Cuồng Thám

Chương 651: Chương 651





MÁU CHÓ NGẬP ĐẦU

Triệu Ngọc càng nghĩ càng kích động, Thôi Lệ Châu cũng như vậy, cô ta hấp tấp hỏi ông chủ lớn kia có biết hai người Thôi Phương Vũ và Đỗ Mạn Đình hay không.

Nhưng mà ông ta lại lắc đầu liên tục, tỏ vẻ mình mù tịt.

“Chuyện này...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ông đã từng nghe chuyện Đào Hương trộm viên đá quý tại buổi triển lãm chưa?”

“Tôi nghe rồi, đương nhiên nghe, bộ mọi người không biết hay sao? Mấy ngày hôm trước trên báo đều đưa tin rồi đó!” Ông ta hưng phấn nói: “Không gạt mọi người, tôi cũng bí mật hỏi qua chuyện viên đá quý với lão Phi Thử Cao kia rồi! Cái đó gọi là... Ngôi sao Thái… cái gì ấy? Có điều là lão Cao kia không biết.”

“Anh cảnh sát, tôi nói thật lòng, người thích sưu tầm lại không thiếu tiền như chúng tôi thì ai mà chả muốn lấy viên đá quý kia làm của riêng!” Ông chủ lớn này nói bằng một vẻ mặt vô cùng hớn hở: “Song, thường là những người có chút đầu óc đều không dám mua! Có hời đến cỡ nào cũng không mua! Viên đá quý đó giống như một trái bom hẹn giờ, ai chạm vào đều sẽ không tốt lành gì. Anh cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối rất tỉnh táo!”

Mấy lời nói này cũng không phải là giả, Triệu Ngọc suy nghĩ trong lòng, sở dĩ Đào Hương trộm viên đá quý kia là bởi vì có một người Ấn Độ nào đó có tiếng mua! Vấn đề là nếu không có người Ấn Độ kia thì viên đá này rất có thể vào tay ông ta. Đá quý đương nhiên không cần phải bán đi nhưng một khi cầm nó, tất nhiên sẽ rước họa sát thân vào người!

Cho nên khả năng lớn viên đá quý kia không phải giấu ở trong rương bảo vật của ông ta mà rơi vào tay kẻ đồng lõa thần bí!

Đúng vậy!

Không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, việc này không thể chậm trễ, hiện tại hắn nên ngay lập tức bắt lấy người tên Phi Thử Cao kia! Dẫu ông ta không phải là thủ phạm của vụ trộm viên đá quý lẫn vụ thi thể nữ không đầu thì ít nhiều gì ông ta cũng biết được rất nhiều chuyện quan trọng.

Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện muốn bắt người này, Triệu Ngọc lại gặp phải một tình huống khẩn cấp. Thì ra thời gian mở phó bản Kỳ Ngộ của hắn hôm nay cũng sắp tới rồi!

Căn cứ vào tọa độ, hôm nay phó bản Kỳ Ngộ cách chỗ hắn đứng khá xa, nếu bây giờ hắn không nhanh lên thì sẽ trễ mất!

Cơ mà bây giờ là thời khắc mấu chốt để bắt nghi phạm, hắn cứ như vậy mà đi có phải quá không phù hợp rồi không?

Phải làm sao bây giờ?

Nghĩ mãi, Triệu Ngọc thấy tội phạm có thể để đội trưởng Tôn bắt chứ làm sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ phó bản Kỳ Ngộ của mình. Manh mối quan trọng hôm nay chính là nhờ phó bản Kỳ Ngộ ngày hôm qua mang tới, nói không chừng hôm nay lại có thêm được phát hiện lớn gì đấy!

Vì thế nên Triệu Ngọc nói với tổ viên và đội trưởng Tôn vài câu, hắn bảo mình có chuyện quan trọng muốn làm, nói mọi người bất luận chuyện gì cũng phải nhanh chóng bắt được Phi Thử Cao!

Tuy rằng hắn không nên rời khỏi đây vào giờ phút này nhưng mọi người trong nhóm đã quen với chuyện một mình một ngựa của Triệu Ngọc nên không dị nghị gì cả, giải quyết xong xuôi nhà ông chủ lớn này rồi cứ như vậy mà rời đi.

Triệu Ngọc lái xe cảnh sát nhanh như chớp chạy tới điểm xuất hiện phó bản Kỳ Ngộ.

Thành phố Bách Linh là một tòa thành cổ hơn hai nghìn năm tuổi, đường bên trong thành phố rất hẹp, tình hình giao thông vô cùng khó khăn. Giờ phút này đã sớm là giờ cao điểm rồi, Triệu Ngọc gần như là sử dụng hết vốn liếng của mình, thậm chí lái xe lên phần đường dành cho người đi bộ mới thoát khỏi kẹt xe mà chạy tới chỗ kia.

Trường trung học số 1 của thành phố Bách Linh?!

Sao có thể?

Hắn thật sự không nghĩ tới phó bản Kỳ Ngộ lại ở một chỗ như thế này. Trong trường học sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Bởi vì thời gian gấp rút nên sau khi hắn đỗ xe đúng nơi là vội vàng chạy tới chỗ mục tiêu.

Trường học này là một trường trung học có lịch sử vô cùng danh giá. Tường của trường vẫn còn xây theo kiểu của những năm tám mươi của thế kỷ trước. Triệu Ngọc thấy tường thấp, thừa dịp xung quanh không có ai qua lại nên trực tiếp nhảy qua luôn.

Học sinh cấp ba thường vào học sớm nên trên sân không có lấy một bóng người, Triệu Ngọc đi ngang qua rừng cây cổ thụ cao lớn và vườn hoa, tiếp tục đi thẳng tới một toà nhà dạy học kiểu cũ.

Chính là ở đây!

