩ về hệ thống Kỳ Ngộ.
Dựa vào những ghi chép trong quyển sổ tay, hắn có thêm nhận thức mới về hệ thống Kỳ Ngộ này.
Hắn phát hiện, hôm Thiệu Gia Dĩnh cho hắn một trăm ngàn, hệ thống báo đó là “quẻ Đoài Chấn”; còn hôm nay trước khi nhận được tiền, hệ thống báo là “quẻ Tốn Đoài”, trong cả hai quẻ đều có một chữ “Đoài”.
Còn nữa, hắn nhớ mang máng, lúc đầu khi hắn phát hiện Khương Hiểu Tình mua bán tài khoản game hack được, rồi còn nẫng tay trên của con bé được năm nghìn đồng, trong quẻ do hệ thống báo ra, hình như cũng có chữ “Đoài”.
Do đó, Triệu Ngọc suy đoán mơ hồ rằng, chữ “Đoài” này, rất có thể liên quan gì đó đến tiền tài.
Cho nên, hắn còn bỏ thời gian lên mạng tìm hiểu, trong học thuyết bát quái, “Đoài” đại diện cho Trạch (đầm lầy), mà Trạch này, trong rất nhiều sách phong thủy địa phương, đúng là mang ý nghĩa đại diện cho tài vận.
Lẽ nào, chỉ cần quẻ mà hệ thống thông báo có chữ “Đoài”, thì sẽ có tài vận chuẩn bị rơi xuống đầu hắn? Nếu đúng là như vậy, tương lai có phải hắn có thể trở thành một phú ông tha hồ ăn chơi?
Nhưng mà, nếu lỡ như làm không tốt, có phải cũng có thể bị hao tài không?
Có thể do lúc phá vụ án chặt tay đã tạo thành thói quen nên tất cả những vấn đề mà bản thân đang suy nghĩ, đắn đo, đều được Triệu Ngọc ghi lại vào trong sổ.
Hắn nghĩ, nếu như hắn nghiêm túc tìm hiểu, phân tích giống như việc phá án, không bao lâu, có thể sẽ giải thích được rõ ràng những quẻ bói và lời diễn giải của chúng!
“Này… lão Khương, cậu được lắm!” Lúc này, cụ ông đang đánh cờ dưới lầu bỗng nhiên cất cao giọng: “Tôi gọi cậu là ‘lão Khương’, nên cậu cứ mãi chiếu tướng(1) tôi vậy à? Cậu không thể nghĩ được cách gì khác chút sao?”
(1)Lão Khương - 老姜 và mãi chiếu (tướng) - 老将 (军) đồng âm, đều đọc là lǎojiàng.
“Cái gì vậy, cụ Hầu! Ha ha ha…” Khương Đại Phong vừa nói vừa cười: “Bây giờ cụ đã hơn cháu hai quân rồi! Cháu không chiếu tướng thì chắc chắn xong đời!”
“Thằng nhóc cậu! Ôi, suýt chút nữa là thắng rồi.” Cụ Hầu vừa nói đùa vừa lắc đầu than thở: “Nghe vợ tôi nói, cậu vừa trúng thưởng trong bệnh viện hả?”
“Ôi! Gặp may, gặp may thôi! Ha ha ha…” Khương Đại Phong tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo, thuận miệng nói thêm: “Có lẽ là do ông trời thấy cháu thường ngày vất vả!”
“Tôi từng tuổi này rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ là nằm viện cũng có thể trúng thưởng được?” Cụ Hầu nói rất nghiêm túc: “Đại Phong à, tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng để gặp phải lừa đảo! Tôi nghe nói, cậu đã trúng thưởng ở bệnh viện ba lần rồi, có những chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Cuộc nói chuyện của hai người họ làm cho Triệu Ngọc thấy hứng thú, hắn lập tức ngừng suy nghĩ, rồi chuyển sự chú ý sang hai người kia.
“Haiz, xem cụ nói kìa?” Khương Đại Phong vỗ vỗ ngực: “Khương Đại Phong cháu tốt xấu gì cũng buôn bán nhiều năm rồi, có phải lừa đảo hay không chẳng lẻ cháu không nhìn ra hay sao? Đó dù sao cũng là một bệnh viện lớn! Hơn nữa, tiền cháu cũng nhận được rồi! Hai lần mười ngàn, một lần năm ngàn. Sau khi nhận được, cháu liền đem trả phí điều trị của vợ cháu hết rồi, cái này không lẽ còn giả được sao? Nếu có vấn đề, bác sĩ đã không điều trị cho vợ cháu từ lâu rồi!”
“Cũng phải! Cũng phải!” Cụ Hầu chép miệng, than thở: “Nhưng mà, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn! Đầu năm nay, người xấu cũng nhiều lắm!”