Triệu Ngọc đối chiếu tọa độ với bản đồ, nhưng mục tiêu nằm ở tầng một, chỉ cần đi qua được vách tường trước mặt là tới nơi rồi.

Nơi này chính là tường sau của tòa nhà nên không có cửa ra vào, nếu muốn đi vào thì hắn phải đi vòng ra cửa trước mới được. Vừa vặn là Triệu Ngọc mới vừa đi tới trước bức tường liền phát hiện cửa sổ của tầng một được mở rộng ra!

Cửa sổ này vốn là cửa sổ chống trộm nhưng có lẽ bởi vì nhiều năm không được sửa chữa, cửa sổ chống trộm bị bẻ đứt mấy thanh sắt, vừa khéo có thể cho một người chui lọt từ đây vào bên trong.

Theo vị trí sẽ xuất hiện kỳ ngộ, nó vừa hay ở chỗ nào đó bên trong cửa sổ, nếu từ chỗ này đi vào là trực tiếp tới nơi luôn.

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, chưa đầy hai mươi giây nữa là kỳ ngộ sẽ xuất hiện! Nếu giờ hắn chạy đến cửa trước để đi vòng quay lại thì không còn kịp nữa rồi! Để nhiệm vụ lần này được hoàn thành, Triệu Ngọc không dám nghĩ nhiều nữa, nhón chân co người chui vào cửa sổ chống trộm!

Bên trong cửa sổ là một căn phòng bẩn thỉu, khá giống chỗ thu gom đồ rách nát, đồ đạc lộn xộn, có trống cổ vũ và nhạc cụ linh tinh, thiết bị thể dục dùng để nhảy ngựa lẫn lộn bụi mù, bẩn không tả nổi.

Triệu Ngọc đi tới cuối căn phòng có một cái cửa gỗ nhỏ. Hắn đưa tay mở ra rồi nhanh chóng thoát khỏi chỗ đó để đi ra ngoài.

Bên ngoài cánh cửa gỗ là một cái hành lang vô cùng chật hẹp, hành lang này không dài, hai bên đều có những phòng nhỏ giống như vừa rồi.

Ai ngờ hắn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cúi đầu nhìn, trên mặt đất cũng có nhiều vũng nước đọng lầy lội.

Ặc, đây là nơi nào vậy trời?

Triệu Ngọc nhìn lại, rõ ràng đã đến nơi rồi mà ta?

Kỳ ngộ của mình đâu?

Ờ... ừm...

Ai ngờ, hắn chỉ vừa mới nghĩ như vậy, hành lang liền có rất nhiều người ồ ạt xuất hiện! Triệu Ngọc chỉ mới ngẩng đầu nhìn lên, cả người liền ngu ngay tại chỗ!

Bà nội gấu nhà nó chứ, đây là tình huống gì đây?

Thì ra ở cuối hành lang, đối diện với Triệu Ngọc chính là một căn phòng xi măng, thế mà đây lại là một cái phòng tắm! Hơn nữa, rất rõ ràng, đây là một phòng tắm nữ!

Bởi vì giờ phút này có một vài em gái mặc áo tắm và một số em gái không mặc gì đang vặn vòi hoa sen để lấy nước tắm rửa.

Không thể nào?!

Đại ca hệ thống à, mày chơi tao kiểu gì vậy? Triệu Ngọc tao đây là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, mày gài cho tao vào cảnh máu chó ngập đầu như vậy là ý gì hả?

Ơ?

Có gì đó sai sai?

Đây là trường học phải không?

Bây giờ là tám giờ sáng nhỉ?

Nơi đây... Chỗ này tại sao lại có nhiều nữ sinh đang tắm rửa thế cơ chứ?

Chuyện này...

Khi Triệu Ngọc đang chơi trò mười vạn câu hỏi vì sao thì một chuyện không đỡ được xảy ra!

“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”

Đúng vậy, di động của hắn vang lên, tiếng chuông lớn như vậy vang vọng khắp nhà tắm khiến tất cả học sinh nữ đều quay đầu, mở to mắt nhìn hắn!

Tôi muốn trốn!

Tôi muốn chạy!

Tôi muốn tàng hình!

Tôi...

Haiz!

Bây giờ nói gì cũng muộn màng rồi!

“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong khu tắm rửa khiến cho mấy cô nữ sinh đều giương mắt nhìn hắn.

Triệu Ngọc điếc không sợ súng, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra bấm nút nghe.

Điện thoại truyền rõ mồn một âm thanh hấp tấp dồn dập của Tăng Khả: “Tổ trưởng, tổ trưởng, không xong rồi! Chúng ta đang truy bắt nghi phạm thì đột nhiên Ô Phương Phương phái một đám người tới, bắt Thôi Lệ Châu đi mất rồi!”

“Gì cơ?” Triệu Ngọc nghe xong liền nóng mắt: “Mấy người ăn c*t để sống hả? Làm thế nào lại để cho cái ả đàn bà đanh đá đó bắt người mang đi?! Giờ hấp tấp quái gì! Đúng là đồ bỏ đi!”

“Không... Không được mà tổ trưởng, bọn họ có người lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đó! Cấp trên đã lên tiếng thì ai dám chặn họng đâu chứ!”

“Mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc nhướng mày, muốn mắng vài câu, mới giương mắt nhìn lên thì vừa hay cũng gặp phải ánh mắt của mấy cô bé tập trung hết trên người hắn.

“À... Chào mọi người!” Triệu Ngọc cất điện thoại sang một bên, ngay thẳng chính trực hỏi các cô bé: “Xin hỏi tôi lại đi nhầm phòng nữa sao?”

A!!!

A... A... A!!!

Bỗng nhiên, tiếng hét đầy sợ hãi của các em gái dội vang cả sân trường...