“Chiếu tướng! Ha ha ha…” Khương Đại Phong vỗ tay như một đứa trẻ mà hô lên: “Hết cờ, hết cờ! Hôm nay xem như cháu đã báo được thù rồi, ha ha ha…”
Hai lần mười ngàn, một lần năm ngàn sao?
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ. Đau đầu cả buổi, hóa ra hắn lại bị mắc lừa Khương Hiểu Tình lần nữa! Hắn vốn tưởng rằng Khương Hiểu Tình dùng trò trúng thưởng để đánh lừa Khương Đại Phong, gạt cho anh ta rời khỏi cửa hàng mà thôi. Thực ra, cô bé đã sử dụng mánh khóe đó, tức dùng cách trúng thưởng ở bệnh viện, rồi đem số tiền có được khi bán tài khoản game đã hack, đưa cho cha mình mà thôi.
Con bé này, thật là thông minh!
Nhưng mà… hai lần mười ngàn, một lần năm ngàn, có thể nói rõ là, lần năm ngàn sau cùng, bị thiếu mất một nửa cũng là do con bé bị mình đe dọa rồi nẫng mất, sau đó mang đi nộp tiền nhà.
Chậc chậc…
Nghĩ đến đây, trong lòng của Triệu Ngọc có một chút áy náy. Mặc dù tiền mà Khương Hiểu Tình kiếm được không phải là quang minh chính đại, nhưng cuối cùng số tiền đó là dùng để cứu người mẹ đau ốm của con bé.
Còn mình lại đi ăn chặn tiền của một cô bé con, giờ ngẫm lại cũng thấy quá đi ngược với đạo nghĩa giang hồ! Tiền này, cho dù thế nào đi nữa, chính mình cũng không thể tiếp tục ăn chặn nữa.
Nhưng mà, thân phận hiện giờ của Triệu Ngọc là một nhân viên cảnh sát, nếu đứng ở góc độ nghề nghiệp nhìn nhận vấn đề, thì hành động của Khương Hiểu Tình đã vi phạm pháp luật. Đặc biệt đối với một học trò ưu tú như con bé mà nói, hậu họa sau này lớn vô cùng. Một lúc nào đó, nếu đi sai một bước thôi, vận mệnh của con bé rất có thể sẽ giống như Lý Đan, hoàn toàn lầm đường lạc lối!
Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc suy nghĩ cặn kẽ, không ngừng đắn đo cả một buổi chiều, hắn đã tìm được cách giải quyết vấn đề này, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi việc nói chuyện trực tiếp với con bé.
Vừa hay, lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ đến việc nói chuyện với Khương Hiểu Tình, thì dưới lầu lại vang lên tiếng của cô bé.
“Ba, con làm bài tập xong rồi! Con đi ra ngoài hít thở một chút nha!”
“Đi đi, đi đi!” Khương Đại Phong vô cùng thương yêu đứa con gái vừa ngoan vừa hiểu chuyện này, nói gì nghe nấy: “Cẩn thận một chút là được, dì của con đang nhảy quảng trường với mọi người ở trước trung tâm thương mại đó!”
“Ồ…”
Khương Hiểu Tình lười trả lời, đang định rời khỏi cửa hàng thì nghe thấy Triệu Ngọc gọi với xuống từ phía trên ban công: “Này, nhóc, cắt miếng dưa hấu rồi mang lên cho chú nha! Lấy trái chín đỏ đấy nhé!”
Triệu Ngọc nói xong, cả hai người đang chơi cờ và Khương Hiểu Tình đều ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Ngọc không ngừng vẫy tay rồi còn đá lông mày, trợn mắt để ra hiệu cho Khương Hiểu Tình.
“Này, tên cảnh sát chết tiệt!” Khương Đại Phong cực kỳ ghét Triệu Ngọc, anh ta ngẩng đầu lên quát to: “Cậu tưởng cậu là bố già à? Còn phải cắt dưa hấu mang lên cho cậu? Hiểu Tình, đi chơi đi con, đừng để ý đến gã ta!”
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc mắng: “Tên mập chết bầm, đâu phải không trả tiền cho ông? Nếu ông không cắt, tôi sẽ xuống đập gian hàng của ông đó!”
“Này!? Muốn đánh nhau phải không? Tôi cũng không tin…” Khương Đại Phong đứng phắt lên.
“Thôi! Cha, cha, cha…” Khương Hiểu Tình vừa nhìn là biết Triệu Ngọc có chuyện tìm mình, cho nên cô bé vội vàng khuyên can Khương Đại Phong: “Không phải chỉ cắt một miếng dưa hấu thôi sao? Không đáng gì cả, cha với cụ cứ tiếp tục chơi cờ đi. Cụ Hầu, cụ chơi cờ tiếp với cha cháu đi!? Con đem lên, con đem lên…”
Nói xong, cô bé vội vàng ôm lấy một trái dưa hấu, chạy thẳng lên chỗ Triệu Ngọc.